Chuyện của Bạch Ngải Đình, Long Thất không hề hỏi thăm. Mà chuyện lần đó cũng biến thành tin tức cuối cùng mà cô nghe được. Trang cá nhân của Bạch Ngải Đình sau khi bị xoá sạch cũng không còn bất kỳ động thái nào nữa.
Cô ta tựa như đã biến mất ở nơi đất khách quê người, nhưng Long Thất có thể cảm giác được Bạch Ngải Đình hẳn là vẫn đang âm thầm tự huỷ hoại chính mình.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chưa gì đã đến tháng mười, cuối hè đầu thu, bầu không khí vui mừng của kỳ khai giảng cũng đã ảm đạm đi sau một tháng, Long Thất trở về nhà Long Tín Nghĩa một chuyến.
Thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, cô vừa thử vai cho một bộ phim điện ảnh xong, trên người khoác chiếc áo rằn ri, chân đi đôi boots Martin của buổi diễn thử, mái tóc gẩy highlight màu đỏ buông xõa trên vai. Sau khi xuống xe của lão Bình, cô đứng ở dưới lầu tiểu khu gọi điện cho Long Tín Nghĩa nhưng hắn không bắt máy. Long Thất áp điện thoại bên tai, đi tới đi lui ở trước cửa. Sau đó, chợt nghe thấy tiếng rung của điện thoại thấp thoáng đâu đây, từ khe hở của khung cửa sổ nào đó lọt ra ngoài. Long Thất vừa cúp máy thì âm thanh đó biến mất, mà ấn gọi thì nó lại vang lên.
Cô nhai kẹo cao su, chậm rãi đi qua toà nhà đến gần nơi phát ra tiếng động, ngay lập tức bắt gặp Long Tín Nghĩa đang ngồi chồm hỗm ở sân sau của một ngôi nhà không có rào chắn an ninh được cho thuê ở dưới tầng trệt. Hôm nay là thứ năm, đáng lý ra hắn hẳn là phải ở trong ký túc xá của trường đại học, nhưng bây giờ lại mặc áo phông rộng thùng thình, bên dưới là quần cộc. Long Tín Nghĩa đang nằm bò trước cửa sổ của căn nhà đó, dáng vẻ thấp thỏm nhòm vào trong. Long Thất kéo kính râm xuống chóp mũi, tiến sát hắn, Long Tín Nghĩa vần hồn nhiên không hay biết gì.
Chủ hộ của tầng này gần đây mới tân trang lại, mở một lớp dạy yoga, bên trong là mấy em gái xinh tươi đang lên lớp.
Khoanh tay nhìn hắn năm sáu giây cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, Long Thất dùng giày đá vào eo hắn một phát. Long Tín Nghĩa lảo đảo ngã sang một bên, rất biết điều không dám hét lên thành tiếng, chắc hắn cũng nhận thức được hành vi hiện tại của mình là rất đáng khinh. Lúc đầu còn tưởng là bị người khác tóm được, tính chạy nhưng trong một giây do dự ngoái đầu lại nhìn thì trông thấy Long Thất, cả người hắn đứng thẳng: "Vãi……."
Hắn nói: "Tao đang bảo tại sao cái lực chân này lại quen thuộc đến thế cơ. Vãi thật, thì ra lại là em gái tôi à."
"Anh không đi học à?"
"Không có lớp. Sao mày lại về?" Hắn che lấy cái mông vừa bị đạp trúng.
"Mợ đâu?"
"Bây giờ mới tới giờ tan làm mà, đang trên đường về. Mà… không phải. Sao mày về mà không nói với tao một tiếng?"
Bên trong phòng học truyền ra một tiếng "Ai đó", Long Tín Nghĩa lập tức run bần bật, ngồi sụp xuống đất. Long Thất trào phúng: "Anh đúng là càng ngày càng có tiền đồ đấy."
Sau đó cũng lười đếm xỉa đến hắn, trực tiếp móc chìa khoá từ trong túi quần hắn ra. Long Tín Nghĩa cúi thấp người tiến lên ba bước rồi mới đứng thẳng dậy bám theo sau cô.
"Này. Mày càng ngày càng xinh đấy, thoạt nhìn đúng sốc luôn. Còn tưởng là ai cơ. Mày nhuộm tóc đấy à? Dạo này mày quay phim gì đấy? Hôm nay trông hơi bị ngầu luôn. Hình như lại cao hơn rồi à?" Long Tín Nghĩa hiển nhiên là rất hào hứng với việc Long Thất trở về. Cả một đường đi lên lầu đều hỏi han không ngừng, đến tận cửa rồi vẫn không quên hỏi, "Mày về làm gì thế?"
"Lấy đồ. Đoạn tuyệt quan hệ với tên hỗn đản như anh."
Chìa khoá cắm vào ổ, vặn một cái, mở ra.
Cô tiến vào trong nhà. Long Tín Nghĩa giữ lấy cửa không đi vào.
