Hạ Vi Tử cười một cái trước khi rời khỏi nhà hàng, Triệu Âm Kỳ vẫn kiên trì theo sát phía sau cô. Cô nghĩ hết tất cả biện pháp muốn bỏ rơi hắn, cũng không thành công.
Cho đến khi Hạ Vi Tử đến trước cửa biệt thự nhà họ Tiêu, Triệu Âm Kỳ vẫn giữ khoảng cách ba bước chân theo phía sau lưng cô.
Hạ Vi Tử đặt tay cầm tay nắm cửa, cuối cùng vẫn chần chờ một chút, quay đầu lại liếc nhìn Triệu Âm Kỳ, bất đắc dĩ than thở, “Học trưởng Triệu, tôi đã đến nhà rồi, anh nhanh trở về đi.”
Triệu Âm Kỳ nhìn biệt thự trước mắt, ánh mắt đánh giá. “Anh nhìn em đi vào, như vậy anh mới có thể an tâm.”
Hạ Vi Tử rùng mình một cái, lễ phép gật đầu một cái với hắn, “Vậy cũng tốt, học trưởng Triệu ngủ ngon.”
"Ừ, Vi Tử, ngày mai gặp."
"Ách. . . . . ." Có thể không gặp hay không?
Hạ Vi Tử không có dũng khĩ mở miệng, mở cổng nhà, như một làn khói vọt vào bên trong.
Cô vừa mới mở cửa đi vào phòng, còn chưa kịp bật đèn, đột nhiên có người chèn áp tới, dán cô ở trên vách tường, không thể động đậy.
Hạ Vi Tử còn chưa kịp la lên, trong bóng tối, đôi môi mềm mại bị một đôi môi nóng bỏng khác bao trùm lên.
Đầu óc cô trong nháy mắt trống rỗng, hô hấp nóng rực, mùi hương quen thuộc, không chút nào giữ lại chứng minh với cô, người đang hôn cô là ai.
"Thiếu . . . . . Ưmh. . . . . ."
Hạ Vi Tử không nói được, môi đỏ mọng bị Tiêu Tử Thăng hôn đến tê dại. Tối nay anh giống như đặc biệt không giống trước kia, toàn thân tản ra hơi thở tức giận thật mỏng.
Tiêu Tử Thăng nắm lấy càm Hạ Vi Tử, không chút phí sức công thành chiếm đất tiến vào thăm dò vào trong hàm răng cô. Tất cả nhớ nhung, tất cả quyến luyến đều hóa thành một nụ hôn, trong đó còn bao hàm nồng đậm ghen tức.
Chỉ cần vừa nghĩ tới Tiểu Vi của anh bị người đàn ông khác đưa về nhà, trái tim của anh liền xoắn lại, vô cùng khó chịu, vô cùng bực mình. Chỉ có dùng loại phương thức này mới có thể tiêu tán tức giận tích tụ trong lòng anh.
Nụ hôn này không đơn giản, đầu lưỡi Tiêu Tử Thăng không ngừng trêu đùa đầu lưỡi của cô, ở trong miệng cô chơi đùa, chậm rãi trao đổi nước miếng lẫn nhau.
Hạ Vi Tử làm sao có thể chịu được nụ hôn nồng nhiệt như vậy? Cô tổng cộng chỉ mới hôn có ba lần, mỗi một lần đều có cảm giác khác nhau. Nhưng lần này là lần khác nhất, cả người cô đều nóng bừng.
Mà Tiêu Tử Thăng giống như còn chưa hài lòng. Anh không ngừng làm sâu nụ hôn này hơn, trêu chọc đầu lưỡi của cô, kéo nó ra khỏi cái miệng tràn ngập mùi đàn hương của cô, lộ ra ngoài không khí, dây dưa cùng một chỗ.
Hạ Vi Tử “ưhm” một tiếng, hai cánh tay không tự chủ vòng lên cổ Tiêu Tử Thăng, muốn được nhiều hơn. Cô theo bản năng mút lấy đầu lưỡi của anh, khẽ hôn môi mỏng của anh, cảm nhận cảm giác tê dại.
