Nữ Giúp Việc Ngoan Ngoãn Muốn Thành Hư

Chương 13: Chương 4.4



Bộ dạng này thật khiến người ta đau lòng, nếu người khác mà chụp được bộ dạng đáng yêu bây giờ của cô, anh thực sự sợ rằng mấy người đó sẽ len lén yêu Tiêu Tình -_-

Ô Tiêu Tình ngoan ngoãn dựa vào ngực bạn trai, tay nhỏ bé ôm ôm lấy hông của anh. Khoảng thời gian không liên lạc được với anh, cô cảm thấy lo lắng như thể sẽ không còn được gặp lại anh nữa. Giả như lúc gặp lại nhau, anh nói muốn chia tay với cô hoặc nói anh không còn yêu cô nữa, chắc chắn lòng cô sẽ tan nát như bọt bong bóng. Nhưng bây giờ, Chính Dân vừa thấy cô liền ôm cô vào lòng, hơn nữa còn quan tâm hỏi vì sao cô khóc khiến lòng cô như đang quấn chặt liền thả lỏng đi nhiều. Xác định Chính Dân vẫn là của cô, đột nhiên cô cảm thấy thật hạnh phúc và nhớ anh muốn khóc!

“Tại sao không trả lời?” Kim Chính Dân nâng gương mặt nhỏ nhắn đang vùi vào lồng ngực mình lên, nhìn thấy cô có dấu hiệu sắp khóc tiếp, anh vội vàng nhẹ giọng an ủi: “Đừng khóc, em đừng khóc mà! Tiêu Tình, anh chọc em khóc sao? Hay là ai chọc em? Em nhanh nói cho anh biết, tại sao lại khóc?”

Nghe câu hỏi của anh có phần tức giận, nhưng bàn tay áp vào mặt mình thì lại dịu dàng vô cùng, Ô Tiêu Tình giống như mèo con, dụi dụi vào bàn tay của anh, hưởng thụ sự dịu dàng này.

“Tiêu Tình, em mà không trả lời là anh giận thật đó!”

Đột nhiên sau lưng truyền đến lời mắng: “Ngươi chạy đi theo tiểu học muội xinh đẹp cả một ngày một đêm mà vẫn còn mặt mũi chất vấn ai chọc cho Tiêu Tình khóc sao?”

Triệu Như Nguyệt không chịu nổi tiến độ chậm chạp của hai người, trực tiếp nói ra vấn đề. Nhưng sau khi cô nói ra, cô mới phát hiện ra ý đồ nghe lén của mình đã bị bại lộ.

“Chính người mới là người chọc Tiêu Tình khóc đó! Đồ khốn khiếp!”

“Cả một ngày đêm?” Kim Chính Dân quay đầu, nhìn chằm chằm vào một cô gái đang mặt trang phục nữ hầu gái rồi lên tiếng: “Rõ ràng sáng sớm tôi có trở về, cô đừng có vu oan cho tôi! Tôi nào có đi ra ngoài cùng tiểu học muội chơi cả một ngày một đêm?” Lúc anh ra khỏi nhà là khoảng 4 giờ, lúc về thì khoảng 7 giờ, căn bản là đi không đến 3 tiếng! Làm gì có chuyện đi cả ngày đêm?

“Tiêu TÌnh, lúc anh trở lại thì em đang ngủ say, anh nghĩ buổi sáng em không có tiết học nên không gọi em dậy, anh còn có dán một tờ giấy note trên tủ lạnh, chẳng lẽ em không thấy?”

“Giấy note?” Ô Tiêu Tình mơ màng lắc đầu. “Em không thấy…….”

Lúc này, trong lòng cô đang vui mừng vì Chính Dân hay vì nghe thấy lời giải thích của anh nên bỗng hoàn toàn tin tưởng anh, căn bản quên mất mình với mới hứa sẽ quyết tâm không để anh khi dễ. Cái gì mà anh ở cùng tiểu học muội gì chứ, những ý nghĩ đó đã sớm bị cô ném lên chín tầng mây rồi.

“Tiêu Tình, hắn chỉ tùy tiện giải thích vài câu là em sẽ tin hắn sao?” Triệu Như Nguyệt đến trước mặt hai người họ, tay chống nạnh như một người phụ nữ chua ngoa đanh đá: “Đêm khuya hắn ra ngoài lêu lổng với tiểu học học muội, ai biết họ ở cùng nhau thì chuyện gì xảy ra chứ? Còn nữa, em mau về nhà kiểm tra xem, vạn lần không được để cho hắn ta đe dọa.”