Đỉnh thật, vẫn là cái cảm giác tĩnh mịch chết chóc quen thuộc này. Long Thất đem kính râm nhét vào trong túi áo, hít vào một hơi: "Có phải anh lại đem đồ của tôi đi bán đấu giá rồi không?"
"Không!"
Hắn rất nhanh đã trả lời, lôi điện thoại từ trong túi quần ra giả bộ mới ngẩng đầu lên từ màn hình, làm như thể cái bầu không khí tĩnh mịch chết chóc vừa rồi chỉ là do mải gửi tin nhắn không chú ý, hắn duỗi tay chỉ vào trong: "Đồ của mày vẫn còn nguyên vẹn ở trong phòng mà. Mày vào coi đi, đi đi!"
Trước cửa phòng treo một tấm biển "miễn quấy rầy".
Vừa vào phòng, đồ đạc đúng là vẫn còn đầy đủ, so với lúc dọn đi lại còn gọn gàng hơn không ít, giống như bị người ta cố tình chỉnh lý lại. Long Thất nhổ kẹo cao su vào sọt rác, ngón tay quét qua mặt bàn, nhìn nhìn, không có một hạt bụi nào.
Đúng là rất kỳ lạ.
"Mày muốn chuyển đi đâu? Tao nói nhé. Mấy thứ lớn lớn mày không mang đi được đâu, còn mấy thứ nhỏ nhỏ thì mày vất lại ở đây lâu thế chắc cũng chẳng dùng tới nữa, cứ để lại đây đi. Ngày thường còn có thể thường xuyên về nhà."
Long Tín Nghĩa ở phía sau lải nhải. Long Thất không để ý đến hắn, mở ngăn kéo thứ hai ở bên dưới bàn học ra, bên trong là di động cũ cô dùng sáu năm qua từ cấp hai đến cấp ba, mấy thứ này mà để lại ở chỗ Long Tín Nghĩa thì chính là tai họa ngầm. Cô đem chúng đặt vào trong một chiếc hộp, còn có một ít ảnh hồi nhỏ cũng nhét vào bên trong, sau đó xoay người. Long Tín Nghĩa mới từ trong thùng rác bới bã kẹo cao su mà cô vừa nhổ ra rồi dùng khăn giấy bọc lại, luống cuống nhét vào trong túi quần.
Vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của cô.
"Cái này có thể kiếm tiền mà." Còn rất nghiêm trang mà giải thích.
Long Thất lại muốn nổi điên, cô giơ tay cầm lấy chiếc đồng hồ báo thức ở trên bàn học ném qua. Long Tín Nghĩa trốn rất nhanh, đồng hồ báo thức đập lên cửa, sau đó cùng với tấm biển miễn quấy rầy ở trên cửa đồng thời rơi xuống đất, vừa khéo là chiếc biển lại lật sang mặt sau, trên đó đề mấy chữ "Vào cửa hai trăm, chụp ảnh bốn trăm."
Ồ. Bây giờ thì đã hiểu vì sao căn phòng này lại hoàn hảo không hao tổn gì rồi. Cái tật chó ăn phân này đúng là không thay đổi chút nào, hắn đúng là vĩnh viễn không bao giờ làm cô thất vọng. Long Tín Nghĩa mặt trắng bệch đem tấm biển nhặt lên ném về phía phòng khách. Cô sẵng giọng hỏi: "Kiếm được bao nhiêu rồi?"
"Không phải. Mày nghe tao nói đã……."
"Quy tắc cũ, ba bảy. Tôi bảy, anh ba."
"Đm!"
"Hai tám."
"Đm ba bảy!"
"Một chín. Anh một, tôi chín."
"Hai tám!" Hắn giơ ngón tay, "Hai tám thì hai tám!"
Long Thất cầm lấy ống đựng bút ném qua: "Anh đúng là dám kiếm tiền đấy nhỉ? Có phải một ngày nào đó tôi chết rồi anh sẽ tới nhà tang bới quần áo của tôi đem đi bán hay không!"
Long Tín Nghĩa lúc này ngượng ngùng không dám trả treo lại, ỷ vào cái danh nghĩa anh trai này mà làm mặt quỷ với cô. Long Thất vừa nhìn thấy hắn liền cảm thấy phiền, nói: "Mợ rốt cuộc bao giờ mới về?"
"Sắp rồi. Mày có việc gấp à?"
Cô dựa vào tủ sách nhìn hắn. Long Tín Nghĩa nói: "Có việc gì thế? Mày nói với tao đi."
Nghĩ một lát, cô đi đến trước mặt hắn, từ trong túi móc ra một cái phong bì rất dày. Cái ám chỉ này rất rõ ràng. Long Tín Nghĩa tựa hồ ngửi thấy mùi hương của cả một xấp tiền bên trong, ánh mắt sáng lấp lánh, khẩu hình miệng biến thành chữ "o", cười hì hì hỏi: "Là cho…. mẹ tao à?"
Long Thất đưa mắt nhìn hắn.
Long Tín Nghĩa vẫn cười hì hì như cũ: "Đưa cho tao đi. Đợi lát nữa tao đưa cho…….."
