Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc

Chương 152: Ước định nữa năm



Thời gian thoáng một cái đã qua gần một tháng, trong thời gian này Thái Gia Tuyền bận bịu "Nhìn chòng chọc" Andre, cộng thêm công việc bận rộn, liền quên mất việc đã gửi mail cho Lam Phong, thẳng đến một ngày mở máy vi tính ra đột nhiên phát hiện một lá thư đến trong hộp mail đã mấy ngày rồi chưa kiểm tra: "Tiểu Tuyền, anh đã trở về nước, số điện thoại của anh là xxxx, nhất định phải nhớ liên lạc với anh! Có chuyện rất quan trọng."

"Alo, học trưởng, em là Tiểu Tuyền, xin lỗi đổi điện thoại vẫn chưa có liên lạc với anh. . ." Thái Gia Tuyền trước tiên gọi tới, mới biết thì ra là Lâm Phong cũng đến thành phố này, hơn nữa sắp làm cùng một bệnh viện với Tiểu Khê. . . . . .

——————

"Em có việc muốn nói với anh." Ngày này thật vất vả đợi đến chừng mười giờ sáng, Thái Gia Tuyền trực tiếp đi vào phòng làm việc tổng giám đốc của Hạ Cẩm Hiên.

Hạ Cẩm Hiên từ trong một đống văn kiện ngẩng đầu lên, cũng không phải nhìn về phía cô, mà là dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn chăm chú vào trỡ lý Hà Vân mà truy hỏi.

"Thật xin lỗi, tôi thật sự không nghĩ tới cô ấy sẽ trực tiếp đi vào. . ."

Thái Gia Tuyền đối với hắn không nhìn mình rất là không vui, hung hăng vỗ vào mặt bàn, đe dọa nhìn Hạ Cẩm Hiên nói: "Em bất kể anh có bận rộn đến cở nào, Em chỉ biết anh đã cầu hôn với em, hơn nữa không chỉ một lần! Em hiện tại liền là tới nói cho ngươi biết ——Em bằng lòng rồi ! Cho nên phải lập tức, lập tức hủy bỏ bữa tiệc đính hôn cùng Khang Hinh cuối tuần này!"

Hạ Cẩm Hiên nhíu mày nhìn cô, một người vô tội nào đó liền xoay người bỏ chạy, còn thuận tay khép cửa lại.

"Tin tức bữa tiệc đính hôn đã công bố bên ngoài rồi, không thể nào hủy bỏ." Hồi lâu, Hạ Cẩm Hiên giọng nói bình thản nói.

"Được lắm, anh có thể thay đổi thành đính hôn với em!" Thái Gia Tuyền không chút nào chịu yếu thế.

"Đổi thành cô thì sẽ không đạt được mục đích. . ." Giọng nói như cũ bình tĩnh.

"Mục đích?"

"Sau lưng Khang Hinh còn có tập đoàn Khang thị, còn cô thì sao? Cô có cái gì? !" Hạ Cẩm Hiên thẳng tắp nhìn lại Thái Gia Tuyền, trong ánh mắt không có chút độ ẩm nào.

Thái Gia Tuyền cắn cắn môi, từ trong túi áo móc ra một cái hộp nhỏ đưa cho Hạ Cẩm Hiên.

Hạ Cẩm Hiên rất tự nhiên nhận lấy mở ra, bên trong đương nhiên hẳn là chiếc nhẫn mà khi ở bên Đức anh tính dùng để cầu hôn. Ánh mắt của Anh có một chút biến hóa, Thái Gia Tuyền nhìn thấy được, nhưng lại không cách nào nhìn thấu.

Nếu như không phải là bên nước Đức có người lượm được chiếc nhẫn, nhờ Lâm Phong đem chiếc nhẫn chuyển giao cho cô, hơn nữa trả lại cho cô vì tìm kiếm người yêu bỏ đi mà lục xem tát cả đoạn băng giám sát, Thái Gia Tuyền có lẽ vĩnh viễn sẽ không biết năm đó ở dưới ký túc xa Hạ Cẩm Hiên đã chờ đợi bao lâu và đau khổ bao nhiêu.

"Chiếc nhẫn quan trọng như thế mà anh lại quăn vào thùng rác! Anh có đầu óc hay không?" Thái Gia Tuyền oán giận: "Nếu không phải là học trưởng tìm được cho Em, em vẫn không biết!"

"Muốn nghe suy nghĩ của tôi không?" Hạ Cẩm Hiên không hề chớp mắt nhìn trong tay chiếc nhẫn, thật thấp mở miệng nói.

Thái Gia Tuyền sửng sốt một chút, cô nghĩ, cô suy nghĩ quá rồi, anh mất trí nhớ hơn một tháng qua, cô cơ hồ muốn lập tức chui vào trong đầu anh.

"Những tôi và cô đã trãi qua, tôi rất rõ ràng. . . " Nghe được câu này, Thái Gia Tuyền sợ ngây người, nhưng không đợi cô mở miệng, giọng nói Hạ Cẩm Hiên tiếp tục: "Thế nhưng đều là bọn Tề Minh nói cho tôi biết, tôi thậm chí đặc biệt đi lấy hồ sơ bệnh án của bác sĩ tâm lý xem, cho nên tôi đều biết. Cho dù vừa bắt đầu sẽ không người nói cho ta biết, tôi mất trí nhớ. Tôi cũng có thể ý thức rõ ràng được trí nhớ của mình thiếu sót một phần, cho nên tôi muốn đi tìm."

"Anh tìm trở về rồi, không phải sao?" ánh mắt của Thái Gia Tuyền có chút mơ hồ.

"Không thể nói như vậy."

"Tại sao? !"

"Bởi vì không có cảm giác chân thật, tựa như đang nghe chuyện xưa của người khác, tôi không cảm thấy những thứ kia thật sự xảy ra trên người tôi." Hạ Cẩm Hiên ngẩng đầu nhìn cô, lời nói xoay chuyển, ánh mắt bức người: "Nửa năm! Bữa tiệc đính hôn đi qua nửa năm đúng là dự định hôn kỳ. Tôi chỉ có thể cho cô thời gian nửa năm—— dùng để chứng minh cô là người mà tôi yêu nhất!"

Nếu là đổi lại trước kia, Thái Gia Tuyền sẽ tự tin mà đi đánh cuộc việc này, nhưng là bây giờ Hạ Cẩm Hiên ở trước mặt cô tựa như một người cực ký lý trí, cô không tìm được một tia yêu thương nào.

Mặc dù có chút lo được lo mất, Thái Gia Tuyền vẫn rất cứng rắn trả lời: "Không thành vấn đề! Hi vọng đến lúc đó anh có thể thản nhiên thừa nhận theo trái tim của mình."

"Nếu như mà tôi phát hiện mình yêu cô, coi như phải huy diệt trái đất tôi cũng sẽ phá hủy bỏ hôn ước kia. Nhưng nếu như mà tôi không cảm thấy, như vậy xin lỗi, hôn lễ của ta sẽ cử hành như cũ!" Hạ Cẩm Hiên quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, theo như lời nói càng giống như là đang nói với chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.