Hơi nước nóng bên trong phòng vẫn còn chưa tản đi hết.
Chiếc giường xộc xệch chưa được thu dọn và quần áo vứt rải rác ở trên nóc tủ đều như là đang ám chỉ điều gì đó, khiến cho cái mùi vị không cần nói cũng biết ở trong không khí dần dần tiêu tan. Phạm Phức Ninh đứng ở lối đi nhỏ hẹp giữa đuôi giường và bức tường treo TV, nhìn thấy Long Thất qua ô cửa, nhìn cái người một tiếng trước đã sớm ra về tự dưng lại xuất hiện trong căn phòng này. Có lẽ đã hiểu ra cái gì, một chốc đó tai cô ta đỏ bừng, biểu cảm lúng túng, dáng đứng chật vật, trong nội tâm xuất hiện một sự cảm thán "hai người này cư nhiên lại im hơi lặng tiếng hẹn nhau". Nhưng Long Thất chỉ thản nhiên liếc Phạm Phức Ninh một cái, sau cái nhìn thoáng qua đó lại tiếp tục nhai bim bim rồi coi điện thoại của Cận Dịch Khẳng.
Trông qua thì rất là ngạo mạn cũng rất lười để ý đến người khác.
Cận Dịch Khẳng không mặc áo.
Chỉ dựa vào điểm này thôi mà cô ta lại dám một mình bước chân vào đây chứng tỏ tâm tư của cô gái này không đơn thuần. Long Thất đang xem vòng bạn bè của Phạm Phức Ninh. Cận Dịch Khẳng nghiêng người đi đến tủ lấy quần áo, vừa mặc vừa cho Phạm Phức Ninh một ánh mắt "cái hố này là cô tự nhảy vào, ngăn cũng ngăn không được". Lực chú ý của Phạm Phức Ninh chuyển lên cánh tay của cậu.
Trên đó là vết đỏ lúc nãy Long Thất cào trúng.
Cô ta nhìn thấy thì lập tức dời tầm mắt đi, bước chân không quá ổn định, đảo nhẹ sang bên cạnh đụng trúng vào bàn trà, một quả táo ở trên khay đựng hoa quả rơi xuống lăn đến bên cạnh chân ghế sô pha.
Cận Dịch Khẳng cầm lấy bao thuốc và bật lửa trên bàn, rút một điếu rồi châm lửa, bật lửa lại đặt trở lại mặt bàn, mở miệng nói: "Không cần rửa trái cây đâu, cứ để ở trên bàn trà đi."
Cái thái độ này so với Long Thất còn vô tội hơn, sau đó lại nói: "Phòng của tôi cũng không cần phải thuê nữa, trước buổi tối là trả phòng rồi, tôi ở chỗ khác."
Cuối cùng hỏi: "Cậu còn có việc gì nữa không?"
"Mình….." Cô ta miễn cưỡng mở miệng, "Hình như mình đến không đúng lúc, không có, không có làm phiền chứ."
"Không có, bọn tôi vừa xong việc."
Một câu nói lộ liễu như thế trực tiếp dọa sợ Phạm Phức Ninh, tay cô ta run lên, quả táo lại "bùm bùm" hai tiếng lăn trên thảm. Mà Cận Dịch Khẳng vừa thấy Long Thất xua xua tay gạt đi khói thuốc lá trong không khí thì trực tiếp đem điếu thuốc mới hút được một hơi ấn xuống gạt tàn, dùng nước huỷ đi đầu thuốc.
Cô lúc này cũng đại khái xem xong vòng bạn bè của vị cô nương kia rồi, ngồi thẳng dậy. Cận Dịch Khẳng lại hỏi có còn muốn ăn đồ ăn ngoài nữa không.
"Không ăn, hết kiên nhẫn đợi rồi. Em phải đi đây."
Long Thất đứng lên, gập đầu gối phải quỳ trên sô pha, vừa trả lời vừa vén áo, cô ở dưới ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào cởi quần áo.
Áo phông từng tấc từng tấc rời khỏi da thịt. Phạm Phức Ninh không phản ứng kịp, cả người như tê liệt nhìn cơ thể cô.