Còn chưa nói xong, cô đã nhét phong bì vào trong túi áo lần nữa: "Bỏ đi. Tôi đợi mợ về."
"Mày đây là không đủ thành ý……."
"Đi ra ngoài. Tôi phải ngủ một giấc."
Sau đó cô hất cằm chỉ về hướng phòng khách, nhìn chằm chằm vào Long Tín Nghĩa. Hắn bẹp miệng, thức thời mà đóng cửa lại.
Tuy rằng mợ cô là một người rất đanh đá, thỉnh thoảng còn không nói lý lẽ, nhưng bà ấy từ cấp hai đã chăm sóc cho cô, thực sự là so với Long Tử Nghi còn tốt hơn gấp trăm lần. Mặc dù Long Thất vẫn còn ôm thù với Long Tín Nghĩa nhưng việc trả ơn cho mợ lại là một chuyện khác. Cô dứt khoát gọi cho mợ một cuộc, bà ấy vừa nghe thấy cô về nhà liền lập tức nói đi chợ mua rau về nấu cơm tối, kêu cô ăn xong rồi hẵng đi. Thế là Long Thất ở trong phòng ngủ một giấc đến sáu giờ hơn, lúc tỉnh dậy thì nghe thấy tiếng ồn ở bên ngoài.
Long Tín Nghĩa đang tiếp đón một đám bạn học không biết ở đâu ra.
Long Thất mở cửa, trông thấy hắn đang rót đồ uống cho người ta, trong miệng còn lải nhải "gửi ngân hàng, gửi ngân hàng!". Cả một bàn có hơn mười mấy người, nhìn qua thì trông có vẻ đều là học sinh, nam có nữ có, trong tay họ đang cầm điện thoại mở sẵn chế độ chụp ảnh, còn có camera dài ngắn khác nhau, đang rất hăng say thảo luận những vấn đề liên quan đến cô. Có một nam sinh hỏi "Mặt Long Thất có chỉnh sửa gì không", Long Tín Nghĩa đáp "Gửi cho tôi năm trăm, tôi nói cho cậu biết. Tôi có ảnh từ bé đến lớn của nó, cho cậu xem cả hình ảnh lẫn nghe lời miêu tả luôn". Có một nữ sinh hỏi "Có thể chụp hình chung với cô ấy không", Long Tín Nghĩa nói "Không thành vấn đề. Con gái miễn phí, con trai thì hai trăm!". Long Thất dựa vào cửa nhìn hắn, phải tận đến khi có một nam sinh phát hiện ra cô, cậu ta không tự chủ được mà nhảy cẫng lên. Một bàn toàn là người ngước mắt nhìn cô, Long Tín Nghĩa cũng quay đầu lại.
Màn hình điện thoại của hắn đang mở mã QR chuyển khoản, cả mặt bóng nhẫy, khẩn trương nói: "Hey… Đều là bạn học của tao, hôm nay vừa đúng dịp hẹn tới nhà ăn tối."
Mợ cô đang ở trong bếp bận rộn, trên bàn cũng bày vài món ăn nhưng rõ ràng chỉ đủ phần cho ba người, ngoài ra còn có không ít túi đựng đồ ăn gọi bên ngoài tới.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Long Thất.
Cô không nói gì cả, chỉ cười cười.
Long Tín Nghĩa còn tính cười theo, nhưng chưa quá hai giây cô đã thu hồi biểu tình, im lặng đi xuyên qua phòng khách vào bếp, đem phong bì ở trong túi áo đặt lên mặt bàn. Mắt Long Tín Nghĩa dán chặt vào cô: "Mày ngồi đây đi. Đi vào bếp làm gì? Tới đây ăn cơm."
"Con đi trước đây mợ ơi. Không ăn cơm được rồi. Có việc bận."
Sau khi ra khỏi phòng bếp, cô đi về hướng huyền quan. Mợ cô ở trong bếp vẫn còn đang bận rộn, cũng không rõ tình hình, chỉ kêu Long Tín Nghĩa ngăn cô lại. Long Tín Nghĩa lúc này so với ai cũng càng sốt ruột hơn, nhưng vừa mới chạy tới cửa huyền quan, Long Thất đã xoay người khiến hắn trở tay không kịp, sau đó cô lẹ tay cướp lấy cái điện thoại trong tay hắn. Long Thất mở đoạn hội thoại gần nhất trong Wechat, là một cái group chat, nhìn thấy tin nhắn hắn gửi bên trong.
“Em gái tôi về rồi. Muốn nhìn thấy người thật thì inbox, còn có thể ăn cơm chung. Một nghìn một người, số lượng chỉ có mười, gấp gấp!"
Thời gian gửi đi chính là lúc cô vừa trở về.
