Nữ Hầu Câm Em Đứng Lại Đó!

Chương 15: Ác Mộng





"Này nhóc con, mày nên cảm ơn tao đi.

Tao cho mày con chó nhỏ này bầu bạn trong những ngày cuối cuộc đời."
Giọng người đàn ông sau lớp mặt nạ trầm lạnh đến mức muốn đông cứng thân thể con người ta.

Hắn vứt lại ba chiếc bánh bao, là đồ ăn trong ba ngày cho cậu thiếu niên trong xó nhà rồi quay đi trong tiếng cười man rợ.
Cậu thiếu niên ngồi co ro trong góc, cả bờ vai đều run rẩy, khuôn mặt đẹp đẽ nhem nhuốc, quần áo là hàng thủ công tinh tế đã đều bẩn và nhuốm vài vết máu.
Con chó nhỏ tung tăng chạy đến vẫy đuôi, li3m li3m lên mu bàn tay cậu.
Mấy ngày sau.
"Kẹt..."
Một lần nữa, cánh cửa cũ kĩ mở ra kêu cọt kẹt, cột sáng chói loá qua khe cửa rọi vào khiến người trong phòng loá mắt, người đàn ông gầy dong dỏng đó lại bước vào như bao lần.
"Thế nào, có chó nhỏ có phải vui hơn không?"
Hắn bước lại gần cậu bé đang ôm chú chó nhỏ chui rúc trong xó, đặt bàn tay gân guốc lên vai cậu khiến thân thể nhỏ bé run bắn.
"Mày sợ cái gì? Tao lại mang đến một con mèo nữa cho mày làm bạn đây này."

Nói rồi hắn thả con mèo nhỏ xuống, nó chui đến bên cậu bé cọ cọ cái đầu nhỏ vào mu bàn chân trầy xước với vết máu đã đóng khô của cậu.
Mấy tuần sau.
"Ha ha ha...!Nào, mày chọn đi! Mày mà không ăn thì mày sẽ chết.

Tao cho mày chọn, thích ăn thịt chó hay ăn thịt mèo?"
Cậu bé nhịn đói đã ba bốn ngày chui rúc trong bóng tối, im lặng ôm khư khư hai con vật nhỏ mà run rẩy.
Không, cậu không muốn! Chúng nó là bạn, không phải thức ăn.

Đói chết cậu cũng không thể ăn thịt hai sinh vật đã bầu bạn cùng mình mấy tuần này.
Kẻ điên khùng kia thấy cậu không chịu nói cũng không chịu buông liền tức điên lên đá văng cậu ra, tóm lấy cổ hai con vật nhỏ đáng thương.

Căn phòng tối tăm chật chội vang lên tiếng chó mèo kêu thảm thiết, tiếng kêu văng vẳng đập vào thành tường dội vào màng nhĩ người bên trong.
"Tao cho mày năm giây chọn một con ở lại, còn nếu không chọn thì tức là muốn ăn thịt cả hai chúng nó."
"Năm..."
"Đừng...!Xin ông..."
Giọng cậu thiếu niên khản đặc lẫn trong tiếng khóc, nhưng kẻ vô tình vẫn tiếp tục tiếng đếm những con số lạnh lẽo.
"Bốn..."
"Cầu xin ông mà..."
"Ba, hai,..."
"Tôi...!Tôi chọn..."
"Một"
"Tôi chọn chó."
Cậu nhắm mắt hét lớn, nước mắt chảy ròng ròng, cả người đều co quắp.
Người đàn ông kia cười lớn, cầm lên mã tấu sáng loáng một nhát dứt khoát chặt đứt đầu con mèo nhỏ.
"Không....!Aaaa..."
Cậu thiếu niên trợn tròn mắt nhìn vết máu bung bét trên sàn nhà, đôi mắt đầy tuyệt vọng nhìn thân thể không còn nguyên vẹn của con mèo nhỏ kia.
"Mày biết không, xin lỗi nhưng tao đã nói là năm giây cơ mà."
Không kịp để cậu kịp phản ứng, hắn làm động tác y hệt như cũ, dã man chém lên chú chó nhỏ kia.
Đôi mắt đầy nước trên khuôn mặt thiếu niên hằn lên sự hận thù, nhào đến đẩy người đàn ông kia, nhưng vóc dáng cậu quá nhỏ, sức lực hạn chế nên ngay lập tức đã bị hắn chế ngự túm lấy tóc.


Cậu ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu hằn lên tia máu, phẫn nộ đến cùng cực.
Người điên kia chỉ cười khanh khách, ghé sát mặt nạ hình thú sư tử vào mặt cậu, mắt đối mắt rồi nhả ra từng chữ:
"Tao thích ánh mắt này của mày đấy."
"Mày hận tao? Mày nên hận bản thân, tao đã nói là năm giây, nếu mày chọn sớm thì một trong hai chúng nó đã được sống.

Chúng nó chết là vì sự do dự thiếu quyết đoán của mày đấy."
Hắn quăng cậu thiếu niên ngã giữa đống xác và máu bầy nhầy của hai con vật vừa bị giết, cười khanh khách man rợ rồi bước ra ngoài.
Hoắc Đình giật mình tỉnh dậy thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa trên mặt.

