Thế là cứ như vậy, lúc buổi chiều, ba chúng ta cùng
mấy người ma giáo hộ pháp bao một con thuyền hoa xuất phát.
Khụ, nhưng mà thuyền vừa xuất phát lão tử lại hối hận.
Bên hai cạnh bàn, một người vênh váo tự đắc nhìn lão tử, giống như hắn giết cả
nhà lão tử hiện tại đang chuẩn bị giết nốt lão tử, một người ánh mắt khiển
trách mãnh liệt dường như lão tử giết cà nhà hắn hiện tai đang chuẩn bị giết
chết hắn.
Xung quanh sáu vị hộ pháp đầu gỗ như nhau đứng, nhìn
bức tranh này thế nào cũng rất quỷ dị.
Trong chốc lát liền có vũ cơ xinh đẹp dâng lên hoa quả
tiên mỹ, nếu nhất định phải nói đi theo Nhâm giáo chủ này có gí tốt, ta chỉ có
thể nói, trình độ xa hoa của thằng nhãi này tương phản hoàn toàn với Lãnh Lạc.
Rượu, là rượu nho Ba tư tốt nhất, vũ cơ là của Đạm Y
Hương nổi danh nhất vùng, ngay cả thuyền hoa tùy tiện thuê cũng là hình dạng
câu toàn.
Một tay xách chùm nho, một sờ tới trái lựu, mắt nhìn
tới trái hạnh. Lãnh Lạc thờ ơ, Nhâm Thương Long bưng ly rượu màu hổ phách, sau
đó ngửa mặt, biếng nhác tựa ở ghế dựa trải gấm vóc, khóe miệng khẽ nhếch, tự
tiếu phi tiếu.
Đang lúc chiến đấu hăng say, thình lình một bàn tay
duỗi qua, vòng tại thắt lưng lão tử, dùng sức kéo một cái đem lão tử ngã vào
trong lòng hắn. Thật ra không cần ta nói các vị cũng có thể biết chủ nhân của
bàn tay heo này là ai rồi đúng không?
Với một tư thế phi thường ái muội ghé váo ngực hắn,
hắn cúi đầu xuống hôn lên trán lão tử, sau đó lập tức dời khỏi chiến trường,
tiếp tục hôn môi lão tử. Vừa rồi trong mắt vẫn còn vẻ vân đạm phong thanh giờ
lập tức hiện ra tính công kích mãnh liệt.
Tay lão tử đặt tại toàn ki huyệt của hắn, nhìn kỹ một
chút, hắn thở gấp thả tay ra, ta cũng không biết vì sao tức giận như thế, có
thể là bởi vì làm ở trước mặt Lãnh Lạc, phẫn nộ cùng một chút có tật giật mình.
Tiện tay xách chùm nho ra đầu thuyền. Không ngờ vừa
mới đứng định, một bàn tay người từ phía sau đẩy lão tử ngã nhào vào trong
nước. Một tiếng cứu mạng còn không kịp la lên, đã rơi xuống phía dưới rồi.
Ta, !!!!!!!!
Thời điểm tiểu tiện nam từ trong nước ôm thắt lưng lão
tử, lão tử trực giác đã muốn tắt thở, hắn nhấn mạnh không cho lão tử giãy dụa.
Lúc ấy trong óc mơ hồ một mảnh, chỉ nhìn thấy nước, một mảnh nước thâm sâu.
Ngay lúc lão tử sợ hãi than thở cho sinh mệnh của
mình, bờ môi tiểu tiện nam đột nhiên đi tới, vẫn cười tà như cũ thổi không khí
qua. Ta một chút cũng không nghĩ muốn chấp nhận, tự mình khí phách, thật sự.
Thế nhưng lại lập tức ôm chặt lấy hắn sống chết không buông, bất thình lình
lĩnh ngộ được hàm nghĩa của từ cọng rơm cứu mạng.
Hắn chỉ lắc đầu ý bảo lão tử không nên lộn xộn, sau đó
tay kéo ra đai lưng lão tử. Lão tử triệt để kinh hãi, thằng nhãi này sẽ không
muốn ở chỗ này chứ???
Đánh chết lão tử cũng không tin hắn có thể chống đỡ
một hồi XXOO, tưởng rằng bản thân là cá voi xanh sao?
Vì vậy lúc đó tay chạm ngực hắn, dùng kỹ xão đầu ngón
tay nhẹ nhàng chơi đùa, hắn run rẩy một chút, dường như khép hờ mắt hưởng thụ,
tim đập từ từ nhanh hơn, sau cùng khẽ thở dài một hơi, ôm lão tử nổi lên trên.