Nhìn thấy vòng eo của cô, thấy đường rãnh sống lưng tuyệt đẹp phía sau, loáng thoáng nhìn thấy đường cơ mờ nhạt trên chiếc bụng phẳng lì, nhìn thấy cả hình xăm hình con rắn ở sau lưng. Trong căn phòng khách sạn chật hẹp, ánh sáng chói loà, bụi mịn lơ lửng, hô hấp của ba người sống sờ sờ trong khoảnh khắc này như thiếu mất một chỉ còn hai. Phạm Phức Ninh gần như nín thở, ngón tay bám chặt mép khay đựng hoa quả. Cô ta nhìn Long Thất đứng trước mặt mình thản nhiên cởi quần áo như chốn không người, một cỗ đả kích âm thầm mà mạnh mẽ trút thẳng từ đỉnh đầu xuống gót chân, lạnh đến thấu xương cũng nhục nhã như bị hoả thiêu.
Tóc của Long Thất bị quấn vào dây áo ngực.
Cô dùng ngón giữa điều chỉnh dây áo lót trên vai, nghiêng đầu vén tóc, ánh mắt lúc đó mới như có như không quét qua Phạm Phức Ninh. Phạm Phức Ninh không rên một tiếng dời tầm mắt đi, rõ ràng là xấu hổ nhưng mặt lại đỏ bừng.
Long Thất cầm lấy quần áo của mình ở trên nóc tủ mặc vào.
Cảm giác tồn tại của Phạm Phức Ninh tại thời điểm đó hoàn toàn bị gạt bỏ đến số âm vô cùng.
Ở trước mặt Long Thất, bất kể là dáng người hay là khuôn mặt thì đều bị áp đảo. Cái tiểu tâm tư kia cùng với khí thế cao ngạo của bản thân giờ phút này hoàn toàn bị đối phương dùng cách thức này đả kích triệt để, không cần phải vạch trần cũng không cần phải tốn lời, chỉ cần cởi một bộ quần áo là đã có thể bóp chết từ trong trứng nước.
Cận Dịch Khẳng gọi Phạm Phức Ninh một tiếng.
Phạm Phức Ninh quay đầu. Cậu đang thu dọn đống đồ sạc điện tử của mình, nói: "Người ngoài không biết chuyện giữa tôi và cô ấy, tôi cũng không muốn nhắc đến, cậu đã hiểu chưa?"
Không thèm nhìn cô ta, chỉ dùng một giọng điệu bình thản nhưng lại ẩn giấu ý cảnh cáo. Phạm Phức Ninh cũng rất biết điều, thấp giọng đáp ứng: "Mình hiểu……"
Nhưng lời này vừa dứt, yết hầu run lên vài cái: "Các cậu chắc vừa mới quen biết……"
Long Thất đã sửa soạn xong rồi.
Cô cầm lấy túi xách, đội mũ rộng vành rồi quàng tay lên vai Phạm Phức Ninh. Cô nàng bị làm cho giật bắn mình, cả người rụt rụt, Long Thất nói: "Tôi không thể rời căn phòng này một mình được. Cậu tiễn tôi đi."
Rồi lại hướng Cận Dịch Khẳng nói: "Em mượn bạn học của anh dùng một chút."
"Buổi chiều anh đưa em tới một nơi," Cậu nói, "Ở dưới lầu đợi anh."
Cô quay lưng về phía Cận Dịch Khẳng, ra dấu OK.
Cửa phòng đóng lại, ở trên hành lang chỉ còn hai người bọn họ.
Tay của Long Thất vẫn đặt trên vai của Phạm Phức Ninh. Phạm Phức Ninh giữ chặt khay đựng hoa quả trong tay, bị ép đi theo cũng không dám kêu một tiếng.
Lúc ấy, Long Thất cầm lấy một quả táo trên khay, khẽ liếc Phạm Phức Ninh, vừa hay có nhân viên dọn dẹp đi ngang qua bọn họ nhưng cũng chỉ coi là một đôi bạn thân.
Long Thất nói: "Còn chưa hiểu à?"
Hồn vía của Phạm Phức Ninh giống như lại bị hút ra một lần nữa, vô thức nghiêng đầu.
