Với sự tương trợ của fan hâm mộ học bá, cộng thêm một trái tim ham học hỏi, Long Thất không gì là không vượt qua được.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, trên diễn đàn trường Bắc Phiên rùm beng lên trận chiến không mùi khói thuốc giữa hai bên, một bên là đám học sinh thượng đẳng đứng đầu lớp mũi nhọn được giáo viên thiên vị, bên còn lại chính là tiểu đội vả mặt(*) của Long Thất và Đổng Tây.
(*)làm mất thể diện của đối phương.
Truyện được dịch và edit bởi Bạch Tư Lăng. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Long Thất muốn là muốn đánh vào mặt của bọn họ, hung hăng đánh. Vì lý do này cô quyết định lao đầu vào học như điên. Đổng Tây sẽ có trách nhiệm dạy kèm cô trên lớp, còn nhóm học bá thì chịu trách nhiệm giúp cô bổ trợ kiến thức sau khi tan học. Khoảng thời gian đó, Long Thất dành toàn bộ thời gian quanh quẩn ở những quán cà phê và thư viện gần trường, nghiêm túc nghe giảng, cẩn thận bù lỗ hổng kiến thức, chạy đua với thời gian từng giây từng phút một đến nỗi ăn cơm cũng đặt sách lên đùi vừa ăn vừa học thuộc những phương trình hoá học.
Thời tiết ngày càng chuyển lạnh, áo cardigan mỏng bình thường cũng dần dần chuyển thành các loại áo hoodie, áo khoác bóng chày, hay là áo len cổ lọ. Nhưng dù sao Long Thất cũng xuất thân là người mẫu nên dù cho có buộc loạn mái tóc, tuỳ tiện mặc cái gì đó cũng xuất chúng hơn người. Nhóm học bá rất thích ở cùng một chỗ với cô, mỗi lần gặp đều chăm sóc Long Thất như con gái ruột.
Thỉnh thoảng Đổng Tây cũng sẽ tới thăm, còn mang theo cả đồ uống nóng và điểm tâm. Long Thất đều lấy chúng thay thế cho bữa tối của mình. Mà mỗi lần Long Thất chăm chú làm đề, Đổng Tây đều sẽ ngồi bên lẳng lặng ngồi nhìn cô làm bài. Có lúc Long Thất mải làm bài nên cầm nhầm cốc nước của Đổng Tây lên uống rồi đặt sang một bên, bị nhóm học bá trông thấy, nội bộ lập tức chia rẽ. Long Thất mắt cũng không thèm nâng chỉ dùng ngón trỏ gõ gõ lên mặt bàn, nhóm học bá nhận được tín hiệu tràn ngập "sát khí", hậm hực đặt cốc nước trở lại chỗ cũ.
Vào một buổi chiều chủ nhật của nửa tháng sau.
Đó là ngày cuối tuần sau hai tuần chiến đấu không ngừng nghỉ. Nhóm học bá đi ra ngoài mua đồ uống, Long Thất đang nằm bò ra bàn gỗ trong thư viện ngủ bù, còn Đổng Tây giúp cô chấm bài.
Kiểm tra một lượt rồi tính tổng điểm, Đổng Tây phát hiện bài của cô lần này đã tăng lên 120 điểm. Khoé môi Đổng Tây khẽ cong lên, nghiêng đầu qua nhìn Long Thất, nhìn cái tư thế nằm rất dễ bị vẹo xương sống của cô (người khác thường sẽ dùng tay làm gối đầu nhưng Long Thất lại dùng sách, hai tay cuộn tròn trong ống tay áo đặt giữa hai chân ở dưới gầm bàn), lại nhìn mái tóc loà xoà che kín nửa khuôn mặt.