Cho nên làm gì có cái chuyện trùng hợp hẹn ăn cơm cơ chứ. Quỷ mới tin. Long Tín Nghĩa vội vàng giật lại. Long Thất cố ý trượt tay, điện thoại đập bụp xuống sàn nhà, theo sau đó là một cái lên gối của cô, tàn nhẫn đánh trúng háng của hắn. Long Tín Nghĩa cúi gập người nhảy dựng lên, nghiến răng chửi bậy một tiếng. Đám người ở trong phòng khách đều bị doạ cho giật bắn mình. Cô mở cửa ra ngoài: "Anh đúng là loại khốn nạn từ trong ra ngoài."
Cánh cửa nhà họ Long như tái hiện lại cảnh bỏ nhà ra đi trước kia, "oanh" lên một tiếng chấn động.
Đi ra khỏi cổng tiểu khu, Ban Vệ vừa lúc gọi đến (từ lần hợp tác trước, cái người tên Ban Vệ và đám người cùng nhóm bọn họ rất thích rủ cô đi chơi), vừa mới tiếp máy đã nghe thấy giọng hắn truyền ra: "Bọn tôi đang ở Chiêu Hoa Quán, tới đây chơi đi."
Chiêu Hoa Quán nằm ở trung tâm nghệ thuật thành phố, những trường đại học nghệ thuật nổi tiếng đều nằm ở vùng lân cận, hộp đêm thành đống, trở thành địa điểm ăn chơi bậc nhất. Hồi trước là Cận Dịch Khẳng, bây giờ là Ban Vệ, người nào người nấy cũng đều rất thích tụ tập ở những chỗ như vậy. Trường của Long Thất cũng ở đó, cô đáp: "Không đi. Đang bực mình."
"Bực mình thì càng phải đi giải toả chứ. Chỗ này có rượu lại không có phóng viên. Cô cứ yên tâm tới đi."
Long Thất ngoái đầu nhìn lên tầng lầu nhà Long Tín Nghĩa, không có ai chạy theo giữ cô lại cả, lửa giận ngùn ngụt bốc lên đầu.
"Gửi định vị cho tôi." Cô nói.
Chỗ mà Ban Vệ chọn rất náo nhiệt, âm nhạc đinh tai nhức óc, đèn nháy chớp loạn mù mịt, hắn tự mình đến trước cửa đón cô, sau đó xuyên qua hồ bơi đi về phía khu ghế lô. Ở đó đã tụ tập không ít người, có ba thành viên cùng ban nhạc với Ban Vệ, hai người lạ mặt trông có vẻ là thiếu gia nhà nào đó, còn có năm cô em dáng người cao gầy. Long Thất vừa tiến vào hàng ghế thì năm người đó đã đứng lên chào hỏi, hai vị thiếu gia kia thì nhìn Long Thất chằm chằm. Cô ung dung đi trước Ban Vệ, không để ai vào mắt.
Loại nghệ sĩ trong giới giải trí như Ban Vệ tất nhiên là không dám tiếp xúc với người ngoài vòng (để tránh bị lộ tin tức ra ngoài). Hai vị thiếu gia kia nếu không phải bạn bè thì khẳng định là đối tác làm ăn. Còn năm vị muội tử đây chắc hẳn là người mẫu từng hợp tác chung với hắn, có mấy người khá quen mắt, có lẽ là đã gặp qua ở đâu đó rồi. Trong đó có một người xinh đẹp nổi bật, trắng, gầy, đôi mắt hạnh to tròn chính là điểm nhấn, ngũ quan như nhân vật 2D, trang điểm tinh tế, ăn mặc thoả đáng, không hở hang giống với bốn cô nàng còn lại. Long Thất nhìn cô ta hai cái, cô nàng phản ứng khá nhanh, lập tức nở một nụ cười ngọt ngào đáp lại: "Hi Thất Thất. Mình tên là Lâm Hội. Hồi trước từng làm người mẫu độc giả của tạp chí mà bạn làm việc, chúng ta từng gặp qua hai lần, nhưng chắc là bạn không nhớ mình đâu."
Long Thất không nhớ thật.
Người tên Lâm Hội này rất biết hoà hoãn bầu không khí, mềm giọng nói: "Không ngại nói với bạn. Thực ra thì bạn luôn là nữ thần mà mình muốn tiếp cận đấy. Lần này đúng là phải cảm ơn Ban Vệ ca ca đã thành toàn rồi."
Lúc cô ta nói chuyện, khoé miệng và ánh mắt đều ngậm ý cười, giọng nói mềm mại khiến đàn ông nhũn người, chẳng trách mà Ban Vệ lại gọi cô ta tới đây chơi, đúng là rất biết khuấy động bầu không khí.
Ban Vệ tiếp lời: "Đù, tôi còn chẳng dám kêu cô ấy là Thất Thất đâu. Mỗi lần đều phải gọi là Long gia nhà ta đấy."
Cái nickname "Long gia nhà ta" này gần đây rất nổi trên mạng. Bởi vì tất cả những shoot ảnh thời trang của cô đều mang theo ngạo khí ngập trời, cộng thêm lời nói và cử chỉ thường ngày khi tham gia các hoạt động đều rất có cá tính. Ở trên mạng lúc mới đầu cũng chỉ gọi cho vui mà thôi nhưng càng về sau lại càng phổ biến. Đây cũng là lý do vì sao cô thường qua lại với Ban Vệ nhưng không truyền ra chút tin đồn nào. Ban Vệ lúc đầu đúng là tính theo đuổi cô, nhưng càng theo đuổi càng phát hiện tính cách của cô còn manly hơn so với mình, liền dứt khoát hợp thành tổ đội tán gái.