"Tình báo của mấy người sai rồi," Quả táo được Long Thất tung hứng trong tay, cô giữ lấy vai Phạm Phức Ninh, nhìn vào mắt cô ta, nói: "Cái người ở bên Anh đó không phải là bạn gái của anh ấy."
……
"Cô gái à, tôi mới là chính cung."
……
Bởi vì bên ngoài vừa đổ cơn mưa cho nên mặt đất và không khí đều rất ẩm ướt. Long Thất ra khỏi thang máy liền trực tiếp vòng ra cửa sau của khách sạn, trong tay vẫn còn đang nghịch quả táo. Vừa mới đi xuống cầu thang thì có người gọi cô: "Thất Thất."
Âm lượng không lớn cũng không nhỏ, cô theo phản xạ quay đầu lại thì trông thấy Lâm Hội đang đứng ở bức tường bên cạnh cửa sau. Lâm Hội bởi vì chạy đuổi theo cô xuống cầu thang nên da mặt tái nhợt, quần áo lẫn tóc tai đều có chút ướt.
Lúc này Long Thất mới chợt nhớ ra bản thân có hẹn với Lâm Hội. Cô đứng sững tại chỗ, vô thức nhìn đồng hồ trên tay, sau đó lại nhìn chỗ ướt loang lổ trên người Lâm Hội, buột miệng hỏi: "Cậu đang đợi tôi à?"
"Tất nhiên là mình đang đợi cậu?"
"Tại sao cậu lại đợi tôi ở chỗ này?"
Lâm Hội nhìn vào mắt cô, chậm chạp nói: "Lúc mình tới cửa quán cà phê có gọi cậu nhưng mà cậu không nghe thấy, cho nên mình theo vào đây."
"Sau đó đợi một tiếng?" Cô liên tiếp hỏi, "Sao cậu không gọi điện thoại cho tôi?"
"Mình sợ cậu đang bàn công việc."
"Vào khách sạn thì bàn công việc cái gì chứ."
Câu này Long Thất nói ra rất nhanh, nhưng cũng không có ý định sửa lời hay là giải thích gì thêm. Lâm Hội nhíu mày nhìn cô chằm chằm. Nhưng Long Thất chẳng quan tâm, hỏi tiếp: "Cậu tìm tôi có chuyện gì?"
Lâm Hội đưa tay móc túi áo.
Trên đường cái, tiếng xe cộ và tiếng người ồn ào, Long Thất híp mắt nhìn bốn phía, sau đó lại nhìn Lâm Hội. Lúc này cô ta mở lòng bàn tay ra trước mắt cô, là một chiếc móc khoá gỗ hết sức bình thường yên lặng nằm đó.
Sắc mặt khẽ thay đổi.
Lâm Hội chăm chú quan sát biểu tình của cô, nói: "Là cùng một kiểu đúng không?"
Long Thất nâng mắt nhìn Lâm Hội, trực tiếp hỏi: "Là Đổng Tây cho?"
Câu hỏi vừa ra khỏi miệng, tay của Lâm Hội lập tức run run, đến giọng nói cũng run rẩy: "Vốn cho rằng chỉ là trùng hợp mà thôi. Lắc tay của cậu và móc khoá của cô ấy, nhìn qua thì tưởng không phải là cùng một kiểu nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra chúng căn bản chính là cùng một khối gỗ. Đổng Tây không phải tuổi thìn (tuổi rồng), nhưng họ của cậu lại là Long."
"Cậu đang bắt bẻ cái gì đấy?"
"Cậu và Đổng Tây có quan hệ gì?"
Lúc Lâm Hội hỏi câu này, cặp mày đang nhíu lại của Long Thất từ từ giãn ra. Lâm Hội nhìn cô, tiếp tục truy vấn: "Không phải mối quan hệ bạn bè thông thường đúng không?"
Sau khoảng năm giây im lặng, Long Thất chậm rãi nghiêng người, bỏ quả táo vào trong túi áo, vượt qua người Lâm Hội: "Hình như cậu hiểu lầm cái gì rồi."
"Mình hiểu lầm chuyện gì?"
"Hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi và cậu."
