Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc

Chương 67: Đêm không ngủ



Lâm Phong trở lại nhà trọ ở Berlin, ngây ngốc nhìn điện thoại di động đến ngẩn người, lúc nãy hắn cứng rắn giành được số điện thoại. Khuôn mặt đẹp trai sáng như ánh mặt trời của mấy năm trước, lúc này lại viết đầy bi thương. Đêm đã rất khuya rồi, nhưng điện thoại di động cũng không có vang lên. . .

Bên kia, Hạ Cẩm Hiên căn bản không có ăn cơm tối giữ nguyên quần áo nằm ở trên giường lớn của mình, ngơ ngác nhìn trần nhà, trong tay cũng cầm điện thoại di động của mình, cách một hồi sẽ mở ra xem, lặp đi lặp lại như thế, cứ như vậy bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Thái Gia Tuyền cũng không tốt hơn, nhưng ít ra cô tương đối may mắn, bên cạnh có Lâm Nhã Khiết cùng Tề Minh, cô vội vàng nấu cơm, giúp một tay chăm sóc Lâm Nhã Khiết, thời gian suy nghĩ lung tung dĩ nhiên là ít đi. Vậy mà khi đêm khuya yên tĩnh, cô cũng không ngoại lệ mà mất ngủ.

Hạ Cẩm Hiên mơ mơ màng màng cảm thấy lòng bàn tay chấn động, mở mắt, là điện thoại của Tề Minh: "Hiên, đã ngủ chưa?"

". . . Còn chưa có" – Hạ Cẩm Hiên mệt mỏi trả lời.

"Chớ suy nghĩ quá nhiều, cậu đối với cô ấy như thế nào cô ấy biết, tên Lâm Phong coi như khá hơn nữa, dù sao đã qua nhiều năm như vậy rồi. Tình yêu là có thời kỳ tươi đẹp của nó, mình cũng không tin bọn họ tách ra lâu như vậy còn có thể tro tàn lại cháy."

"Cô ấy phản ứng như thế nào?"

"Cậu với cô ấy nói chuyện điện thoại xong, cô ấy trở lại rồi, nói rõ ràng là có quan tâm cậu, chỉ là nha đầu này tựa hồ cũng không hiểu rõ tâm tư của mình."

"Mình vọng tưởng thời hạn đó đang tới lúc thay đổi, nhưng vẫn là quá chậm. Chẳng lẽ đây chính là ý trời?" – Trong giọng nói Hạ Cẩm Hiên tràn đầy chán chường.

"Hiên, này cũng không giống như cậu, cậu sẽ chấp nhận số phận của họ sao? Đừng đoán loạn, muốn biết đáp án hãy mau giải quyết bảo vệ hạng mục của cậu, sau đó bay tới tìm cô ấy mà nói chuyện cho tốt, cái này thì có cái gì khó khăn." - Tề Minh nóng nảy, cái tên anh em chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, mặc dù cùng lứa, nhưng lại giống như một người đại ca mọi việc cũng có thể giải quyết, cho tới nay không ít lần giúp mình dọn dẹp tàn cuộc, thế nào mà ở vấn đề tình cảm có vẻ vô lực như thế?

"Biết, không cần lo lắng cho mình. Lâm Nhã Khiết như thế nào? Cậu lần này là nghiêm túc?" - Hạ Cẩm Hiên dời đề tài đi chỗ khác.

"Cậu cảm thấy thế nào? Mình đây là không phải nghiêm túc cậu không xem ra được?" - Tề Minh cười cười.

"Chúc mừng cậu nha..., có phải hay không đợi chân cô ấy tốt lên là có thể mời mình uống rượu mừng rồi hả ?"

"Quyền quyết định này cũng không ở mình." - Tề Minh nói, nhưng là lời thật.

"Cậu còn có thể để cho cô ấy chạy mất hay sao? Tốt lắm, không thèm nghe cậu nói nữa, mình cúp." - Hạ Cẩm Hiên bây giờ không có tinh lực đi lo chuyện của người khác, tắt điện thoại, lại lâm vào trong một vòng mất ngủ mới.

******

Ngày hôm sau chính là ngày Hạ Cẩm Hiên bảo vệ hạng mục, mặc dù mắt có quầng thâm nghiêm trọng, nhưng hắn vẫn có thể hoàn thành hoàn mỹ. Dù sao thân là tổ trưởng của hạng mục, hắn cẩn trọng nghiêm túc tham dự mỗi phần của hạng mục, không cần hỏi cũng biết hắn đạt được không phải là dễ dàng như vậy.

Lấy được bằng chuyên viên được các thầy giáo nhất trí khen ngợi, thế nhưng một chút dáng vẻ cao hứng hắn cũng không có. Khi giáo sư tuyên bố bọn họ đã được thông qua, các thành viên trong tổ cao hứng ôm làm một đoàn, phải biết đại học ở nước Đức phần lớn vào thì dễ nhưng ra thì rất khó, thuận lợi tốt nghiệp không phải chuyện dễ dàng.

Mà Hạ Cẩm Hiên chỉ là hướng hội đồng bình thẩm khẽ gật đầu chào, xốc lên máy vi tính xách tay của mình, sải bước rời đi hội nghị ở đại sảnh. Lưu lại một phòng hai người mặt nhìn nhau.

******

Một tiếng sau, Hạ Cẩm Hiên liền xuất hiện ở phi trường Hamburg, xách theo hành lý đơn giản, leo lên máy bay đi thủ đô Berlin nước Đức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.