Đang lúc đầu lưỡi hai người dây dưa khó tách ra, Tiêu Tử Thăng chợt dừng lại. Cả người Hạ Vi Tử mềm nhũn, co quắp dựa vào trong ngực anh.
Tiêu Tử Thăng ôm lấy thân thể mềm mại của cô, thở hào hển, trầm giọng chất vấn: “Người đàn ông kia là ai? Hử?”
"Người đàn ông nào? Ai?” Đầu óc Hạ Vi Tử vẫn còn là một mảnh hỗn loạn.
Tiêu Tử Thăng bất mãn câu trả lời của cô, khom người nắm lấy hông của cô, sãi bước đi về phía gian phòng của mình.
Hạ Vi Tử không dám la lên, vội vàng bụm miệng lại, bất an giãy giụa ở trên bả vai của anh, nhỏ giọng kêu: "Thiếu gia. . . . . . Nhanh buông em xuống!"
Tiêu Tử Thăng đang nổi nóng, tức giận trong bụng đang không có chỗ phát tiết, vỗ một cái vào mông cô, “Tôi sẽ thả em xuống.”
Tiêu Tử Thăng quyết định, tối hôm nay nhất định phải để cho cô ghi nhớ thật lâu, nếu không cô sẽ không nhớ chủ nhân của mình là ai!
Không biết qua bao lâu, Hạ Vi Tử cảm giác thân thể bị ném, liền ngã vào trên giường lớn mềm mại.
Trong phòng không bật đèn, nhưng Hạ Vi Tử dựa vào ánh trăng phía ngoài nhìn thấy, đây là phòng của thiếu gia.
"Thiếu . . . . . Thiếu gia. . . . . ." Hạ Vi Tử nuốt một ngụm nước bọt, không thể giải thích được nhìn Tiêu Tử Thăng, phát hiện anh đang cỡi áo choàng tắm.
Tiêu Tử Thăng đã sớm tắm xong, anh cỡi áo choàng tắm ra, chỉ mặc một cái quần lót leo lên giường.
Điều này làm cho Hạ Vi Tử hoàn toàn kinh hãi. Thiếu gia, anh là đang muốn. . . . . . làm cái gì?
Tiêu Tử Thăng nằm xuống giường, vươn tay ra kéo Hạ Vi Tử đến bên cạnh, ôm lấy.
Hạ Vi Tử lại giống như xác ướp nằm ở bên cạnh anh, không dám lộn xộn. Cô nhỏ giọng nỉn non, “Thiếu gia, em, em có thể trở về phòng ngủ hay không?”
"Ngủ ở đây!"
"Nhưng mà, nhưng. . . . . ." Loại tình huống này, cô làm sao có thể ngủ được?!
Ngủ chung trên một cái giường cùng với Tiêu Tử Thăng khiến cho ruột gan Hạ Vi Tử kinh hãi, cực kỳ không tự nhiên. Hơn nữa hiện tại anh chỉ mặc một cái quần lót….. Mặc dù trong phòng là một mảnh tối om, hoàn toàn không nhìn thấy được vóc người hoàn hảo của anh.
Chỉ là. . . . . . Ai có thể nhịn được không sờ một cái, chạm vào thân thể xích lỏa của anh đây?
Tiêu Tử Thăng lại thật giống như hoàn toàn không thèm để ý, cũng không động đậy. Chẳng qua là an tĩnh ôm Hạ Vi Tử, nhắm mắt lại, giống như đang chờ đợi cái gì.
Qua hồi lâu, trái tim đập liên tục không ngừng của Hạ Vi Tử mới dần dần an tĩnh lại. Cô nghe thấy tiếng hô hấp bình thản của anh, đoán chắc là anh đã ngủ, vì vậy trong lòng có quỷ muốn “động tay động chân” với anh, cho là anh cũng sẽ không phát hiện.
Rốt cuộc, Hạ Vi Tử không nhịn được tò mò, vươn ra “ma trảo”.
Cô rút một cánh tay ra, chậm rãi sờ lên thân thể của anh.