Long Thất trả lời rất mau, không cho Lâm Hội thời gian phản ứng lại, cô đã quay đầu một lần nữa: "Chẳng có lý do gì mà tự nhiên chạy đến đây chất vấn mối quan hệ bạn bè của tôi cả. Chúng ta còn chưa thân đến cái mức đấy đâu. Tôi với cậu mới biết nhau được bao lâu? Còn tôi và Đổng Tây đã biết nhau được mấy năm rồi. Tôi tặng cô ấy cái móc khoá thì làm sao nào? Cậu lớn đến từng này rồi còn chưa từng tặng ai cái gì bao giờ à?"
Chuỗi lời này khiến Lâm Hội chột dạ rồi, ánh mắt cô ta hiện lên vẻ bối rối. Long Thất trực tiếp hỏi: "Là cậu tự ý lấy đồ của cô ấy hay là Đổng Tây đưa cho?"
Cô ta không đáp.
"Tự tìm cơ hội mà trả lại đi."
Tay Lâm Hội buông thõng xuống, trông có vẻ như đang do dự. Long Thất lại bồi thêm một câu: "Đã nghe thấy chưa?"
Lúc này, có tiếng thang máy ở trong sảnh khách sạn truyền đến.
Long Thất nghiêng đầu, Lâm Hội nhìn theo ánh mắt cô, tiếng mở cửa vang lên xa xa. Người còn chưa kịp xuất hiện thì đã trông thấy một chiếc vali bị đẩy ra ngoài, theo sau là Cận Dịch Khẳng. Cậu lười kéo hành lí cho nên trực tiếp cho nó lăn ra trước, còn mình chầm rì rì đi phía sau, vừa đi vừa bấm điện thoại.
Chưa đến hai giây, điện thoại của Long Thất kêu lên.
Cận Dịch Khẳng dựa vào tiếng đổ chuông mà đưa mắt nhìn ra phía cửa sau.
Gọi cô: "Thất."
Cùng lúc đó, cũng bắt đầu gọi cuộc điện thoại thứ hai, điện thoại áp lên tai, mắt vẫn nhìn về phía cô, cậu dùng đầu ngón trỏ ra hiệu cho cô lại đây.
"Cậu ta gọi cậu……"
Lâm Hội dường như muốn nói gì đó nhưng lời này lại như mắc nghẹn trong cuống họng, nhìn Long Thất. Nhưng Long Thất chẳng còn hơi sức đâu mà nhìn cô ta, cô đem lực chú ý phóng lên người Cận Dịch Khẳng, chỉ ném lại một câu: "Không có chuyện gì nữa thì tôi đi đây. Có việc gì thì cứ nhắn tin."
Sau đó đi về phía đại sảnh. Mà Cận Dịch Khẳng sau khi cúp điện thoại thì quét mắt nhìn Lâm Hội một cái, hỏi: "Ai đấy?"
"Hậu bối trong giới, từng hợp tác, trùng hợp gặp ở đây."
Cận Dịch Khẳng không có hứng thú với Lâm Hội.
Cho nên cũng không hỏi thêm gì, ấn nút thang máy đi xuống gara. Nhưng Lâm Hội vẫn nhìn cậu, thẳng đến khi Long Thất tiến vào trong thang máy, cô ta hẵng còn đứng sững sờ tại cửa sau khách sạn, nhấp môi nhìn chằm chằm hướng này.
Cửa thang máy khép lại, điện thoại của Cận Dịch Khẳng cũng gọi xong.
Long Thất đang suy nghĩ chuyện của Đổng Tây, tuỳ tiện hỏi: "Nói chuyện với ai đấy?"
"Lão Bình."
Mạch suy nghĩ lập tức rút trở về: "Ai?"
"Lão Bình," Cậu lặp lại, "Tối nay đặt chỗ, mời hắn cùng đoàn đội ăn bữa cơm rồi thư giãn một chút. Hắn phải quản một người như em cũng chẳng dễ dàng gì."
"Này thiếu gia," Cửa thang máy mở ra, cô vừa đi ra ngoài vừa nói, "Thủ đoạn lung lạc nhân tâm này ngoài anh ra đúng là không còn ai khác."
"Còn không phải sao."
"Đúng rồi," Long Thất nhớ ra cái gì, từ trong túi lấy ra một thứ, "Anh thích đi coi show không?"
"Không thích."
"Vậy show em diễn thì sao?"
"Thích."