Gần như chật vật mà bò lên bờ hồ, liếc nhìn hình ảnh
trong nước, tức thì dùng nội lực làm khô y phục. Quay đầu lại phát hiện ánh mắt
quái dị của Nhâm Thương Long, thế là lập tức nói sang chuyện khác: “Ngươi không
sợ Lãnh Lạc đuổi đến!!!”
“Hắn mới đối với ngươi ngốc như vậy.” Hắn vẫn chậm rãi
đi tới: “Mới vừa dùng là Mộc Xuân Phong tâm pháp.”
Lão tử nghiêm mặt một chút, hắn vẫn như cũ tự tiếu phi
tiếu: “Ngươi ẩn dấu thực lực, Dạ Lưu Ly, quả nhiên mỗi lấn thấy ngươi đều có
ngạc nhiên. Vu Tuyền nói không sai, có lẽ thật sự chỉ có ngươi, mới có thể lấy
binh phù từ trong tay Nhiếp Kiềm.”
Lúc tới tổng đàn Ma giáo, đúng là hoàng hôn.
Mọi người trong Ma giáo xếp thành hàng quỳ lạy ,
nghênh đón Nhâm Thương Long, tràng điện to lớn làm cho lão tử chắc lưỡi không
ngớt.
Mọi người vừa mới quỳ xuống thì có một mỹ nữ trang
phục lộng lẫy chậm rãi đi tới. Ngạch hoàn thúc phát màu lam, chính giữa điểm
một viên nguyệt minh thạch, nửa vai để trần, vừa mỹ lệ vừa yêu tà, xem ra hẳn
là loại hình Nhâm Thương Long yêu thích.
“Vu Đình cung nghênh giáo chủ.” Nàng cúi người, trước
ngực liền nhộn nhạo lộ ra. Lãnh Lạc làm như không thấy, đúng là một nam nhân
ngốc nghếch điển hình.
“Vị này nói vậy là Dạ cô nương?” Mỹ nữ mị nhãn như tơ
nhìn về phía ta.
Đối với hiểu biết của bản thân về Nhâm Thương Long,
cùng với ánh mắt như làn thu thủy bắn qua của mỹ nữ, lão tử lập tức thông minh
lĩnh ngộ được —— hai người kia có chuyện mờ ám không cho ai biết a.
Ánh mắt trực tiếp lướt qua nàng, thấy phía sau nàng có
một nam nhân cao to ngạo mạn, vai rộng eo thon, khí chất phi phàm, chỉ là… Thấy
quen mắt thế nào đó? Vì vậy sắc tâm nổi lên: “Hai vị tất có chính sự cần trao
đổi, Lưu Ly trước không nên quấy rối thêm nữa. Nhưng mà hoàn cảnh trong Giáo,
Lưu Ly không quen thuộc, có thể hay không…”
Nói chưa xong , bên kia Nhâm giáo chủ đã nhíu mày:
“Chính sự kế tiếp ngươi cũng có phần.”
Lão tử bằng mọi cách không tình nguyện theo sau những
nguyên lão thánh nữ hộ pháp gì gì đó đi vào trong. Vu Đình kia hầu như dựa sát
vào trên người Nhâm Thương Long, người xung quanh đều là bộ dáng nhìn quen
không sợ hãi. Lão tử cũng không có hứng thú chen lấn khoe khoang phong tình, vì
vậy rớt lại phía sau, cùng mỹ nam vai rộng eo thon đứng sau Vu Đình sóng vai mà
đi.
Hai người cứ như vậy trên đường đi tâm sự một chút,
mắt thấy sắp quyến rũ thành công, đột nhiên tiểu tiện nam nói: “Ngồi xuống nói
đi.”
Giờ mới phát hiện bất tri bất giác đã đi đến đại sảnh!
Mọi người tìm được vị trí của chính mình ngồi xuống, Vu Đình ngồi ở bên người
Nhâm Thương Long, nghiễm nhiên là bộ tịch của giáo chủ phu nhân, mỹ nam kia,
ặc, trên đường nói chuyện với nhau mới biết được gọi là Vu Tuyền, ngồi ở bên
phải Nhâm Thương Long, sau đó là nguyên lão, Lãnh Lạc ở ghế dành cho khách
khứa.
Cứ như vậy lão tử khó xử, ta nên ngồi làm sao?
Xung quanh quay đầu lại nhìn, ta hướng đến chính giữa
bàn nhảy lên, sau đó xếp bằng ngồi xuống.
Mọi người lặng lẽ. Một lúc lâu, tiểu tiện nam rốt cục
nói vang vang: “Dạ Lưu Ly, đây là bản đồ bố cục Bắc quân doanh…”
Oa oa chít chít…
Lão tử trầm tĩnh nhìn một đống lớn tư liệu có thể đè
chết ta trước mắt : “Ta muốn gặp Hoa Mạt Ly.”