Lúc không có gái thì đều sẽ mời cô đến góp vui.
Lúc có gái thì sẽ gọi cô đến đánh yểm trợ.
Coi như là một cuộc trao đổi, Ban Vệ sẽ viết nhạc miễn phí cho cô.
Lão Bình mừng húm.
Long Thất gật gật đầu, coi như là đáp lời Lâm Hội. Cô cầm một ly rượu ở trên bàn rồi ngồi chính giữa ghế sô pha, trên mặt viết rõ "Tâm tình lão tử hôm nay không tốt, đừng có ai tới làm phiền". Bốn cô nàng kia liếc mắt nhìn nhau mấy lần, cũng từ bỏ việc tự giới thiệu bản thân. Mà Ban Vệ là playboy kì cựu, dù sao cô cũng là tôn đại phật mình tự thỉnh đến, cứ ngồi đó uống rượu là được rồi. Hắn bắt đầu gọi điện thoại giục mấy người thèm nhỏ dãi Long Thất đến chơi cùng. Gọi xong một hồi mới đặt mông xuống ngồi cạnh cô, cả cái ghế bị lún xuống, hắn ghé vào tai cô nói: "Nhìn cái thằng ngồi chéo tôi kìa."
Long Thất nhìn lướt qua, Ban Vệ vẫn ở bên tai cô thì thầm: "Hắn tên là Lư Phong, trong nhà có cái công ty làm nhạc rất lớn. Lão Bình không phải là tính ra mắt album cho cô sao. Làm quen với hắn một chút."
"Không," Cô thu hồi tầm mắt, "Vừa nhìn là biết là loại háo sắc."
Ban Vệ cười: "Không có gì. Cô cũng không phải là gu của người ta đâu. Hắn nổi tiếng chỉ thích ngọc nữ thôi."
"Thích ngọc nữ mà còn tới cái chỗ này." Cô liếc mắt nhìn hắn cái thứ hai. Người đàn ông kia cũng chẳng lớn hơn cô là bao, tầm trên dưới hai mươi hai, tướng mạo sắc sảo nhưng mà đeo kính, nói cũng không nhiều lắm. Tầm mắt vẫn luôn dán vào chỗ ngồi của Lâm Hội, khá là trắng trợn, nhìn qua thì đúng là có ý với kiểu thanh thuần như vậy.
"Không phải là vì cô sao", Ban Vệ nói, thanh âm lại thấp hơn một chút, "Thích ngọc nữ, càng thích ngủ với ngọc nữ."
Long Thất giơ ngón trỏ, tỏ vẻ cự tuyệt nghe cái đề tài dơ bẩn này. Lúc này có một người mới tiến vào, là bạn bè của hắn. Người họ Phan này là nhà sản xuất nhạc, Long Thất từng gặp qua. Vị huynh đệ này chào hỏi với tất cả mọi người xong mới bắt đầu nói chuyện phiếm với Ban Vệ, câu đầu tiên là: "Bình thường không thấy ông tới đây, sao hôm nay lại tới?"
"Gái nhiều." Ban Vệ chẳng chút do dự.
"Anh Ban Vệ muốn làm quen với nữ sinh trường em đấy."
Đề tài bị chuyển hướng.
Người sản xuất hỏi Lâm Hội: "Em cũng là học sinh ở mấy trường lân cận à?"
"Em là Lâm Hội, khoa mỹ thuật của trường đại học Trung Dục, trước mắt đang làm người mẫu nghiệp dư. Phan lão sư, em rất thích phong cách âm nhạc của anh đấy."
"Ồ. Đại học Trung Dục. Thì ra là mỹ nữ học bá." Đối phương đáp lại một câu, "Ban Vệ mời được em đúng là không dễ dàng gì."
Long Thất ném một quả ô liu vào trong ly rượu, hai ngón tay đang vân vê nhành ô liu.
"Cũng không phải. Hôm nay lớp em cũng vừa khéo tổ chức tiệc liên hoan ở gần đây, nhưng mà anh Ban Vệ kêu tới nên em tiện đường ghé qua." Nói xong lại đem cuộc đối thoại đổi hướng sang Ban Vệ, "Vốn dĩ em cũng không thân thiết với đám bạn học lắm. Lần đầu tiên liên hoan đã cho họ leo cây, sau này em chẳng may không hoà nhập được với tập thể, anh Ban Vệ phải chịu trách nhiệm đấy nhé."
Tiểu nha đầu này đúng là hoạt ngôn lại còn biết tán tỉnh. Ban Vệ tất nhiên là rất hưởng thụ, đáp: "Không sao. Em nhìn Long gia nhà ta đi, từ lúc khai giảng đến giờ chỉ đến trường có đúng một lần, noi gương mà hô mưa gọi gió."
