Nữ Giúp Việc Ngoan Ngoãn Muốn Thành Hư

Chương 23: Chương 9.2



"Yêu cầu cái gì?" Thấy bộ dáng học trưởng cứ muốn nói lại thôi, Kim Chính Dân gấp rút hỏi tới: " Học trưởng Hiếu Kiệt, anh nói nhanh lên một chút đi!"

Bởi vì lúc đầu Tiêu Tình gạt anh chuyện đi làm, ở trong tiệm cô đã xảy ra chuyện gì tất nhiên là không xin phép anh; bây giờ mặc dù anh đã biết Tiêu Tình tổng cộng đi làm ba ngày trong một tuần lễ, nhưng rốt cuộc anh vẫn chưa tán thành chuyện này, cho nên sau khi trở về cô cũng không dám tán gẫu với anh chuyện có liên quan đến quán cà phê nữ hầu.

"Ồn ào yêu cầu Tiêu Tình chia tay với cậu, sau đó quen với hắn."

"Cái gì?" Tại sao có thể như vậy, học trưởng ồn ào công khai muốn cướp bạn gái của anh?

"Đừng lo lắng, Tiêu Tình đã cự tuyệt anh ta rồi."

"Hừ, đó là đương nhiên!" Anh và cô tuyệt đối sẽ không chia tay .

"Đúng rồi, học trưởng Hiếu Kiệt, nếu như anh thật sự cảm thấy có lỗi với em, vậy xoá tấm hình trong điện thoại của anh lần trước cho em xem đi!"

"À?" Lâm Hiếu Kiệt lúng túng sửng sốt.

Này -. . . Phải dùng cách tuyệt tình như vậy sao? Chẳng qua là hình bình thường mà thôi, cũng không phải là hình gì không sạch sẽ, thế nhưng tại sao Chính Dân lại so đo như vậy.

" Học trưởng Hiếu Kiệt, anh cũng từng quen bạn gái, đối với người cố ý mơ ước bạn gái của anh, chắc hẳn sẽ rất giận rất hận đúng không?" Kim Chính Dân muốn dựa vào lí lẽ mà nói rõ với học trưởng Hiếu Kiệt."Bây giờ cảm giác của em chính là như vậy, vừa nghĩ tới không biết bao giờ mọi người lấy hình Tiêu Tình ra nhìn, trong lòng lại không thoải mái."

"Được rồi, được rồi!" Thấy anh nói nói giống tư thế sắp trở mặt, Lâm Hiếu Kiệt không thể làm gì khác, giơ hai tay lên đầu hàng với Chính Dân: "Tôi xoá bỏ là được rồi!"

"Bây giờ, xoá ở ngay trước mặt em?" Kim Chính Dân tiến một bước nói yêu cầu. Anh không bao giờ muốn làm đứa ngốc nữa rồi, mặc kệ là chuyện gì, luôn là phải xác xác thật thật làm được rồi mới có thể định đoạt.

"Tôi giống như là loại người nói sẽ không giữ lời sao?" Thấy anh như thật sự muốn tận mắt nhìn thấy mới bằng lòng bỏ qua, Lâm Hiếu Kiệt kêu lên nói: "Thật hết cách với cậu. . ."

Vì vậy, rất nhiều hình Tiêu Tình đẹp như tiên nữ anh cất giữ kia, bị biến mất trong điện thoại di động.

" Học trưởng Hiếu Kiệt." Kim Chính Cân chính mắt giám sát quá trình hành hình, không yên lòng lắm lại nói: "Anh không phải có thể bảo học trưởng ồn ào gởi hình nữa cho anh sao!"

"Được rồi, được rồi! Tôi không chủ động gọi là được!" Nhưng nếu là ồn ào tự chia cho anh, thì đó thật sự không phải anh nói. Lâm Hiếu Kiệt len lén nghĩ như vậy.

"Em sẽ đi ngay bây giờ tìm học trưởng ồn ào ." Hôm nay Tiêu Tình có ban, nhất định học trưởng ồn ào hiện tại đang ở đây tiệm hầu gái dây dưa với Tiêu Tình. Nghĩ đến đây, anh căn bản không để ý còn phải đi học, vội vã đi ra ngoài.

