Hạ Cẩm Hiên vẻ mặt không có gì thay đổi chờ Anrde ra cửa, dĩ nhiên phản ứng gì cũng không có, xoay người chuẩn bị đi theo ra cửa.
"Hiên!" Thái Gia Tuyền bộ dáng giống như người vợ bị chồng phụ bạc vậy, vội gọi anh lại."Em mới vừa rồi có chút bối rối, cho nên. . . . . . Không phải như anh nghĩ!"
"Không có gì." Hạ Cẩm Hiên như cũ không có biểu tình gì quá lớn, chỉ là đầu nghiêng qua một bên, không muốn nhìn cô. Mới vừa rồi nhìn thấy bọn họ trong nháy mắt đó, anh cảm thấy ngực rất đau, cảm giác có chút thở không nổi, cho tới bây giờ còn buồn buồn, nên nói chuyện với cô cũng có chút vô lực.
Thái Gia Tuyền sững sờ nhìn anh, anh cư nhiên nhẹ nhàng mà nói không có gì như vậy, anh là thật không quan tâm sao? "Anh phải đi bao lâu?" Thương tâm vthì thương tâm, cô vẫ muốn hỏi rõ.
"Không biết." Hạ Cẩm Hiên vẫn không có nhìn cô, giống như một bên gian phòng có đồ vật gì đó rất là hấp dẫn hắn. Dừng một chút, lại bổ sung: "Có thể có một khoản thời gian không có cách nào liên lạc được."
"uhm" Thái Gia Tuyền bất đắc dĩ đáp một tiếng, xem ra thời gian nửa năm của bọn họ bị đứt quản rồi. Ngây ngẩn một hồi, cho đến nghe được tiếng động âm thanh mỡ cửa, thì ra là anh đã đi rồi. Thái Gia Tuyền lại đợi một hội, liền thẩn thờ trở về nhà.
——————
Ngày biệt ly luôn trôi qua thật nhanh, Thái Gia Tuyền cùng Hà Vân giống như con quay chuyển động không ngừng, bất luận từ góc độ nào, bọn họ cũng hi vọng Hạ Cẩm Hiên cùng Andre có thể trở về sớm chút.
Mỗi đêm Thái Gia Tuyền cũng rất khuya mới có thể về nhà, mà Liễu Khê cũng thường sẽ thay ca trực ở bệnh viện, cơ hội hai người gặp mặt dĩ nhiên càng ngày càng ít.
Ngày hôm nay, Thái Gia Tuyền nhủ thường lệ trở về rất muộn, đuổi chuyến xe cuối cùng đến mười một giờ đêm mới đến nhà. Vừa vào cửa, lại phát hiện đèn trong phòng Liễu Khê còn sáng, tò mò đi tới, càng nhìn thấy một bóng dáng đã lâu không gặp.
"Học trưởng?" Cái bóng lủng ngồi trên giườn đó đã tùng rất quen thuộc với cô, hiện tại kêu hắn cũng mang theo chút cảm khái.
"Tiểu Tuyền, em về rồi." Lâm Phong quay đầu lại cười ôn hòa, trong mắt đã sớm trở nên thản nhiên.
"Sao anh lại tới đây? Khê Khê thế nào?" Thái Gia Tuyền nhìn về phía Liễu Khê nằm ở trên giường.
"Em chưa xem tin tức ? Ngày hôm qua trên đường cao tốc mười mấy chiếc xe tông liên hoàn vào đuôi xe nhau, lập tức đưa tới ba mươi mấy ca cấp cứu người bị thương, Liễu Khê đã hai ngày một đêm không có chợp mắt. Hôm nay xử lý xong người bị thương cuối cùng, cô ấy liền trực tiếp té xỉu ở trong khoa cấp cứu rồi. . . Ai, cô chính là quá chết não rồi. . ." Lâm Phong nhỏ giọng nói xong, tựa hồ sợ đánh thức Liễu Khê đang ngủ say, ánh mắt của anh nhìn về phía Liễu Khê ôn hòa mà chuyên chú.
Thái Gia Tuyền sửng sốt chớp mắt một cái, ngay sau đó cười thầm, xem ra đối với Lâm Phong, cô rốt cuộc có thể yên tâm. Về phần Liễu Khê, cô vẫn là rõ ràng, tự khi lên đại học, nếu như Lâm Phong không phải cú quyết một lòng cùng cô ó chung một chỗ, có lẽ Liễu Khê sẽ có cơ hội thổ lộ tình cảm của mình. Mà bây giờ đều không quan trọng, mặc dù giờ phút này nói ra vẫn còn sớm, tựa hồ còn ở vào nha giai đoạn mỏng manh —— nhưng dù sao bọn họ rốt cuộc có cơ hội đi tới cùng nhau, Thái Gia Tuyền lòng chúc phúc bọn họ tự đáy.
"Tối nay anh muốn ở lại đây sao? Sáng sớm ngày mai em phải đi làm, có thể không có cách nào chăm sóc cô ấy." Thái Gia Tuyền tụ minh tính toán, không đợi Lâm Phong trả lời, cô nói tiếp: "Em đi lấy chăn bông cho anh, anh ngủ tạm trên cái sòa nhỏ này một đêm vậy." Vừa nói vừa xoay người đi làm việc.
Lâm Phong sững sờ nhìn Thái Gia Tuyền bận rộn bóng lưng, bất đắc dĩ lắc đầu."Tiểu Tuyền, thật xin lỗi. . . Nếu như không phải là anh, năm đó cũng sẽ không. . ." Những lời này hắn là ở trong lòng nói.
Khi Thái Gia Tuyền rốt cuộc có thể nằm dài trên giường, cảm giác cô đơn mãnh liệt tràn về."Hiên, anh có khỏe không? Tại sao còn chưa có trở về? Em rất nhớ anh. . ."