Cô từ trong túi móc ra một tấm vé mời hoa hoè hoa sói, nhét vào trong túi áo Cận Dịch Khẳng: "Thứ sáu tuần sau có một sự kiện, là lễ kỷ niệm 10 năm ngày xuất bản của cái tạp chí mà em ra mắt lần đầu tiên. Địa điểm ở Chiêu Hoa Quán rất gần đây. Anh muốn đến thì em giữ cho anh vị trí tốt nhất."
"Cái vé này em cầm theo suốt đấy à?"
"Không phải. Em đâu phải kiểu người gặp ai cũng mời."
"Vậy em vốn tính đưa cho ai?"
Cận Dịch Khẳng tuỳ ý hỏi một câu, lòng Long Thất "lộp bộp" một cái, giả vờ trấn tĩnh nói: "Vé này là sáng nay mới lấy."
Theo sau hỏi: "Tối mới ăn cơm, vậy buổi chiều anh muốn đưa em đi đâu?"
Cận Dịch Khẳng cũng không lưu luyến cái đề tài này.
Cậu về nước cũng chưa kịp trở về nhà cho nên cũng không lái xe, chỉ gọi một chiếc taxi kêu họ đợi ở dưới hầm gửi xe, sau đó bỏ vali vào trong cốp, nói: "Đi thị sát."
Cận Dịch Khẳng đem cô đến trung tâm tài chính của thành phố, cách cái tiểu khu xa hoa kia của cậu bốn con đường, đi xe mất khoảng mười lăm phút, cũng khá gần, nhưng mà kiến trúc hoàn toàn khác biệt. Ở đây toàn bộ đều là dãy nhà văn phòng, san sát nhau như một khu rừng rậm, mà điểm nổi bật nhất chính là một viện sáng tạo tập hợp một số công ty truyền thông và công nghệ nổi tiếng, nói chung là một khu vực cực kỳ hiện đại.
Long Thất theo Cận Dịch Khẳng tiến vào một toà nhà, bước vào thang máy đi lên tầng 15. Cửa mở ra, trước mắt là một khối văn phòng trống trải, mặc dù không có một bóng người nhưng lại rất sạch sẽ. Cả toà nhà được trang bị hệ thống an ninh đồng bộ, muốn ra vào thì phải quẹt thẻ, thế mà Cận Dịch Khẳng lại có thẻ. Long Thất chọc cậu: "Đúng là thẻ ở đâu anh cũng có nhỉ."
Cận Dịch Khẳng mở cửa, nghiêng trán, cùng Long Thất đi vào trong. Ngẩng đầu lên đã trông thấy một bức tường kính khổng lồ phía đối diện, quang cảnh thành phố hiện ra rõ mồn một, cậu nói: "Anh tính thành lập công ty."
Cô quay đầu. Nhưng cước bộ của Cận Dịch Khẳng vẫn không dừng, tiếp tục đi: "Công ty giải trí."
"Cái gì?"
"Mất chút thời gian nghiên cứu, thảo luận qua với không ít người có chuyên môn, cũng nói chuyện với những kỳ cựu ở trong ngành, nếu không có gì thay đổi thì năm sau bắt đầu tiến hành. Em thấy chỗ này thế nào?"
"Tầng này anh thuê đấy à?"
"Anh mua rồi."
"……." Cô hỏi, "Anh có ý định này từ bao giờ đấy?"
"Hai năm trước."
Hai năm trước, chính là lúc hai người mới bắt đầu, cũng là lúc cô mới có chút danh tiếng trên tạp chí.
Long Thất có hơn ba giây chưa kịp hồi phục lại tinh thần. Trong khi đám bạn bè vẫn còn đang đi học vui chơi rồi tình tình ái ái cãi cọ dỗ dành thì Cận Dịch Khẳng đã lên kế hoạch tròng vào cái mũ lão tổng của công ty giải trí. Cậu vốn chỉ là một thiếu niên thiên tài yêu thích vật lý mà thôi, đến cả ông già nhà cậu cũng chẳng thuyết phục được Cận Dịch Khẳng học tài chính, thế mà lúc này lại muốn dấn thân vào trong cái vòng này của cô. Hỏi cậu lý do thì cậu nói là để đảm bảo sau này chỉ có một mình cậu mới có thể sử dụng quy tắc ngầm với cô.
