Disclaimer: Đây là một đoạn độc thoại nội tâm của Cận Dịch Khẳng, hoàn toàn không liên quan đến chính văn. Bài viết được lượm lặt trên Weibo của tác giả, bởi vì không có tên nên dịch giả xin phép được đặt tên cho nó.
***
Con người sống đến 49 tuổi, rượu, thuốc, gái gú, sĩ diện có lẽ đều đã đạt đến ngưỡng bão hoà. Thôi được rồi. Nếu cứ tiếp tục sống như thế này thì chắc tôi phải “mượn” một quả thận của người khác như bố tôi để sống tiếp mất. Như vậy thì thảm hại quá. Tôi không muốn thay đổi cách sống của mình, càng không thể chấp nhận việc bản thân sẽ trở thành kẻ tầm thường, chính vì vậy, tôi quyết định chỉ sống đến 49 tuổi. Chết thế nào cũng được. Có thể tôi sẽ bị đâm cho nát sọ ở một khúc cua quanh co nào đó giữa Tứ Xuyên và Tây Tạng khi đang đua xe, cũng có thể sẽ bị người yêu của tôi hạ độc chết, một tuần sau thi thể mới được phát hiện do nhà hàng xóm khiếu nại vì bốc mùi hôi tanh. Mà có khi chết rồi, tôi vẫn phải bồi thường một khoản phí tổn thất tinh thần cho nhà bên cạnh ấy chứ. Bởi vì, tôi cá rằng nhà họ Tư sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để “hành” nhà tôi.
Khả năng thứ hai lên đến 51%.
Từ lúc có cái suy nghĩ ấy, tôi tưởng rằng mình sẽ kết hôn với người con gái tên là Bạch Ngải Đình. Cô ta từ nhỏ đã thích dính lấy tôi. Lúc tôi học cấp Hai, cô ta đeo bám tôi còn dữ dội hơn cả Long Nhị. Cô nàng trông khá xinh, tính tình cũng tạm chấp nhận được, tôi nói một cô ta sẽ không nói hai, đã thế còn có thể hùa theo tôi nói nhăng nói cuội. Có một dạo, tôi cảm thấy thôi thế cũng được, cứ sống như vậy đi. Vả lại, cô ta cũng không đòi hỏi quá nhiều, không cần tôi phải yêu cô ta, cô ta chỉ hy vọng tôi trông có vẻ là yêu cô ta mà thôi. Tôi hỏi cô ta đã suy nghĩ kỹ chưa, tôi nói rằng tiêu chuẩn đạo đức của tôi rất thấp, không tin vào câu chuyện tình yêu chó má “cả đời chỉ yêu một người”, cuộc hôn nhân của chúng tôi chắc chắn sẽ không hạnh phúc, sẽ xuất hiện người thứ ba, thứ tư, thứ năm tranh nhau sinh con cho tôi. Cô ta nói cuộc hôn nhân này là do bố cô ta cho bố tôi một quả thận, nó có thể nát được đến đâu chứ.
Lối tư duy này đến tôi cũng phải phục sát đất.
Sau này, khi tôi với Long Thất ở bên nhau, tôi cũng nói những lời tương tự với cô ấy. Có biết cô ấy trả lời như thế nào không? Cô ấy nói rằng tôi đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, ai nói muốn kết hôn với tôi chứ, cô ấy chỉ muốn cùng tôi “sung sướng” một chốc mà thôi, bảo tôi bớt ảo tưởng sức mạnh đi.
Long Nhị là chó của tôi, Long Thất là “ghệ” của tôi.
Cả hai đều rất hăng hái.