"Đó là vì Thất Thất bận lịch trình mà."
Vừa dứt lời, nhà sản xuất tỏ ý muốn mời Lâm Hội uống một ly, Lâm Hội liền vội vàng xua tay nói không so tửu lượng. Ban Vệ nghiêng đầu hướng Long Thất khoe khoang: "Khá ngọc nữ đấy."
Quả ô liu đã ngấm đủ rượu, Long Thất nhấc lên ném vào trong miệng. Ban Vệ lại dùng bả vai huých cô: "Dùng ánh mắt của phụ nữ nói thử xem, thấy thế nào?"
Long Thất ngậm quả ô liu, Ban Vệ rót rượu cho cô, sau đó lại rút một điếu thuốc đưa qua.
"Thế nào?" Hắn không chê phiền phức hỏi lại.
Tận đến khi cô nhai xong quả ô liu rồi phun hạt vào trong ly rượu, mới cầm lấy điếu thuốc trong tay hắn: "Kiểu con gái thuần khiết tôi chỉ biết một người. Cô ta không tính."
Nói xong liền đứng dậy từ trong đám người, Ban Vệ hỏi cô muốn làm gì. Cô nói không có kẹo cao su, ra ngoài mua kẹo.
Rời khỏi hộp đêm, rẽ vài bước sang con phố bên trái, có một cửa hàng tiện lợi 24/7, Long Thất trùm mũ áo khoác lên đầu, đeo kính râm bước vào trong lấy một hộp kẹo cao su, trong lúc xếp hàng tính tiền thì lên mạng xã hội. Tên hỗn đản Ban Vệ này chắc là đã high đến mất trí rồi, ảnh selfie còn lén chụp cả bóng lưng của cô đăng lên. Đã thế, còn kêu fan hâm mộ đoán xem đây là ai.
Đồng đội ngu như bò.
Lúc trước nói rằng không có phóng viên bám theo chụp, bây giờ lại tự chủ động bán đứng chính mình. Có lẽ lão Bình sắp phát điên rồi. Long Thất thoát khỏi giao diện, quay đầu hỏi nhân viên: "Có trà ô long mới pha không?"
"Có."
"Cho tôi một ly. Có mù tạt không?"
"Mù tạt?"
"Có không?"
"Không có. Nhưng mà có một tiệm đồ ăn Nhật Bản ở bên cạnh. Nếu bạn mua số lượng ít thì chắc bên đó sẽ bán."
Long Thất trả tiền xong, mang theo trà ô long đẩy cửa ra, đi vào quán ăn Nhật cách vách. Vừa vén rèm lên, mùi thơm đặc trưng của đồ ăn và tiếng người hỗn tạp ập đến, bên trong tiệm phần lớn đều là những sinh viên trẻ của các trường đại học gần đây, bây giờ đang là giờ cao điểm. Long Thất nói với nhân viên muốn mua hai tuýp mù tạt nhỏ, sau đó đem ly trà đặt lên trên mặt bàn, cô xịt hết mù tạt vào bên trong. Hai mắt của nhân viên nhìn cô đăm đăm, Long Thất phải liếc một cái thì mới dời mắt đi.
Xong việc, chuẩn bị rời đi thì cô lấy điện thoại từ trong túi ra. Vừa lúc có hai nữ sinh vén rèm tiến vào trong tiệm, cô hơi nghiêng người tránh đường cho bọn họ rồi gửi một tin nhắn thoại cho Ban Vệ: "Tôi mang cho anh một ly trà ô long giải rượu."
"Nghe nói hôm nay Đổng Tây cũng tới."
Tin nhắn vừa gửi đi "phốc" một tiếng cắt ngang tiếng nói chuyện của hai cô gái, kèm theo đó là tiếng "ka ki" của nụ hoa nở rộ. Bước chân Long Thất vừa mới vượt qua ngưỡng cửa thì khựng lại, bàn tay đang cầm quai túi của ly trà ô long cũng khẽ run lên.
Cô quay đầu.
"Thật á? Khó hẹn được Đổng Tây lắm đấy. Đám nam sinh chắc là đang rất hưng phấn."
"Vốn tưởng bữa liên hoan này Lâm Hội sẽ đến còn Đổng Tây thì không, ai dè lại ngược lại."
Ngực khẽ phập phồng lên xuống, hai nữ sinh kia đi vào lối nhỏ, phục vụ đang dẫn bọn họ tới một phòng bao, tầm mắt Long Thất vô thức nhìn theo, cô xoay người lại, kéo kính râm xuống.
Cánh cửa phòng bao mở rộng, hai nữ sinh vẫy tay chào hỏi người bên trong, tiếng cười nói hoan nghênh cũng lập tức truyền ra. Mà ở trong tiếng hàn huyên náo nhiệt ấy, ở phía góc trong cùng của chiếc bàn dài, Đổng Tây ngồi đó.
Đổng Tây, ngồi đó.