"Hả? Cậu tìm tên ồn ào kia làm gì?" Lâm Hiếu Kiệt đuổi theo ra bên ngoài xã làm, hỏi theo bóng lưng Chính Dân. Chẳng lẽ vì chuyện tình của Tiêu Tình, cậu ta muốn đi tìm ồn ào để tính sổ? Vậy cũng không được! Dáng dấp Chính Dân cao như vậy, tráng như vậy, làm sao ồn ào có thể là đối thủ của Chính Dân? Nếu thật sự là đánh nhau, nhất định ồn ào sẽ bị đánh ngã trong hai giây .

Kim Chính Dân không trả lời, bước nhanh đi, Lâm Hiếu Kiệt thấy đại sự lần này không ổn, vì vậy vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho bạn tốt.

"Này? Ồn ào, không phải bây giờ cậu đang ở tiệm hầu gái chứ?" Người này không thể thôi dây dưa với bạn gái người khác sao? Lâm Hiếu Kiệt sau khi xác định tin tức Giang Bích Ba đang ở tiệm nữ hầu, báo tin rồi khuyên anh ta mau mau rời đi: " Hiện tại học đệ Chính Dân đang đến tiệm nữ hầu gái, cậu nhất định phải nghĩ đến lúc bị đánh thành đầu heo, nên mau chạy đi!"

Giang Bích Ba sững sờ để điện thoại di động xuống, sau đó khổ sở nhìn Tiêu Tình ở bên cạnh hắn đang ngoan ngoãn làm hết phận sự của người hầu nữ.

"Chủ nhân, ngài sao vậy?"

"Tiêu Tình, Lâm tiểu thư nói hiện tại bạn trai em đang chạy tới nơi này." Và muốn đánh hắn một trận, để phát tiết bực mình mấy ngày nay đi!

"Cái gì?" Ô Tiêu Tình giật mình, suy nghĩ một chút ngay sau đó lại phủ nhận nói: "Không thể nào! Xế chiều hôm nay Chính Dân cả bốn tiết đều bận, nếu anh ấy phải đi học thì làm sao có thể tới đây?"

"Lâm tiểu thư gọi bảo anh chạy đi, nhưng mà anh lại không muốn đi." Giang Bích Ba quyết định mặc kệ bạn trai Tiêu Tình muốn đánh anh, mắng anh, anh cũng có yên lặng chịu đựng.

Bởi vì anh không muốn mất đi quyền lợi tại nơi đây.

Có lẽ, anh ta không có tư cách lui tới với người tựa như tiên nữ giống Tiêu Tình, nhưng chỉ cần đi vào quán hầu gái, anh chính là chủ nhân của Tiêu Tình, dù vĩnh viễn chỉ có thể ngây ngốc đợi ở bên cạnh Tiêu Tình nhìn cô như vậy cũng được, anh không muốn buông tha quyền lợi này.

Chỉ cần một ngày Tiêu Tình còn đi làm ở nơi này, anh sẽ đến đây tìm cô mỗi ngày.

". . . Vậy phải làm sao mới phải bây giờ?" Ô Tiêu Tình luống cuống, Chính Dân thật sự vọt tới nơi này rồi sao?

"Chủ nhân, ngài ngồi đợi một lát, tôi đi gọi điện thoại xác nhận." Thấy đại sự không ổn, Ô Tiêu Tình đi ra lối sau vội vàng vọt vào trong phòng nghỉ, trong phòng nghỉ chỉ có chị Thụy Thụy ở mà thôi.

"Làm sao vậy? Tiêu Tình, tại sao lại hốt hoảng như vậy?"

"Chị Thụy Thụy, bạn trai em nói. . . . . . Anh ấy muốn tới đây."

"Hả? Anh ta muốn tới thì để cho anh ta tới đây nha, em làm sao --. . . A, đối với bạn trai em. . . . . ." Trần Thụy thụy gật đầu một cái, sau đó hoàn toàn không có ý định thoát khỏi bản báo cáo vận chuyển buôn bán trước mặt, lại nhớ đến bạn trai Tiêu Tình còn chưa hoàn toàn đồng ý để cô đến tiệm của bọn họ để làm việc."Sao đột nhiên anh ta lại muốn tới?"

"Hình như là muốn tìm học trưởng ồn ào để gây phiền phức."

"Như vậy sao được? Không thể để anh ta gây chuyện trong tiệm."