Lúc này đã là hoàng hôn, mặt trời mùa thu ngả về tây hạ xuống chiếu ngang tầm mắt Long Thất, ánh sáng bên ngoài cửa sổ hắt lên xương quai xanh thấp thoáng sau lớp áo len. Ngón tay Đổng Tây ở trong nắng nhìn như trong suốt, trên đầu ngón tay như có một vầng hào quang toả ra, bụi nhỏ bay lượn lờ xung quanh. Đổng Tay nhẹ nhàng giúp Long Thất vén mái tóc loà xoà trước mặt ra sau tai, lúc rời đi trên đầu ngón tay còn khẽ vương nhẹ mùi thơm trên tóc.
Truyện được dịch và edit bởi Bạch Ngải Đình. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xong việc Đổng Tây lại ngồi không ngắm Long Thất đang say ngủ. Nhìn làn da, cánh mũi, khuôn miệng, rồi lại nhìn xuống cằm. Bởi vì trước đây ít chú ý đến nên bây giờ muốn nhìn kỹ một chút, một giây, hai giây, ba giây, tích tắc, tích tắc,………
Mãi đến tận khi Long Thất mở choàng mắt dậy.
Lần chạm mắt này vô cùng yên tĩnh. Ánh mắt thăm dò của Đổng Tây mang theo một chút nghiêm túc. Còn Long Thất lại rất bình tĩnh, không chút gợn sóng, không chút uể oải, như vừa tỉnh dậy từ giấc mộng, trong mắt chỉ chứa tia sáng dìu dịu.
Đến giây thứ hai hai người đối mặt, Đổng Tây liền thu hồi tầm mắt, giây thứ ba Long Thất liền ôm gáy ngồi dậy.
"Có chuyện gì à?" Long Thất lười biếng ngồi thẳng, tuỳ ý hỏi.
"Không có gì. Đề này cậu làm được 120 điểm."
Long Thất dùng tay đỡ cằm, cầm bài thi lên xem, khoé miệng khẽ nhếch lên, vui vẻ nhìn. Sau đó đặt bài thi xuống, hỏi: "Cậu vừa nhìn mình gì vậy?"
Đổng Tây thu bút, đáp: "Không nhìn gì cả."
Long Thất vẫn nhìn cô.
Đổng Tây để hết bút vào hộp, "Bởi vì, mọi người đều nói cậu xinh đẹp."
"Cho nên?"
"Cho nên mình nhìn cậu."
Long Thất giống như phụ huynh trong nhà, chậm rãi mớm lời cho Đổng Tây. Biểu tình của cô không thay đổi, độ cong của khoé miệng cũng không thay đổi, chỉ đỡ má, nhàn nhạt hỏi: "Vậy…. cậu có thấy mình xinh đẹp không?"
Long Thất đang mặc một chiếc áo len nam màu xám nhạt rộng thùng thình, đuôi tóc hơi vểnh lên, không trang điểm, xương quai xanh thấp thoáng sau cổ áo, ngồi xếp bằng, hương thơm thoang thoảng.
"Trông cậu giống con trai." Đổng Tây trả lời.
Cô từ từ cười rộ lên.
"Vậy… là kiểu nào?"
Đổng Tây suy nghĩ một lát, nói: "Là kiểu mình chưa từng trông thấy."
Long Thất vẫn cười. Sau đó nhóm học bá quay trở lại.
Bọn họ uống xong, đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi thì Long Thất nhớ ra bản thân phải tới quầy đăng ký làm thủ tục mượn sách. Nhưng không ngờ rằng trái đất tròn đến thế, vậy mà lại đụng mặt người quen ở đây.
Long Thất dừng lại trước quầy đăng ký năm mét. Đổng Tây đang đứng bên cạnh cũng nhìn về hướng đó. Còn đội ngũ học bá phía sau thì thuận theo ánh mắt bọn họ nhìn phía trước.