Hai nữ sinh chào hỏi cô ấy, Đổng Tây khẽ gật đầu, cảnh tượng chân thực như vậy, đến mức có thể nhìn thấy được hàng lông mi khẽ nâng lên của cô. Tại một khắc đó, trong quán ăn vốn không có gió nhưng giông tố trong lòng Long Thất lại nổi lên, thét gào dữ dội, quét đi sự ồn ào của nhà hàng.
Ba giây sau, điện thoại đổ chuông.
Cô cúi đầu nhìn, là một tin nhắn thoại của Ban Vệ. Long Thất ngẩng đầu lên lần nữa thì người phụ vụ đã từ từ khép cánh cửa gỗ lại, vị trí của Đổng Tây càng ngày càng khuất, chỉ có thể nhìn thấy cô ấy đang nhìn hai nữ sinh mới tới, trên môi là một nụ cười nhàn nhạt. Mà Long Thất lùi về phía sau một bước.
Cũng không làm gì nữa.
Không tiến lên, không nói chuyện, cũng không vì cái tình huống bất ngờ này mà biểu lộ cảm xúc gì. Long Thất đeo kính vào, tựa như đông đảo thực khách mới ăn xong cất bước đi ra ngoài.
Ban Vệ đã say rồi.
Hắn gọi rất nhiều rượu, bạn bè cũng lục tục tới thêm vài người, uống đến khí thế ngập trời. Lư Phong ngồi cách Lâm Hội càng gần nhưng có vẻ như vẫn chưa chủ động bắt chuyện. Lâm Hội vẫn đang nói chuyện phiếm với nhà sản xuất họ Phan kia. Long Thất vừa trở lại đã có một đống người cô không quen biết đứng lên chào hỏi, trừ Lư Phong.
Long Thất đặt ly trà ô long lên bàn, Ban Vệ nói: "Tôi còn chưa uống no rượu cô đã mua trà giải rượu giúp tôi rồi."
Cô không trả lời, ở trong góc sô pha uốn gối ngồi xuống, tay châm một điếu thuốc, lại trở về cái dáng vẻ "đừng có chọc ông đây" lúc ban đầu, càng đừng nói đến việc đếm xỉa đến mấy lời tiếp đón của bọn họ. Lúc này, Lâm Hội và tên sản xuất họ Phan kia đổi chỗ ngồi, cách Lư Phong xa hơn, gần sát người Long Thất.
Long Thất phớt lờ cô ta. Chỉ là đến lúc cần gẩy tàn thuốc, gạt tàn cách xa người bị Lâm Hội nhanh tay chuyển đến trước mặt cô, Long Thất đưa mắt nhìn cô ta một cái. Lâm Hội nhìn cô mỉm cười.
Sau đó, làm như cố ý nói: "Mình không thân với bọn họ, nói chuyện có chút ngại ngùng."
Long Thất không tiếp lời. Lâm Hội cũng không nói gì nữa. Mọi người đang náo nhiệt, chỉ có chỗ của hai người là đặc biệt yên tĩnh, đại khái là do trên người Long Thất toát ra mùi nguy hiểm nên cũng không có ai dám đến gần Lâm Hội.
Chỉ có Lư Phong vẫn nhìn Lâm Hội chằm chằm.
"Bạn bè mời tụ tập thì không đi, là cô tự mình muốn tới nơi này." Trầm mặc rất lâu sau, Long Thất mới nói một câu.
Lâm Hội nhìn cô, có chút ngoài ý muốn, nhưng trên mặt vẫn giữ một nụ cười, nhún vai: "Ở đây có thể gặp được người mình thích mà. Với lại bữa ăn đó, nói thẳng ra thì bọn họ muốn gặp một cô gái khác. Mình có đi hay không cũng chẳng phải việc to tát gì."
"Một cô gái khác." Long Thất nhàn nhạt lặp lại.
"Một cô gái khác?" Ban Vệ "phốc" một tiếng ngồi xuống bên cạnh hai người, sô pha lún sâu xuống khiến cho tàn thuốc rơi xuống vạt áo cô.
"Cô gái đó rất lợi hại," Ban Vệ vừa đến, thái độ của Lâm Hội lại càng tích cực hơn một chút, nâng cằm kiên nhẫn bổ sung, "Tuy rằng bọn em là khoa mỹ thuật nhưng mà thành tích thi đại học của cô ấy đứng thứ năm thành phố đấy, là kiểu người rất thông minh, cũng rất xinh đẹp."
"Xinh đẹp?" Lải nhải cả một câu dài nhưng Ban Vệ chỉ nhớ được hai chữ này.
"Vâng. Tính cách dịu dàng, lớn lên còn xinh đẹp, là cái kiểu xinh đẹp thuần khiết ấy."
Ban Vệ chậm rãi gật đầu. Lúc này, Lâm Hội dừng một chút đứng lên: "Em tới nhà vệ sinh một lát."
Cô ta vừa đi, bên trong hộp đêm đổi thành một bản EDM, là bài hát của Ban Vệ. Hắn hoàn toàn tận hứng rồi, huýt một tiếng sáo dài, nơi này ngập tràn tạp âm đinh tai nhức óc.