Long Thất vừa định vươn tay ra đánh thì Cận Dịch Khẳng đã lùi về phía sau một bước.
Sau đó mới đứng đắn trở lại: "Đợi việc này thành công, anh sẽ cùng lão Bình bàn bạc, hắn hẳn là rất vui vẻ hợp tác."
"Cùng hắn hợp tác cái gì?"
"Em."
Câu trả lời chỉ có một chữ, ngắn gọn hữu lực.
Ánh nắng sau cơn mưa hai giờ chiều xuyên qua một bức tường kính chiếu rọi nơi Cận Dịch Khẳng đang đứng, hai tay cậu đút trong túi quần, ánh sáng và bóng tối giao thoa, một nửa là sự ngông cuồng của thiếu niên khi xưa, một nửa là sự ổn trọng cất giấu tại giây phút này. Cận Dịch Khẳng nói: "Đến lúc đó, anh giúp em trải đường, em không muốn làm cái gì thì không cần làm, em muốn kiếm tiền mua nhà thì anh kiếm cùng em."
Long Thất nhìn cậu.
Một lúc lâu sau mới hỏi: "Anh vì em làm cái này, trong nhà không phản đối à?"
"Em nghĩ nhiều rồi, Thất," Cậu nói, "Yên tâm đi. Nhà anh mười tám đời đều là gian thương, trước giờ không phản đối chuyện kiếm tiền, mà chuyện liên quan đến tiền bạc lại càng không có gì là không được cả."
"Vậy tiền mua chỗ này ở đâu ra?"
"Mượn lão gia tử, phải trả lại, còn kèm theo lãi suất."
Được, cha con hai người này cũng khá là sòng phẳng.
"Thị sát" xong, Cận Dịch Khẳng mang vali trở về căn hộ cách đây bốn con phố. Sáu giờ tối hẹn ăn cơm với đoàn đội của lão Bình, Hách Soái cũng đi.
Lão Bình ăn bữa này cực kỳ thoải mái (cùng Cận Dịch Khẳng lén lút trao đổi không ít lợi ích), chín giờ tối còn rất sung sức đi đến địa điểm tụ tập thứ hai. Cận Dịch Khẳng thẳng tay bao cả cái hộp đêm nổi tiếng nhất trong thành phố, người tới đều là đám bạn bè ăn chơi tráng tác của cậu cùng với người quen trong giới của lão Bình. Coi như là một tiệc bữa chào mừng cậu về nước. Cận Dịch Khẳng rất biết bản thân mình cần cái gì, biết cách chơi cũng biết ăn nói, cậu ở bên này đón tiếp đám bạn bè rồi lại tới chỗ lão Bình làm quen với không ít mối quan hệ. Long Thất ở chỗ này chẳng cần phải nói gì cả, mà cô vốn cũng chẳng thích nói. Nhưng mà hôm nay tâm tình cô rất tốt, vì thế khi nhóm bạn gái đi theo bên người của đám công tử muốn chụp ảnh chung cùng cô, Long Thất cũng vui vẻ cho bọn họ mặt mũi.
Sau đó, Ban Vệ cũng tới.
Lý do hắn đến khá là đáng thương. Bản thân Ban Vệ vốn là một con ma nghiện rượu, thú vui duy nhất chính là cắm chốt tại hộp đêm, mà đã chơi thì tất nhiên là phải chọn nơi tốt nhất, thế mà chỗ này lại bị người ta bao rồi. Quản lý hộp đêm nói rằng Long Thất đang ở bên trong, hắn liền gọi cho cô, sau đó quản lý lại hỏi ý tứ của Cận Dịch Khẳng rồi mới "thả" Ban Vệ và nhóm của hắn đi vào.
Trước đó, Long Thất còn dặn Cận Dịch Khẳng: "Người này đặc biệt thích chuốc rượu người khác. Đợi lát nữa hắn vào đây anh nhớ chuốc say hắn, đừng có cho hắn cơ hội phản ứng, mạnh tay vào, đừng có lưu tình."
"Không có chuyện gì thì chuốc say hắn làm cái gì."
"Hắn từng chuốc rượu em."