"Em...em gọi điện thoại cho anh ấy." Ô Tiêu Tình lấy điện thoại di động từ trong ngăn tủ ra, lập tức gọi điện thoại cho bạn trai:"Này? Chính Dân, anh. . . Anh có phải định đi qua đây bây giờ không?" Sau khi nghe anh đáp lại, Ô Tiêu Tình lộ ra nét mặt bất an."Không phải anh có khóa sao? Hôm nay không phải: -. . . A, trợ giáo xin nghỉ, khoá sau. . . Anh cúp tiết?"

Trần Thụy thụy đứng dậy ghé đầu nhìn tình trạng bên ngoài một chút, người khách vẫn luôn chỉ danh Tiêu Tình vẫn không chút động đậy ngồi ở vị trí cũ như lúc đầu, xem ra tiệm không trốn được cuộc sóng gió này rồi.

Nếu quả thật là đánh nhau, có nên báo cảnh sát hay không đây? Dù sao đối tượng gây hấn là bạn trai của tiểu Tiêu Tình đáng yêu đó!

Chuyện có động tĩnh quá lớn nên trên mặt mọi người rất khó coi .

"Tiêu Tình, em ra bên ngoài đợi trước đi, nếu nhìn thấy anh ta thì nên khuyên anh ta trước, bảo hắn không nên gây chuyện trong tiệm."

Ô Tiêu Tình vừa gật đầu, vừa hô vào đầu điện thoại bên kia: "Anh không cần tới đâu! Chính Dân, anh không cần làm khó vậy mà! Chính Dân -. . ."

Chán nản để điện thoại xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ô Tiêu Tình khổ sở."Chị Thụy Thụy, anh ấy nói anh ấy sắp đến tiệm rồi, anh ấy không chịu nghe em nói..., bảo là không thể không tới."

"Đi thôi! Đi ra bên ngoài ngăn cản trước đã." Trần Thụy thụy đóng bảng báo cáo lại, chuẩn bị đi ra ngoài cùng Tiêu Tình, nhưng Tiêu Tình lại cự tuyệt.

"Chị Thụy Thụy, tự em ra trước có được hay không, em nói chuyện với anh ấy trước đã."

"Cũng được." Trần Thụy thụy gật đầu một cái, phẩy tay ý bảo cô nhanh đi.

Ô Tiêu Tình vừa đi ra ngoài tiệm, đã nhìn thấy Chính Dân xuất hiện tại lối rẽ cách đó không xa, cô quýnh lên, vội vàng bước nhanh đến chỗ anh: "Chính Dân, rốt cuộc anh đến đây để làm gì? Có phải thật sự muốn đánh nhau với học trưởng ồn ào? Anh ấy là khách hàng của em, anh không được có bộ dáng như vậy!"

"Ai nói là anh muốn đánh nhau với học trưởng? Học trưởng Hiếu Kiệt à?" Kim Chính Dân cười cười, sau đó xông tới thân hình nhỏ bé xinh đẹp của Tiêu Tình, đưa tay ôm lấy cô rồi tiếp tục đi tới quán cà phê hầu gái."Tiêu Tình, anh tới là để làm khách hàng trong tiệm của em."

Nghe nói chỉ cần chỉ danh là có thể tìm người hầu gái mình thích, anh cũng muốn tới xem thử một chút, dĩ nhiên, anh cũng muốn tìm rồi nói chuyện với học trưởng, nhưng tuyệt đối không phải là đánh nhau đến sống chết.

"À? Khách?" Ô Tiêu Tình thấy mình không thể ngăn anh lại, đành cố gắng nói dụ anh: "Chính Dân, nếu anh đơn giản chỉ muốn nhìn em mặc quần áo nữ hầu, buổi tối em sẽ mặc luôn đồ trở về, anh thích nhìn như thế nào cũng được, bảo em làm cái gì em đều ngoan ngoãn nghe lời, Chính Dân, cầu xin anh không tìm phiền toái ở trong tiệm..., có được hay không?"

"Anh sẽ không gây phiền toái cho em." Kim Chính Dân quay đầu lại đột nhiên hôn xuống môi cô."Sau khi đi vào thì không thể hôn phải không? Như vậy là không tuân theo quy tác của tiệm đúng không?" Trước đây anh đã đến nơi này một lần, sau khi vừa vào cửa là nhìn thấy cái bảng thông báo to đùng viết rất rõ ràng : Cấm chỉ làm ra những động tác vượt khuôn với các hầu gái.

"Chính Dân. . . . . ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.