Ngoài phòng, ánh trăng vừa bị tầng mây nặng nề dầy cộm che kín, Hạ Vi Tử cũng không biết cô sờ tới chỗ nào, chẳng qua là bàn tay tùy tiện sờ sờ, rơi vào một vật thể cứng rắn, nóng rực.
Trong lúc nhất thời, Hạ Vi Tử không nghĩ ra đây là bộ phận nào trên thân thể của anh, vì vậy vừa cẩn thận quay lại mò mẫm. Rất dài, cứng rắn. . . . . . Hình như là. . . . . .
Hạ Vi Tử trợn to hai mắt, đang muốn rút tay về, đột nhiên bị một bàn tay đè lại “ma trảo” của cô.
Bị bắt tại trận, Hạ Vi Tử khóc không ra nước mắt, còn muốn nói dối: “Em em em…….”
"Em rất thích sờ tôi?”
Hạ Vi Tử suy nghĩ một chút, vẫn là ngoan ngoãn thừa nhận: "Phải . . . . ."
"Vậy không bằng. . . . . ." Tiêu Tử Thăng nghiêng người, tiến tới gần bên tai Hạ Vi Tử, mị hoặc nói: "Không bằng. . . . . . Chúng ta trao đổi."
"Trao đổi như thế nào?"
"Em sờ chỗ nào của tôi, tôi liền sờ em chỗ đó. . . . ."
Nghe qua rất là công bằng, nhưng hình như có chỗ nào không đúng thì phải?
Tiêu Tử Thăng không cho Hạ Vi Tử thời gian chần chờ, cầm lấy tay của cô đè xuống cự vật thô cứng dưới thân anh, qua lại ma sát, “Em sẽ rất thích nó.”
Cự vật trong tay Hạ Vi Tử càng ngày càng nóng, Tiêu Tử Thăng than nhẹ một tiếng, chậm rãi buông tay, để cho cô tự mình vuốt ve.
Hạ Vi Tử tất nhiên biết thứ trong tay là cái gì. Mặc dù lần trước cô đã chạm qua “nơi đó” của Tiêu Tử Thăng một giây đồng hồ, nhưng cảm giác lần này hoàn toàn khác biệt. Lớn như vậy, cứng như vậy, hơn nữa nó ở trong tay cô càng ngày càng lớn, càng ngày càng cứng rắn, còn rất là nóng.
Tiêu Tử Thăng cực kỳ khống chế dục vọng của bản thân. Anh muốn theo khuôn phép cũ, từng bước từng bước dẫn dụ Hạ Vi Tử. Anh phải từng bước xâm chiếm ăn sạch cô.
"Ách. . . . . ." Tiêu Tử Thăng không cách nào kháng cự phản ứng của thân thể, vuốt ve nhẹ nhàng làm cho anh rên rỉ ra tiếng, giác quan bị kích thích để cho anh hưởng thụ cô vuốt ve.
"Thiếu gia. . . . . . Cậu làm sao vậy?"
Hạ Vi Tử nghe thấy Tiêu Tử Thăng rên rỉ, sợ hết hồn, dừng động tác trên tay lại, nửa người trước ngổm lên quan tâm hỏi.
Tiêu Tử Thăng cố nén kích động ấn cô trở về, cắn răng nói: “Có phải nên đến lượt…… anh rồi hay không?”
"Được. . . . . ."
Hạ Vi Tử vừa dứt lời, Tiêu Tử Thăng liền lật người đè trên người cô, cúi đầu mút một cái trên cổ cô. Hơi thở nóng rực làm cho cả người cô run lên. Một tay anh nhanh chóng vén làn váy của cô lên, đi tới bụng dưới của cô.
Hạ Vi Tử kêu lên một tiếng “thiếu gia”, hơi thở mùi đàn hương từ miệng tỏa ra lần nữa bị chặn lại.
Ngón tay Tiêu Tử Thăng để ở bên ngoài mép quần lót của Hạ Vi Tử. Phía dưới của cô đã ẩm ướt một mảnh. Anh nhẹ nhàng ấn một cái, cô mẫn cảm kẹp lại hai chân, thân thể vặn vẹo, vừa xấu hổ vừa khó nhịn.