“Được, Tiêu Tình, nếu em không tin vào lời anh, bây giờ chúng ta trở về nhà xem trên tủ lạnh anh có dán tờ giấy nào hay không.” Kim Chính Dân bị chọc giận, quên cả lễ phép. “Còn nữa, cô là ai? Ta cùng bạn gái đang nói chuyện với nhau, tại sao cô lại chen ngang vào?”

“Ta…….” Bị khí thế của anh dọa cho phát sợ, Triệu Như Nguyệt như gà mắc tóc. “Ta là bạn của Tiêu Tình, ai bảo hành động của người khiến cho Tiêu Tình hiểu lầm chi? Ngươi phải nên khép nép mà xin lỗi mới đúng, lại còn dám lớn tiếng?”

Làm thế nào mà một người đàn ông tức giận mà vẻ mặt giống như lúc nghiêm túc thế này? Bình thường nho nhã lịch sự mà bây giờ chẳng khác gì Lôi Thần nổi giận……. Khí thế của Triệu Như Nguyệt nháy mắt bị lay chuyển trở nên nhát gan muốn bỏ chạy. Nhưng trước khi đi, cô cũng không quên hất mặt lên nói:

“Tiêu Tình, coi như lời hắn nói là sự thật. Em cũng nên hỏi lúc đó hắn và tiểu học muội đó đã làm gì? CÒn nữa, da mặt tiểu học muội đó dày như vậy, em nên cấm họ lui tới với nhau đó!”

Kim Chính Dân định mở miệng hỏi cô hầu gái đó thì chân cô ấy như bôi dầu, chạy mất dạng khiến cho tâm tình của anh tên tức giận.

“Tiêu Tình, hôm nay em có gặp học trưởng Hoa không? Em bị hắn ta chụp lén, em có biết không, chuyện này đã truyền đến học trưởng Hiếu Kiệt, có trời mới biết hắn đã truyền cho bao nhiêu người rồi.”

“Hả?” Ô Tiêu Tình mở mắt kinh ngạc. Tại sao có chuyện này? Hình của cô thật sự bị học trưởng Hoa đó tung đi khắp nơi sao?

“Những kẻ nhìn thấy hình của em chắc chắn trong đầu toàn nghĩ những điều đen tối, em có thể ngăn cản họ được sao?”

Ghen tức mãnh liệt tràn ngập cả người, Kim Chính Dân không có cách nào nhịn được cái cảm giác này, Tiêu Tình là người của anh, Tiêu Tình đáng yêu, Tiêu Tình mỹ lệ, anh cũng không muốn chia sẻ cho người khác dù chỉ là tấm hình.

“Em….em…. không biết……” Ô Tiêu Tình sợ hãi lắc đầu. Cô không cố ý làm Chính Dân tức giận.

Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, không ngờ lại gặp người quen trong tiệm, học trưởng Hoa là đàn anh của Chính Dân, mặc dù cảm thấy có lỗi nhưng cô không có biện pháp nào cự tuyệt yêu cầu của học trưởng nên đành để cho anh ta chụp một tấm.

Chỉ chụp có một tấm hình thôi mà ~ Như Nguyệt còn nói là chụp hình là chuyện cơm bữa hằng ngày, bây giờ còn chưa đi làm chính thức nhưng về sau, chụp hình sẽ phải thu phí. “Tại sao em lại mặc cái váy đó? Bộ đồ nữ hầu gái đó chẳng phải là mặc ở nhà cho một mình anh ngắm thôi sao?”

Kim Chính Dân nhìn quán một lượt. Quán cà phê như thế này, chắc chắc khách nam sẽ chiếm đa số. Tiêu Tình mặc đồng phục ở chỗ này đợi khách chụp hình chẳng lẽ là âm mưu của chỗ này?

Loại chuyện như vậy anh tuyệt đối sẽ không cho phép!

“Em….. Em…….” Mỗi lần Chính Dân giận, cô cũng không biết phải làm thế nào. Ô Tiêu Tình cắn cắn môi, gấp gấp đến độ muốn khóc ra nước mắt.

Rõ ràng muốn nói chuyện thẳng thắn với anh về chuyện giữa anh và học muội mới là vấn đề lớn nhất, không nghĩ đến lại nảy sinh những chuyện khác.

Ôi…. Cả ngày hôm nay cô uất ức rốt cuộc cũng không biết phải làm sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.