Đám nữ sinh đang ôm một chồng sách đứng ở trước quầy là học sinh của lớp mũi nhọn. Đều là người Long Thất quen thuộc, chính là nhóm nữ sinh luôn theo sau Bạch Ngải Đình. Mà bên cạnh bọn họ quả nhiên là trông thấy bóng dáng của Bạch Ngải Đình.
May là không thấy Cận Dịch Khẳng.
Nhưng cũng rất bình thường, Cận Dịch Khẳng trước giờ đều lười tham gia cái nhóm "học tập" này của bạn gái cậu ta. Mỗi lần Bạch Ngải Đình dùng cả ngày ở đây nghiên cứu tác phẩm kinh điển thì cậu đều sẽ gọi điện hẹn Long Thất. Chân trước vừa chở Bạch Ngải Đình đi thì chân sau đã tới đón Long Thất. Cùng Long Thất giết thời gian xong lại tới đón Bạch Ngải Đình. Căn thời gian rất chuẩn, trước giờ chưa từng sai lệch lần nào.
Bây giờ cậu vẫn thà giết thời gian ở chỗ khác cũng không bằng lòng tiêu tốn ở trên người Bạch Ngải Đình.
Đây đúng là lần đầu tiên hai người họ cùng xuất hiện ở chung một chỗ công cộng. Long Thất chỉ hơi dừng lại một chút rồi tiếp tục bước lên, đặt đống sách cần mượn lên bàn đăng ký. Nữ sinh đang làm thủ tục ở trước quầy vừa liếc qua một cái lập tức nhận ra người quen. Dùng tay huých người bên cạnh một cái, rồi người này đẩy người kia, chẳng mấy chốc cả đám người đều đã ý thức được sự xuất hiện của Long Thất.
Bạch Ngải Đình vốn đang nhìn điện thoại, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên nhìn. Hết nhìn Long Thất lại nhìn Đổng Tây, sau đó lại nhìn ba nam sinh đứng sau hai người họ. Kín đáo thu hồi tầm mắt, tiếp tục làm như không có chuyện gì đánh chữ trên điện thoại.
"Bảo sao hôm nay thư viện đột nhiên ồn ào thế, thì ra là có người ở tận đẩu tận đâu trà trộn vào."
Long Thất đang định cầm bút điền thông tin thì nghe thấy câu này lọt vào trong màng nhĩ.
Nữ sinh nói ra câu đó chính là người ngày thường đều nghĩ gì nói nấy. Cũng là người mỗi lần thấy Long Thất đều sẽ thay Bạch Ngải Đình xông lên đầu tiên. Trong lớp xếp thứ bảy, gia đình khá giả, tính cách hướng ngoại, thường dẫn chương trình trong các hoạt động của trường.
Cô ta vừa nói vừa làm động tác xua tay đuổi cái gì đó. Một người bạn bên cạnh cố tình phụ họa theo hỏi cậu đang đuổi cái gì, cô ta đáp: "Đuổi ruồi đó."
"Mùa này rồi làm gì còn ruồi chứ?"
"Loại ruồi bọ này ấy mà càng trái mùa lại càng dễ hồi quang phản chiếu. Loại này đặc biệt không an phận, chắc là nhìn thấy trong này ấm áp nên mới xông vào. Có khi lại nghĩ mình là mọt sách không biết chừng."
"Thi Nhiễm."
Bạch Ngải Đình dùng giọng điệu vô thưởng vô phạt ngăn nữ sinh kia lại. Đổng Tây nắm lấy bàn tay phải của Long Thất - bàn tay đang chuẩn bị hất ly nước trong tay vào mặt đối phương.
Kích động lẫn nhẫn nhịn đều phát tác trong cùng một giây phút. Long Thất nhìn thẳng vào Thi Nhiễm, bàn tay đang cầm ly nước cũng dần thả lỏng trong sự kiềm chế của Đổng Tây. Lúc này Bạch Ngải Đình lại thốt lên một câu chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
"Cô ấy không phải đang nói cậu đâu, Long Thất."