Lần đầu tiên tôi biến suy nghĩ trở thành hiện thực, tôi kể cho Long Thất nghe chuyện tôi đã đổi tên con chó Alaska nhà mình thành Long Nhị, cô ấy trợn mắt hai cái, còn thách tôi kêu tên nó ở trước mặt Bạch Ngải Đình. Tôi nói với cô ấy rằng có tin Bạch Ngải Đình còn hớn hở gọi tên nó hơn cả tôi hay không. Cô ấy trợn mắt lần thứ ba. Quả nhiên là tôi đã đúng, Bạch Ngải Đình không những gọi tên nó một cách vui vẻ, còn một hai đòi chụp hình nó đăng lên mạng. Nhưng cô ta không biết Long Nhị là con chó tôi đã nuôi 8 năm, địa vị của nó ở trong lòng tôi chỉ xếp sau bố mẹ tôi, còn cao hơn cả em trai tôi. Cô ta không hiểu tầng ý nghĩa này. Long Thất cũng không hiểu. Chuyện Long Thất không hiểu là điều hiển nhiên, bởi vì cô ấy suy nghĩ rất đơn giản, cô ấy còn không đối phó nổi với những chuyện cỏn con trong cuộc sống của mình, thì làm gì có thời gian mà để ý đến tôi chứ. Chỉ có hai lần duy nhất là tôi thấy được dáng vẻ nghiêm túc của cô ấy. Một lần là khi ngủ với tôi, cô ấy nghĩ ngợi nửa ngày, nói rằng vẫn thích ở bên dưới hơn, chứ không thì sẽ bị tôi ôm tiến vào rất sâu.
Còn một lần khác, là từ hồi hai đứa chúng tôi còn chưa lên giường với nhau, hoặc là nói, từ lúc tôi còn chưa thương nhớ cô ấy. Hôm ấy, sau trận đấu bóng rổ, tôi trông thấy cô ấy đứng ở trạm xe buýt chuẩn bị lên cùng một chuyến xe đến trường với tôi.
Ngày đầu tiên trở lại trường học sau kỳ nghỉ hè, trong thời tiết oi bức 39 độ C, cô ấy mặc áo tank top rộng thùng thình lộ ra cánh tay nhỏ nhắn. Lúc trông thấy cô ấy, cô ấy đang bặm một lá thư còn chưa mở trên môi, khẽ vén tóc, bước lên xe. Máy quét thẻ giao thông vang lên, cô ấy nhìn lướt qua hàng ghế trống phía sau. Cái liếc mắt đó cực kỳ giống với con mèo Ragdoll nhà Tư Bách Lâm, kiêu ngạo, hờ hững, rất thú vị. Tôi ngồi ở hàng ghế cuối cùng bắt chéo chân. Cô ấy ngồi vào vị trí bên cạnh cửa sổ ở hàng ghế thứ ba từ dưới đếm lên. Mặc dù tôi không muốn nhìn, nhưng tiếng mở thư từ tốn của cô ấy cứ thu hút sự chú ý của tôi. Cuối cùng tôi cũng nhìn cô ấy lần thứ hai, tay cô ấy cầm một góc của lá thư, giơ cao. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua tờ giấy mỏng như cánh ve, cũng giúp tôi đọc xong một bức thư tình văn vẻ chỉ trong mười giây. Sau khi nhìn thấy hai chữ “Trác Thanh” ở phần ký tên, gió thổi mùi hương từ mái tóc của cô ấy đến chỗ tôi. Giây phút đó, tôi còn chưa kịp cười nhạo Trác Thanh, chỉ biết chống đầu, cảm thấy dáng vẻ đọc thư của cô gái này có chút lẳng lơ.
Có một dạo, tôi bắt đầu nghiên cứu xem trong đầu bọn con gái rốt cuộc chứa những thứ gì. Vật lý thú vị, toán học thú vị, đến cả giả thuyết của sự sống sau khi chết cũng thú vị, thế nhưng bọn họ chỉ thích tốn thời gian vào chuyện ngồi lê đôi mách hoặc là làm cách nào để thu hút sự chú ý của tôi. Sau này, tôi mới hiểu ra rằng đây là bản năng của con người. Giống như trong lúc tôi đang tìm hiểu những thứ này, thỉnh thoảng cũng sẽ cân nhắc xem làm thế nào mới có thể khiến Long Thất thoải mái hơn trong lần “vận động” tiếp theo. Sau đó, tôi bỗng nhớ ra sinh nhật của Long Thất sắp đến rồi, thế là buột miệng chửi thề trong phòng thi vật lý im phăng phắc: “Chết tiệt.”