Mà vị cô nương Lâm Hội này mượn cớ đi toilet để làm ra một chuyện "rất thông minh".
Hai mươi phút sau mới trở lại, cô ta ngâm nga bước vào khu ghế lô, sau lưng còn dẫn theo một người. Lâm Hội nắm lấy tay người đó, nói với Ban Vệ: "Anh Ban Vệ, giới thiệu với anh đây là bạn của em."
Ban Vệ nhìn sang, Lư Phong nhìn sang, mà Long Thất cũng uể oải nhìn sang. Thời điểm đưa mắt về phía đó, đèn nhấp nháy lóe lên một ánh sáng trắng chói mắt, tay người đó tuột khỏi tay Lâm Hội. Mà Lâm Hội lại siết chặt lấy cổ tay của đối phương, thẳng đến khi âm nhạc đến đoạn cao trào, tia bạch quang sáng ngời, diện mạo của hai người xuất hiện rõ ràng trước mắt mọi người. Lâm Hội thì thầm gì đó vào tai Đổng Tây. Đổng Tây lắng nghe, vừa nghe vừa cau mày lại vì ánh đèn màu trắng.
Đổng Tây hai mươi phút trước vẫn còn đang ngồi ở trong quán ăn Nhật, bây giờ lại xuất hiện ở nơi hư ảo ồn ào này.
Lư Phong từ ghế sô pha đứng dậy.
Mắt Đổng Tây quét qua hiện trường xung quanh, sau đó dừng lại ở trên người Long Thất ngồi phía trước mặt. Ban Vệ vừa vặn hướng cô chào hỏi, tầm mắt cô ấy bị chắn ngang, dừng lại ở trên người Ban Vệ.
Long Thất tự rót một ly rượu, không uống, chỉ cầm trong tay lắc lắc.
Đổng Tây rất mau đã bị những người ở đây khuyên ở lại.
Cô ngồi xuống một góc khác của ghế sô pha. Long Thất cũng đồng thời đặt ly rượu trong tay lên bàn. Ban Vệ hỏi cô làm sao vậy, có phải quen biết hay không, cô không đáp. Mà ở hiện trường đâu chỉ có một hai người tới bắt chuyện với Đổng Tây, Lâm Hội thay cô ấy trả lời từng người một. Cuối cùng, người vẫn luôn ngồi ở đối diện là Lư Phong lên tiếng: "Em tên là Đổng Tây. Là chữ Tây nào?"
Đây là câu đầu tiên mà Lư Phong nói trong buổi tối ngày hôm nay.
Chỉ dựa vào câu nói đầu tiên này đã biết hắn muốn chuyển đối tượng săn mồi từ Lâm Hội sang Đổng Tây. Long Thất ngồi nguyên tại chỗ không lên tiếng, chậm rì rì đánh lửa. Ban Vệ ngồi bên cạnh cô, vừa uống rượu vừa cười nói.
"Là Tây trong đông tây nam bắc." Lâm Hội trả lời giúp Đổng Tây.
"Em không hay đến những nơi thế này à?"
"Cô ấy không hay đến đâu."
Lư Phong cười cười, giơ tay ra với Đổng Tây.
"Đưa tay của em cho anh. Anh cho em xem một màn ảo thuật."
Đổng Tây không giơ tay, Lư Phong tiếp tục nói: "Anh chỉ muốn em thả lỏng một chút, đưa tay cho anh đi."
Trong ánh đèn lập loè, Đổng Tây vẫn bình tĩnh không nhúc nhích, thái độ cự tuyệt rõ ràng như thế nhưng tay của Lư Phong vẫn duỗi ra, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào cô.
Ở giây thăm dò thứ ba, hắn chủ động chạm vào bàn tay đang đặt trên đầu gối của Đổng Tây: "Không sao đâu. Đưa cho anh đi."
Đổng Tây giật mình. Long Thất lúc này mới nói: "Sao không hỏi thẳng xem cô ấy đã có bạn trai hay chưa."
Lư Phong nhìn về phía phát ra âm thanh. Một tiếng này cũng không biết là ai đang nói chuyện, nhưng có lẽ hắn nghĩ là đang tương trợ cho mình, thật sự mở miệng hỏi Đổng Tây: "Em có bạn trai rồi à?"
"Cô ấy có." Lâm Hội còn chưa lên tiếng thì đã bị Long Thất không chút do dự cướp lời.
Lâm Hội nhìn về hướng cô, mà Lư Phong rốt cuộc cũng nhìn thấy cô. Điếu thuốc ở trên tay Long Thất vẫn còn đang cháy, không nhìn về chỗ này nhưng lời nói rõ ràng là hướng về đây.
Bầu không khí bất giác trầm xuống.
Nhưng Lư Phong vẫn có thể tiếp tục, hắn miễn cưỡng cười: "Ồ. Vậy họ của bạn trai em là gì, để anh tính xem bát tự của hai người có hợp hay không, xem anh còn có cơ hội……"