Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc

Chương 162: Tự mình dính vào nguy hiểm



Khi bọn cướp yêu cầu tiếp thêm hoa quả bánh trái"Cho tôi vào đi!", Thái Gia Tuyền mặt nghiêm túc thỉnh cầu "Đây không phải là thỉnh cầu, mà là tôi nhất định phải, nhất định phải vào trong!"

Tề Minh lắc đầu một cái: "Quá nguy hiểm, không thể nào!" Một bên đội trưởng đội đặc công cũng phản đối, mà cha Hiên nhìn cô vơi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

"Cô cũng đừng làm loạn thêm!" Khang Hinh âm dương quái khí nói.

"Báo cáo! Bọn cướp nói chỉ cho phụ nữ nhân vào!" Một đặc cảnh vội vã báo lại, cắt đứt tranh chấp của mọi người.

Thái Gia Tuyền lập tức nói: "Vừa đúng, tôi đi!"

Chuyện trở nên rất khó giải quyết, tất cả mọi người không dám mạo hiểm như vậy, Ngay cả cha của Hiên cũng bắt đầu lên tiếng khuyên can Thái Gia Tuyền, nhưng Thái Gia Tuyền kiên trì như cũ.

"Đeo cái này vào." Tề Minh bất đắc dĩ, đưa cho cô một đồng hồ đeo tay."Không thể để cho cô mang vũ khí, bọn họ sẽ phát hiện. Nhưng cái này tương đối bí mật." Dừng một chút, còn nói: "Mô hình bom nhỏ. . . Nhổ hết mấy cái chốt này, trong vòng năm giây sẽ nổ. Đồng thời là một camera nghe trộm siêu nhỏ." Bọn họ cần thông qua cơ hội đi vào thăm dò cụ thể nơi giam dữ con tin cùng địa hình nội bộ.

"Ừ!" Thái Gia Tuyền nặng nề gật đầu một cái. Tề Minh nhìn thấy là bộ dạng đi vào.

——

Thái Gia Tuyền run rẩy đi về phía tòa nhà kia, phải nói không sợ là nói dối, nhưng bởi vì bên trong người của cô đang chịu khổ, cô làm việc đúng nên không được chùn bước.

Cầm trong tay những vật dụng đưa đến đứng ở cửa, đối phương kiểm tra một chút những thứ bên trong, gật đầu một cái, cứ thế để cô đi. Thái Gia Tuyền nóng nảy, dùng Anh ngữ nói: "Tôi là một bác sĩ, tôi muốn điều trị thương thế cho con tin, nếu không vết thương quá nặng bọn họ sẽ chết mất! Anh xem tôi còn cầm theo hòm thuốc."

"Ít nói nhảm! Đi nhanh đi!" Người kia độc ác đẩy cô rồi đóng của lại.

Thái Gia Tuyền có chút tuyệt vọng, cô không nghĩ tới mình ngay cả cửa cũng không vào được. Đang ở cô chuẩn bị xoay người rời đi, cửa lại mở ra, vẫn là người vừa nãy, vẫy vẫy tay, ý bảo cô vào.

Thái Gia Tuyền do dự một chút sau khi hít sâu một hơi, nhấc chân đi vào theo.

"Cô mà gạt tôi thì chờ ăn đạn đi." Người nọ vừa theo cô đi vào trong, vừa uy hiếp nói. Nhưng lại mang cô tới trước mặt mấy tên cướp khác.

Thái Gia Tuyền sửng sốt một chút, nhìn thấy một người nằm trên giường, nhất thời hiểu được. Chỉ thấy người kia sắc mặt tái nhợt, cánh tay bao quanh thật dầy vải trắng, trên vải có rỉ ra vết máu.

"Tôi có thể giúp anh ta, nhưng sau đó tôi muốn điều trị cho con tin. . ." Thái Gia Tuyền mạnh miệng nói.

"Tùy cô dù sao lát nựa cô cũng sẽ gặp hai thằng quỷ kia , thật là không may sẽ phải sống cùng chỗ với bọn họ !" Một người cười quỷ quyệt nói.

Thái Gia Tuyền kinh ngạc, ý của bọn họ rất rõ ràng —— cô cũng trở thành con tin rồi !

. . . . . . . . . . . . . . .

Thái Gia Tuyền ngồi ở bên giường, mở hòm thuốc ra, lấy ra rượu cồn, băng gạc các loại, liền động thủ bắt đầu hiểu đã băng của người kia. Nói là đã băng, nhưng lại có cùng một màu với quần áo anh ta, dáng vẻ bẩn thỉu vừa nhìn đã biết không được khử trùng. Quả nhiên, cuối cùng mở hết lớp băng ra, lộ ra vết thương thì một một mùi hôi thối bay ra, vết thương đã sinh mủ chảy dính lung tung.

"sao lại bị thương? !" Thái Gia Tuyền thật khó có thể tưởng tượng, vết thương của người này lớn chừng miệng chén bắt đầu thối rữa thế nhưng hắn không nói tiếng nào .

"Bị quân cảnh đánh bị thương, chúng tôi thay hắn moi đầu đạn ra rồi, sau đó cứ như vậy. . ." Một người trẻ tuổi trả lời"Bị vây ở chỗ này vừa không có thuốc."

"Tôi cần cắt bỏ tổ chức hoại tử, nếu tình huống cho phép tôi có thể vá lại vết thương, nhưng mà vết thương lớn như vậy, tốt nhất có thể cấy da." Thái Gia Tuyền nghiêm túc nói, đối mặt bệnh nhân, cô không có cách nào không chăm chú."Hơn nữa anh ta đã nhiễn trùng, nên đã sốt cao mấy ngày rồi, tiếp tục như vậy nữa. . ."

"Từ hôm đó buổi tối vẫn phát sốt, đã ba ngày rồi !" Người nọ vội vàng mà trả lời.

Thái Gia Tuyền không nói một lời, cúi đầu cẩn thận rửa sạch vết thương, đơn giản băng bó lại. Từ đầu đến cuối người nọ cũng hừ một tiếng, cũng không phải bởi vì can đảm, mà thật ra thần chí có chút không tỉnh táo.

Một bên người trẻ tuổi thủy chung lo lắng theo sát ở một bên. Thái Gia Tuyền cảm thấy hắn và người bị thương trên giường bệnh quan hệ nhất định không bình thường, nếu không những người khác như vậy không thấy hắn đau lòng như vậy?

"Tôi có thể đến xem một chút vết thương của hai người bị nhốt không? Bọn họ cũng cần điều trị." Thật ra Thái Gia Tuyền một mực suy nghĩ mở miệng thế nào, nhưng khi lời đến miệng thì lại bộc trực nói ra đơn giản.

"Cám ơn cô giúp anh trai tôi trị thương, tôi sẽ dẫn cô đến đó." Trẻ tuổi dịu hơn hẳn nói.

Những người khác cũng không có ý kiến gì, bọn họ dường như không xem Thái Gia Tuyền một cô bé con thì có gì quan trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.