Năm đó là năm đầu tiên chúng tôi ở bên nhau, tôi muốn dành cho cô ấy món quà tốt nhất, nhưng e rằng không kịp, chỉ có thể tặng cho cô ấy thứ đắt nhất.
Tôi dành ra nửa tiết học để lướt bảng xếp hạng “Những món đồ xa xỉ mà con gái nhất định phải có”, tôi mua hết những thứ đó rồi gửi đến nhà của anh họ cô ấy. Vào cái hôm cô ấy nhận được, tin nhắn đầu tiên hoàn toàn đi ngược lại với dự đoán của tôi, cô ấy nói “Cậu bị dở hơi à?”, tin nhắn thứ hai là “Size áo ngực bị nhỏ rồi.”
Tôi hoàn toàn bị đả kích bởi tin nhắn thứ hai.
Long Thất, cô gái này ở trong mắt tôi dẫu có bọc mình thành cái bánh chưng thì vẫn có thể khiến tôi nảy sinh ý đồ “phạm tội” trong tích tắc. Cô ấy chỉ cần thở dài một tiếng là đã hút mất hồn tôi. Có đến 95%, cô ấy chính là Đắc Kỷ đầu thai. Năm lớp 11, người anh em thứ hai của tôi theo đuổi cô ấy, tôi cảm thấy cô nàng khá thông minh. Năm lớp 12, tôi đột nhiên yêu cô ấy như một thằng ngốc. Lúc đó, bọn tôi đã dùng rất nhiều tư thế để “lăn giường” với nhau, tôi bắt đầu cảm thấy chuyện “cả đời chỉ yêu một người” này đáng thử biết bao. Thế nhưng, cô ấy lại trao trái tim mình cho một cô gái khác.
Đệch, một cô gái.
Một tháng trước khi tôi và cô ấy ngả bài với nhau, tôi uống một chầu rượu, mà mỗi lần uống rượu lại rất thích suy nghĩ vu vơ. Tôi hỏi bản tính của con người là cái gì, Bạch Ngải Đình lắc đầu. Tôi nói bản tính của con người là ích kỷ, Bạch Ngải Đình liền gật đầu cái rụp. Tôi đột nhiên mất hết hứng thú. Ngoài trời sấm chớp đùng đùng, tôi bắt xe đến trước khu chung cư của anh họ cô ấy, sau đó tốn năm phút để dỗ cô ấy xuống lầu. Vừa gặp nhau ở trước cửa hàng tiện lợi, tôi liền hỏi bản tính của con người là cái gì, cô ấy nói tất nhiên là tình dục rồi, đồ đần. Tôi khen cô ấy “đỉnh” thật đấy. Cô ấy bảo rằng tôi còn “đỉnh” hơn, trời mưa to thế này còn mò đến đây. Tôi nói là bởi vì tôi nhớ cô ấy.
Long Thất không đáp lời, mua cho tôi một chai nước, lúc chuẩn bị tính tiền thì đổi nước thành sữa chua, hỏi tôi có phải sữa chua giải rượu tốt hơn không. Tôi trông dáng vẻ nghiêm túc nhìn tôi của cô ấy, nhìn chiếc áo phông trắng và đôi dép lê mà cô ấy đang mang, tôi quyết định thay đổi cách sống của cuộc đời mình.
Tôi bằng lòng chết vì cô ấy, cũng sẵn lòng cùng cô ấy sống đến 98 tuổi.