Da thịt tuyết sắc ánh lên dưới ánh sáng buổi chiều,
người chung quanh bất động, dường như thời gian dừng lại trong khoảnh khắc này.
Sau đó Bát hoàng tử ý bảo, động thủ.
Ta nắm chặt Lưu Ly đao sáng chói, bọn họ phảng phất có
cảm ứng giống nhau, ong ong đáp lại ta. Ta xông vào đoàn người, quả nhiên
phương thức thao luyện bình thường của bọn họ khiến bọn họ trở thành nét
bút hỏng lớn nhất. Phương thức kích sát kia vốn dùng cho quy mô đại chiến
trường, giờ với chỉ một mục tiêu hoàn toàn không có tác dụng.
Ta một đường vọt vào trung tâm, người của bọn họ đâm
chết lẫn nhau còn nhiều hơn ta giết được.
Quay người lại, máu huyết như môi đỏ mọng.
Mái tóc ta bị ánh dương quang sấy khô, lại bị mồ hôi
làm ẩm ướt. Sau cùng bị huyết ngưng kết, không có cách nào chân đi xiêu vẹo. Số
người còn lại càng ngày càng ít, ta cũng bắt đầu mệt mỏi, mấy ngày liền vận
công, có thể chống đỡ đến đây lão tử cũng thấy kinh ngạc, huống chi lại chiến
đấu thêm một phen.
Lão tử cực khổ bão dưỡng da thịt cuối cùng bị đao vẽ
lên người, máu chảy ra cũng không cảm thấy đau nhức. Chém giết đỏ cả mắt, gặp
một người xử một người.
Sau đó xung quanh xuất hiện một vòng cung thủ, Nhiếp
Kiềm bố trí luôn luôn là phi thường chu đáo chặt chẽ.
Đối chiếu với phương pháp sáng tác trước giờ của tác
giả tiểu thuyết này, tám phần mười là lão tử nên đau thương ảm đạm mà chạy lên
vách núi, dài dòng nửa ngày sau đó nghiên khuôn mặt khuynh thành mà nhảy xuống,
bỏ lại mấy nam nhân này buồn bã bi thương .
Thế nhưng con mẹ nó lão tử KHÔNG, dựa vào cái gì hả
!!!!!
Phải chết cũng muốn chiến đấu đến khoảnh khắc cuối
cùng, chảy hết giọt máu sau cùng mới chết.
Không bi hùng cũng chết một cách thống khoái.
Nhưng là… Ta không muốn bị bắn thành một con nhím nha…
Quá xấu.
Bên kia Lãnh Lạc đã giải á huyệt, Lăng Đằng Vân đỡ
hắn, máu phun tại ao nước, đỏ sậm một mảnh, hắn khàn khàn nói đi!!!!!
Ta cười khổ còn chạy đi đâu được.
“Dạ Lưu Ly.” Nhiếp Kiềm ở phía sau mở miệng, thanh âm
hắn rất có lực mang theo sự chờ đợi mang theo sự lo lắng: “Nếu như ngươi đồng ý
quy thuận điện hạ, phế bỏ một thân võ công, điện hạ đáp ứng tha chết cho
ngươi.”
Nhâm Thương Long không ngừng ý bảo ta đáp ứng, Lãnh
Lạc cùng Lăng Đằng Vân lẳng lặng nhìn ta vững chân ổn định trên tảng đá tại bờ
ao, một lát sau ta nghe thấy chính mình nói: “Nhiếp tướng quân, Nhâm giáo chủ,
các người cùng lên đi. Đừng cho ta chết trên tay bọn đạo chích này.”
Thái tử biến sắc, Nhâm Thương Long với ánh mắt “Quả
nhiên là như thế” nhìn Nhiếp Kiềm hai người trầm mặc một lát rồi chậm rãi bước
đến.
Lưu Ly đao đã thấm đẫm máu tươi, trên tay ta máu ướt
sũng. Thân thể bắt đầu chết lặng, không còn sự linh hoạt như lúc đầu.
Ta len lén dùng ngân châm trên tai đâm vào huyệt vị,
tiềm phát sức lực cuối cùng. Thế nhưng mặc kệ làm gì, cũng không phải đối thủ
của bọn họ. Đây là một trận tỉ thí không có phần thắng.
Đao của ta đánh bay trường kiếm của Nhiếp Kiềm, thì
Thiên Nhân trảm của Nhâm Thương Long tại bên hông ta lôi ra một đường vết
thương dài, máu phun lên tay hắn, lão tử nhe răng nhếch miệng, tiện tay điểm
huyệt cầm máu, Nhâm Thương Long lại xé vạt áo giúp ta băng bó, Nhiếp Kiềm yên
lặng nhìn ta, nói đáp ứng.
Ta cười lắc đầu, Nhâm Thương Long kéo ta vào trong
ngực, cực nhanh mà gói kỹ lưỡng vết thương bên hông ta. Hắn cởi áo choàng khoác
trên người ta, đột nhiên cười rộ lên: “Nhiếp Kiềm, ta không đánh.”
Nói xong nắm tay của ta thật chặt, dường như hạ quyết
tâm kiên quyết lập lại một lần nữa: “Ta không đánh.”
Nhiếp Kiềm đưa tay chạm vào vết máu nơi khóe môi ta,
đột nhiên xoay người quỳ gối trước mặt Thái tử: “Điện hạ xin buông tha nàng.”
Tứ hoàng tử thật lâu sau mới nói: “Nếu như không tha
thì thế nào?”
“Thần…” Nhiếp Kiềm nắm tay thành quyền cúi đầu: “Thần
cũng không biết sẽ thế nào?”