Thái Gia Tuyền ảo não trở về phòng làm việc của mình, trong lòng đem Andre hung hăng mắng ngàn vạn lần.
Lại nói kể từ sau khi Andre nhận chức Phó Tổng Tài, căn bản so Hạ Cẩm Hiên còn nhàn nhã hơn, mỗi ngày rất khuya mới đi đến phòng làm việc, uống ly cà phê, lên mạng một chút, một ngày cứ trôi qua như vậy.
Thường có văn kiện, Thái Gia Tuyền phiên dịch nửa ngày, hắn chỉ qua loa nhìn mấy lần liền ký tên. Nếu là bạn nghĩ muốn lừa gạt hắn, tùy tiện phiên dịch bậy bạ xuống, hắn lại vẫn có thể lập tức chỉ ra, thật không biết bình thường hắn thông minh thật hay ngu thật, hay là cố ý giả bộ ngu.
Dĩ nhiên, cầm tiền lương cao, thì những chuyện này vốn là Thái Gia Tuyền nên làm xong. Nhưng cô chịu không nổi nhất chính là —— lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện bị quấy rầy!
Mọi người đừng hiểu lầm, cũng không phải tính chấm mút thực chất, nhân cơ hội ôm chằm thân thể tiếp xúc ..., cái loại đó ít nhất còn có thể trở mặt cho hắn một cái tát. Andre người ta vì lý do ngôn ngữ không thông, buộc Thái Gia Tuyền cùng hắn ăn cơm, giúp hắn mua cuộc sống nhu phẩm cần thiết, thậm chí quần lót, đồ vect cũng bắt cô đi mua. Để tỏ lòng cám ơn, cứ cách năm ngày ba bữa Andre sẽ tặng hoa cho cô —— hoa hồng, hoặc là dứt khoát trước mặt mọi người đưa tay cô lên hôn. Sẽ gọi cô bằng những từ ngữ thân thiết như "Honey" , "Tiểu bảo bối" các loại tên gọi buồn nôn tự.
Này tại nội bộ trong công ty đã truyền đi xôn xao, càng thêm chứng minh tiếng xấu hồ ly tinh của Thái Gia Tuyền.
Andre với ngoại hình hoàn mỹ nhưng là chẳng phân biệt được giới hạn, các loại người có mắt thẩm mỹ cũng nhất trí táng thành là người đàn ông xinh đẹp. Cùng thứ người như thế có quan hệ, hơn nữa trước Thái Gia Tuyền lên giọng muốn theo đuổi Hạ Cẩm Hiên, khiến Thái Gia Tuyền tại nội bộ trong công ty đã gặp phải không ít anh mắt xem thường, thậm chí bị người khác công kích.
Được rồi, những thứ này tạm thời đều không coi là cái gì. Nhưng Hạ Cẩm Hiên đáng chết kia tại sao vẫn coi như không có sao? !"Hắn thật một chút cảm giác cũng không có sao? !" Thái Gia Tuyền hướng về phía trần nhà tự lẩm bẩm "Không được, chờ hắn khôi phục trí nhớ, trinh nữ cũng đã thành đàn bà rồi! Xem ra mình phải có hành động mới phải!"
Nghĩ tới đây, đột nhiên nhớ tới Hạ Cẩm Hiên cùng Hà Vân đi hội nghị, như vậy phòng làm việc của anh sẽ không có người.
Thái Gia Tuyền rón rén âm thầm vào phòng làm việc của Hạ Cẩm Hiên, mật mã trên cửa cô đã biết từ lâu.
Tìm kiếm trên kệ sách trong phòng Hạ Cẩm Hiên một lúc lâu, cô đang cố nhớ cái hiệp ước làm giúp việc kia ban đầu được đặt ở đâu. Nếu như có thể tìm ra cái đó, ít nhất có thể chứng minh quan hệ hai người không giống bình thường thôi.
Nhưng Thái Gia Tuyền mới tìm mấy ô vuông, ngoài cửa liền truyền tới một bén nhọn giọng nữ: "Tôi là vị hôn thê của anh ấy, cô lại dám cản tôi? !"
"Khang tiểu thư, tổng giám đốc đi dự hội nghị, hiện tại thật không có ở trong phòng làm việc." Ngoài cửa có một người đang nại giải thích.
"Vậy cô mở cửa ra, tôi vào phòng làm việc chờ anh ấy." Khang Hinh ra lệnh.
Thái Gia Tuyền dựa vào trên cửa, xác định là Khang Hinh tới, trong lúc đang suy tư, đột nhiên nghe thanh âm khóa mật mã. Thái Gia Tuyền kinh hãi, quay đầu lại quét nhìn một vòng, hoảng hốt chạy bừa trốn vào chiếc Cadillac kia, vùi ở trên ghế sau. Bởi vì sợ âm thanh đóng cửa sẽ đưa tới chú ý của Khang Hinh, Thái Gia Tuyền chỉ đành phải đem cửa xe khép hờ.
Truyền đến âm thanh di chuyển của giày cao gót, hôm nay cô ta mặc một cái váy ngắn màu vàng nhạt thấp cổ bó sát người, quyến rủ đến chói mắt .
Khang Hinh nhàn nhã đi một vòng trong phòng làm việc, cuối cùng dừng ở trước tủ sách. Thái Gia Tuyền trong lòng không khỏi kêu lên một tiếng, lặng lẽ xuyên lớp kinh trên cửa xe lo lắng nhìn cô ta.
Khang Hinh bị mấy quyển sách trong giá sách kia hấp dẫn, đó là mấy quyển sách mới vừa bị Thái Gia Tuyền lật rối loạn chưa kịp sắp xếp lại. Không bao lâu, Khang Hinh đưa tay lấy ra lấy ra một phong thư ở giữa quyển sách. . . Thái Gia Tuyền hoàn toàn phát điên, cái đó là phong thư cô nhận được, chính là lúc ấy Hạ Cẩm Hiên dùng để cất hiệp ước làm người giúp việc!
"Đại Ngốc Nghếch! Mày mới vừa rồi thế nào lại không thấy! !" Thái Gia Tuyền gõ vào đầu của mình.
Khang Hinh lấy ra hiệp ước bên trong, vẻ mặt càng ngày càng trở nên đặc sắc, khóe miệng bất giác lộ ra nụ cười đắc ý.