Lời này của Long Thất vừa ra khỏi miệng, Cận Dịch Khẳng cũng chẳng nói hai lời đã bày một loạt cốc trên bàn, rót xuống loại rượu mạnh nhất. Ban Vệ cười hì hì đi tới.
……
Người dễ high như Ban Vệ đụng phải tiểu bá vương am hiểu việc dụ dỗ người khác "phạm sai lầm" nhất như Cận Dịch Khẳng thì chưa hết hai tuần rượu đã gục. Gục rồi còn rất vui vẻ, là điển hình của nhân vật "bị bán đi còn giúp người ta đếm tiền", một bộ dạng tiếc hận không thể cùng Cận Dịch Khẳng xưng huynh gọi đệ sớm hơn. Ban Vệ phục rồi, tâm phục khẩu phục, luôn mồm lải nhải sau này nhất định phải đi uống rượu với nhau, sau đó thì bị Cận Dịch Khẳng chuốc say.
Nửa hiệp sau, Ban Vệ gần như là ngủ say như chết trên ghế sô pha. Đầu óc của Cận Dịch Khẳng vẫn còn tỉnh táo. Long Thất ngồi trên ghế chống cằm nhìn cậu. Cậu đang đứng ở cái bàn đối diện pha rượu, pha một loại cocktail phù hợp với cô, có người tiến đến khoác vai cậu nói chuyện. Bên trong hộp đêm, âm nhạc chói tai, động tác trên tay cậu vẫn không ngừng, kiên nhẫn nghe đối phương ở bên tai nói gì đó, sau đó nghiêng đầu đáp lại một hai câu, ánh đèn màu đỏ bao trùm cả người Cận Dịch Khẳng. Đối phương có vẻ như đã thành công bàn xong việc, cậu lười biếng cùng hắn đập tay, nhếch môi cười.
Sau đó đổ rượu ra, đặt ly trước mặt cô, người cũng ngồi xuống ghế sô pha. Khoảng cách giữa hai người chỉ cách một Ban Vệ đang ngủ say. Long Thất nhìn cậu, nhìn cái túi da hại nước hại dân ấy cùng với một thân bản lĩnh của cậu, lúc này cô mới như ngộ ra cái gì.
Ngộ ra được cái người đàn ông trước mặt này, thật sự là đã lên kế hoạch cùng cô yêu đương cả một đời. Có thể làm ra cái quyết định này có bao nhiêu trân quý? Chính là dù cho có là tuổi trẻ ngông cuồng đi chăng nữa thì cũng chẳng có mấy ai có thể đảm bảo cả đời chỉ dành cho một người.
"Cận Dịch Khẳng." Cô gọi.
Hơi cồn bắt đầu bốc lên đầu, cậu chỉ híp mắt nhìn cô.
"Ở chung đi."
Cận Dịch Khẳng không nghe rõ, nghiêng nghiêng đầu kêu cô dựa sát vào một chút.
Long Thất không nhắc lại câu đó.
Cô chống tay lên đầu gối của Ban Vệ làm điểm tựa, vượt qua người hắn tiến gần Cận Dịch Khẳng. Môi Long Thất chạm vào môi của người còn đang tỉnh rượu là cậu, nhẹ nhàng trằn trọc. Cận Dịch Khẳng không phản ứng lại, cô lại vòng tay ôm lấy cổ cậu, kéo cái tên hỗn thế ma vương này lại gần mình, lần thứ hai trằn trọc.
Âm nhạc mạnh mẽ cùng với ánh đèn đỏ đậm bao phủ trên vai hai người. Phản ứng của Cận Dịch Khẳng lần này không chậm, ngựa quen đường cũ nhanh chóng phản công lại. Môi lưỡi hai người dính chặt lấy nhau, ở trong một góc hoan lạc, ăn ý triền miên, giống như một cặp tình nhân mặn nồng lại giống như hai đứa trẻ vô tư, không nói một lời cũng chẳng thèm đếm xỉa đến người khác. Hai người cách một cái Ban Vệ say như chết, cùng nhau thân mật điên cuồng.
Cận Dịch Khẳng cuối cùng cũng đã đem tất cả những nụ hôn không có được ở thời cấp ba hôn trở lại rồi.