Tiêu Tử Thăng cũng không gấp, một cánh tay khác luồn ra sau lưng Hạ Vi Tử, kéo xuống khóa kéo trang phục nữ hầu của cô. Anh vuốt ve từng tấc từng tấc dọc theo xương quai xanh khêu gợi của cô, môi đỏ mọng cũng rời khỏi miệng cô, chậm rãi dời xuống dưới.
Anh lại cởi ra áo lót trước ngực cô, ôm trọn lấy bầu ngực cao ngất mềm mại, trong nháy mắt lộ ra ngoài không khí. Mặc dù không nhìn thấy, Tiêu Tử Thăng vẫn ngửi thấy mùi thơm đặc biệt trên người cô.
Hạ Vi Tử rốt cuộc cũng từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, hai tay che lại trước ngực mình, vừa lo vừa sợ, "Thiếu gia! Không. . . . . ."
"Không cái gì?"
Hạ Vi Tử muốn nói không cần, nhưng mà thân thể của cô lại không đồng ý. Mỗi cái vuốt ve của Tiêu Tử Thăng, cũng gợi lên dục vọng của cô.
Tiêu Tử Thăng đợi không được câu trả lời, đầu lưỡi đã từ xương quai xanh liếm xuống phía dưới, đi tới bầu ngực trước mặt. Tay anh cầm một bên ngực mềm mại, đầu lưỡi vẽ một vòng tròn trên nụ hoa nhỏ, tiếp theo hé miệng ngậm lấy.
"Ưmh. . . . . . A. . . . . ." Hạ Vi Tử không cách nào đè xuống tình dục của bản thân, tiếng rên rỉ từ trong miệng bật ra.
Đầu lưỡi Tiêu Tử thăng tinh hoạt mút lấy nụ hoa nhỏ, đầu ngón tay cũng nhẹ nhàng trêu chọc nụ hoa nhỏ cứng rắn. Lúc đầu lưỡi cùng ngón tay anh phối hợp, nụ hoa trở nên cứng rắn dựng đứng.
Hạ Vi Tử cong người lên, tiếng rên nhỏ vụn không ngừng bật ra, kích thích mạnh mẽ đánh vào các giác quan của cô, lan tràn ra khắp toàn thân.
Ánh mắt Tiêu Tử Thăng trầm xuống, sự đáp lại của Hạ Vi Tử không thể nghi ngờ là một mồi lửa châm ngòi, để cho ngón tay của anh không có bất kỳ quy luật nào chơi đùa trên thân thể cô.
Toàn thân Hạ Vi Tử căng thẳng. Cô không biết tại sao trong cơ thể cô giống như là có một ngọn lửa, đốt cháy cô đến miệng đắng lưỡi khô, đói khát khó nhịn.
Cô thuận theo bản năng của thân thể, ôm chặt lấy cổ Tiêu Tử Thăng, vô thức ma sát tại nơi giao nhau phía dưới bụng cùng cự vật cứng rắn của Tiêu Tử Thăng. Giống như chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt sự khó chịu của cô.
Vòng eo dưới sự ma sát vuốt ve của ngón tay của Tiêu Tử Thăng, qua lại đung đưa. Anh trêu đùa làm cho hoa huy*t bên dưới của cô bắt đầu tiết ra một lượng lớn ái dịch.
Cuối cùng, bàn tay Tiêu Tử Thăng lần đi tới bên ngoài quần lót của cô, ái dịch tràn ra ngoài đã hoàn toàn làm ướt đẫm bên dưới thân của cô. Mật hoa sềnh sệch từ miệng hoa huy*t không ngừng chảy ra. Ngón tay nóng bỏng của anh cách quần lót nhẹ nhàng trợt, vải dệt dính đầy ái dịch sinh ra ma sát nhỏ với hoa huy*t.
Chẳng qua là động tác nhỏ này cũng làm cho cả người Hạ Vi Tử căng thẳng, toàn thân run rẩy.
Tiêu Tử Thăng cong ngón trỏ lại, đẩy quần lót ra, dùng ngón giữa tìm được hạt đậu nhỏ nhạy cảm của Hạ Vi Tử, nhẹ nhàng ấn một cái, lại vuốt ve bên dưới một chút.