Nữ Hán Tử Thân Ái

Chương 3: “Chị đưa em về nhà nhé.”



“Mình luôn cảm thấy, đàn em lớp mười kia hình như đã bị mình hủy hoại sự trong sạch rồi, nghe nói gần đây con gái viết thư tình cho cậu ta cũng ít đi rất nhiều.” Mộc Du Hề nằm trên bàn nói chuyện với bạn cùng bàn.

Bạn cùng bàn nhíu mày, nghe lời cô nói cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Vậy cậu định làm gì? Đưa Phật thì đưa đến phương tây, hủy hoại người thì hủy hoại đến cùng à.”

Cô vùi mặt vào khuỷu tay, “Luôn cảm thấy đặc biệt có lỗi với cậu ta.”

Bạn cùng bàn còn nói: “Vậy cậu định làm gì? Để cho cậu ta đập lại à.”

Bạn cùng bàn đưa ra mấy ý kiến tồi ở đâu đâu đã chọc tức Mộc Du Hề, cô bóp cổ cô ấy lắc mạnh, “Mình biết làm gì thì còn hỏi cậu à, mình mặc kệ, dù sao cậu mà không giúp mình nghĩ ra cách, thì mình sẽ bứt hết lông mày của cậu.”

Loại chuyện bứt hết lông mày này Mộc Du Hề cũng không phải không thể làm được, bạn cùng bàn vì bảo vệ cặp lông mày yêu quý của mình, mà vừa hết tiết đã chạy ra ngoài hỏi thăm, sắp vào tiết mới chạy trở về, một bộ trong lòng đã có dự tính.

“Mình đã hỏi thăm rồi, có người nói sáng nay lốp xe đạp của cậu ta bị đâm thủng, cậu có thể đi giúp cậu ta thay lốp xe mới. Cậu ta không nhất định sẽ tha thứ cho cậu, nhưng cậu có thể tích chút đức cho bản thân.”

Mộc Du Hề suy nghĩ một chút, cảm thấy phương pháp này rất tốt.

Cô đã phải hao tốn rất nhiều sức lực mới mua chuộc được bạn học của cậu, sau đó bày một trận lớn khác, cuối cùng bí mật lấy được chìa khóa xe đạp của Giang Du Bạch.

Buổi chiều lại đặc biệt kiếm cớ trốn tự học, xắn tay áo lên, dắt xe đạp của cậu tới tiệm sửa xe thay săm xe. Nhưng mà tuyệt đối không nghĩ tới, tiệm sửa xe làm ăn khấm khá, ở trước cô có tận mấy chiếc xe đang xếp hàng chờ sửa, thời gian sửa xe vượt xa dự trù của cô. Cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên, thì mới đổi được một nửa.

Mộc Du Hề lòng như lửa đốt, nếu như Giang Du Bạch tan học phát hiện ra không thấy xe mình, vậy thì cô không phải lại càng tạo nghiệt à? Không được, không thể để cho loại chuyện này xảy ra.

Cô chạy như điên trở về trường, đi lấy xe đạp của mình, rồi lại đạp tới chỗ cậu đậu xe.

Đúng như cô nghĩ, cậu phát hiện ra xe đạp của mình đã biến mất, đang buồn bực gãi đầu. Soái ca Mộc Du Hề dừng lại ở trước mặt cậu, nhìn chỗ đậu xe trống không, giả vờ ngạc nhiên nói: “Ồ, đàn em, xe em bị mất à? Dạo này trộm cắp hoành hành quá, cũng kéo đến trường học nữa, thấy trời cũng sắp tối rồi, chị đưa em về nhà nhé.”

Giang Du Bạch vẫn còn sợ hãi Mộc Du Hề, nhưng mà từ chối cô, thì dường như cũng có hơi làm kiêu. Cậu do dự một lúc, rồi ủ rũ ngồi xuống ghế sau xe đạp của cô. Mộc Du Hề cảm thấy cậu đã ngồi vững vàng, thì bắt đầu đạp chiếc xe đạp rời đi.

Nói như thế nào nhỉ? Vóc dáng một mét sáu mươi ba của Mộc Du Hề, ở trong đám con gái thì không phải là lùn. Nhưng so với một mét tám mươi hai của cậu mà nói, thì cô vẫn quá nhỏ nhắn.

Nhưng trong cơ thể nhỏ bé ấy lại có nguồn năng lượng rất lớn, chở một người cao lớn ở phía sau, mà cô cũng có thể đạp vừa nhanh vừa ổn định. Cô đeo tai nghe nghe nhạc của Taylor Swift, có lẽ là nghe high quá, nên quên mất sau lưng có người. Lúc đi tới đoạn đường xuống dốc, cô vậy mà lại hét lên buông tay lái ra, dang rộng cánh tay cảm nhận cảm giác kích thích.

Cô thì kích thích, nhưng Giang Du Bạch ở phía sau lại sợ vỡ mật, kỹ năng lái xe có giỏi đến đâu thì cũng không chơi như vậy! Một tay của cậu đặt lên eo cô, để cho cô không lộn xộn nữa, một tay kia vòng qua cô nắm lấy tay lái.

Sự tiếp xúc cơ thể đột ngột này, cuối cùng cũng làm cho Mộc Du Hề an phận. Cơ thể ấm áp của thiếu niên dán chặt vào lưng cô, đập vào mặt, là mùi sữa tắm bạc hà dễ chịu trên người cậu, tay của cậu ở ngay eo cô càng làm cho người cô cứng đờ, cảm giác bên tai nóng lên… Chẳng lẽ cô xấu hổ ư?

Đến khi tới đoạn đất bằng phẳng, Giang Du Bạch mới buông cô ra. Mộc Du Hề còn chưa lấy lại tinh thần, Giang Du Bạch nhắc nhở mới tiếp tục đạp xe.

Vất vả lắm mới đưa cậu về đến nhà, cô vừa định chạy trốn, thì cậu lại gọi cô từ phía sau. “Đàn chị, sáng ngày mai đến đón em đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.