Cùng mấy người liên quan ở trước giường mắt to trừng
mắt nhỏ, lão tử rốt cục cam chịu số phận. Cầm “Vân diệp” phối thành “Phong lộ
đan”, Tả Thành một phen tiếp nhận đem đi, năm viên, toàn bộ đút vào.
Oa, Phong lộ đan của ta, rất đắt tiền a!
“Khụ… Khụ khụ, đều canh tại chỗ này làm chi, ta còn
chưa chết. Đều đi làm việc đi.” Đây là câu nói đầu tiên sau khi người này tỉnh
lại.
“Thiếu trang chủ…”
“Ta nói ngươi nghe không hiểu?”
“Vâng.”
Lão tử thề là lão tử thật không muốn quản hắn, thế
nhưng người này cũng quá không muốn sống nữa đi?
Vì vậy thời điểm lão tử liên tục ba ngày ở trướng
trong phòng chăm sóc hắn, cuối cùng nổi giận!!!!
“Lăng Đằng Vân!!!!” Một cước đá văng cửa phòng, dưới
ánh nhìn chăm chăm của hai mươi vị trong phòng, lão tử hai tay chống lưng,
ngẩng đầu mà đứng: “Ngươi con bà nó muốn chết trực tiếp cắt cổ là tốt rồi, đừng
lãng phí dược của lão tử!”
Nguyên tưởng rằng người này sẽ giận tím mặt nhưng hắn
rất tâm bình khí hòa: “Ta kiểm tra hết những…này, có được hay không?”
“Không được. Ta đếm tới ba, nếu như ngươi còn ở chỗ
này… Xem lão nương có thể hay không đem đuốc đốt sạch nơi này.”
“Ngươi…”
“Một.”
“Được được được, ngủ thì ngủ, hung dữ như vậy, khó
trách chỉ có thể hái hoa!!!”
“Cái gì ?!!!!!” Chờ lão tử phản ứng quát ra tiếng thì,
hai mươi mấy người trong phòng sững sờ dán mắt vào lão tử, nhìn chòng chọc làm
lão tử phát cáu. Vì vậy rống lên một tiếng: “Nhìn cái gì vậy! Không cần làm
việc sao!”
Nhàn rỗi đi tản bộ đến phòng Lăng Đằng Vân, hắn đã đi
ngủ. Tả Thành lẳng lặng đứng canh ở bên giường, hoàn hảo không có ngăn ta.
Ngồi một đêm, lão tử có thói quen ngày ngủ đêm hoạt
động, huống chi còn có mỹ nam. Cho lão Hồ ly đem đến một vò nữ nhi hồng, ngồi ở
bên bàn tự rót tự uống. Tả Thành vẫn đứng ở bên giường, lão tử nhìn đến phát
mệt.
Sáng hôm sau, là bị tiếng đập cửa làm giật mình tỉnh
giấc.
“Thiếu trang chủ.” Đang mặc quần áo, tên kia đã tiến
vào cúi đầu nói vào lỗ tai Lăng Đằng Vân.
“Chuẩn bị một phần hạ lễ ra dáng một chút.”
“Vâng.” Lão Hồ cung kính đáp, ta rất kinh ngạc, bọn
người trong phủ kia đối với Thiếu trang chủ này hoàn toàn không có điểm nào có
thể chê trách.
“Uhm… Buổi tối là thọ yến của phủ đài Lưu đại nhân,
phải đi một chút.” Những lời này cư nhiên là hướng về phía ta nói, còn mang
theo ý tứ hỏi dò.
“Ta cản chân ngươi hay sao?”
“…”
Lão tử vô tội mà chung quanh phòng ánh mắt đều như
nhau, trừng lão tử làm cái gì…
Trải qua lần dị thường kịch liệt đánh xé trước, Tả
Thành rốt cục cũng không dám không để lão tử vào mắt. Vì thế rất hào phóng, đem
thân phận huấn luyện viên võ thuật tặng không cho lão tử, nước miếng giàn giụa
chảy. (mời tưởng tượng hình ảnh dùng một con sói đến chăn bầy cừu, khụ khụ.)
Buổi chiều dạy cho bọn hắn một bộ Hồi phong
kiếm, Tả Thành lẳng lặng đứng nhìn một bên, cũng lắng nghe đặc biệt chăm chú.
Lão tử đang nỗ lực uốn nắng tư thế của một mỹ nam, đột
nhiên lão Hồ chạy vào, nói cho ta biết Trần Thanh lại tới nữa!!!! Lão tử liếc
ngang hắn một cái: “Tới thì cũng tới rồi, chẳng lẽ muốn lão tử ra ngoài nghênh
tiếp hay sao?”
“Thế nhưng Lưu Ly tiểu thư…”
“ Đi đi đi, đừng quấy rối nhã hứng của lão tử!!!” Cúi
đầu tiếp tục uốn nắng tư thế của mỹ nam bên người: “Ngươi tên gì?”
“Dạ cô nương, tại hạ Bão Cầm.”
“Gì?”
“Bão Cầm.”*
“Nha nha, đường đường nam tử hán đại trượng phu gọi
Bão Cầm, có mắc ói hay không a. Sau này sửa thành Bão Đao, nhớ kỹ!”