Hắn ngồi trên giường chống tay lên trán nắn thái dương nổi đầy gân xanh, mệt mỏi nhắm mắt.
Cơn ác mộng này đã giày vò hắn bao nhiêu năm trời, chưa từng biến mất.

Mà không đúng, có một lần hắn đã mơ thấy mình lao lên bắt được con mèo nhỏ, sau đó cũng bảo vệ được con chó nhỏ của hắn.

Chính là ngày có cô hầu câm của hắn ở bên cạnh.
Hoắc Đình ngồi dậy, cầm điện thoại gọi cho Bạch Tử Thanh.
Bạch Tử Thanh mơ mơ màng màng bị đánh thức vì tiếng chuông, mò mẫm quờ quạng nắm lấy điện thoại bấm nút nghe.

Vừa xong, đầu dây bên kia vang lên hai chữ cụt lủn "Tới đây" rồi ngắt máy.
Bạch Tử Thanh nhìn lại hiển thị cuộc gọi, là Hoắc Đình, lại lơ mơ nhìn đồng hồ, một giờ sáng.
Rồi có chuyện gì mà một giờ sáng hắn gọi cô tới? Trước đây chưa từng có chuyện như vậy xảy ra.
Dù thắc mắc nhưng Bạch Tử Thanh vẫn nhanh chóng thay bộ đồ hầu nữ rồi chạy về toà nhà chính, đi lên tầng hai gõ cửa phòng.
Bước vào trong, căn phòng âm u tĩnh lặng chỉ leo lét ánh đèn chụp, còn hắn đang ngồi tựa lưng trên đầu giường nhìn chăm chăm về phía trước.
"Lại đây."
Không phải đêm đến tự dưng hắn nổi thú tính, không có ai giải toả nên mới gọi cô đến đấy chứ?
Bạch Tử Thanh từ từ dè chừng tiến lại đứng bên cạnh giường hắn nhưng vẫn giữ khoảng cách hơn một mét.
"Lại gần nữa."
Lần này thì cô đã đứng sát mép giường của hắn rồi, bắt đầu nhìn rõ biểu cảm khuôn mặt hắn, chỉ thấy tràn đầy mệt mỏi.

Thấy cô đến gần, hắn bắt đầu nằm xuống, miệng ra lệnh:
"Mát xa đầu cho tôi."
À, thì ra nửa đêm gọi cô đến là vì hắn đau đầu muốn được mát xa hay sao? Nhưng nhìn khuôn mặt mệt mỏi của hắn, cũng có thể là hắn gặp ác mộng như lần trước.
Bạch Tử Thanh trong lòng có chút bất mãn với giờ làm việc không giới hạn của mình, nhưng vẫn ngoan ngoãn bê một chiếc ghế nhỏ cạnh sô pha đến bên giường, ngồi xuống và bắt đầu mát xa cho hắn.
Mười lăm phút sau, tay cô mỏi nhừ, còn người kia đã nhắm mắt thở đều, hình như đã ngủ say.

Nhưng mà hắn không nói lúc nào thì cô được dừng, cũng chưa cho phép cô về, Bạch Tử Thanh không biết làm thế nào, vậy nên cứ ngồi đó mát xa cho hắn đến khi ngủ gục.
Sáu giờ sáng.
Đồng hồ sinh học khiến Hoắc Đình tỉnh dậy đúng giờ, đôi mắt mở chầm chậm nhìn trần nhà trắng tinh.

Hắn thực sự được ngủ yên giấc, không còn bị cơn ác mộng ấy hành hạ nữa.
Cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng bên cạnh, hắn khẽ ngoảnh sang, ngay trước mặt hắn là mái tóc đen mun mềm mượt quen thuộc, toả ra mùi hương thoang thoảng ngọt ngào như vani.
Người con gái giống như lần trước, ngủ gục bên giường hắn, gò má nhỏ áp lên tay, hàng mi mỏng cong cong nhắm nghiền, hơi thở đều đều nhẹ nhàng.

Một lúc, hình như thấy mỏi, cô nàng liền đổi bên ngoảnh đầu sang bên kia khiến hắn không nhìn thấy cô nữa.
Hoắc Đình chậm rãi ngồi dậy, bất tri bất giác mọi động tác đều rất nhẹ nhàng tránh gây ra tiếng động, thế nhưng cuối cùng tiếng chăn sột soạt vẫn đánh thức con thỏ nhỏ đang say giấc.
Bạch Tử Thanh ngồi dậy dụi dụi đôi mắt, thấy Hoắc Đình đã tỉnh thì lập tức đứng dậy lùi ra xa, đầu vẫn là cúi xuống.
Cô gái này, có cần cảnh giác và sợ hãi đến mức như vậy không chứ? Hắn đã làm gì hay doạ nạt gì cô đâu mà lại phải sợ như vậy?
Nhìn đôi má màu sắc không đều, một bên trắng nõn một bên đỏ ửng vì tì lên tay quá lâu của cô, Hoắc Đình thật sự ngứa ngáy, lại nhớ tới ngày trước đôi má ấy đỏ ửng và nóng đến mức nào.
Hắn còn đang mải nhìn ngắm, Bạch Tử Thanh đã đưa điện thoại đến trước mặt hắn, trên đó đánh dòng chữ ngắn gọn:
"Tôi đi chuẩn bị bữa sáng."
Sau đó, nhanh như một con thỏ rừng, cô chạy vèo ra ngoài, ai không biết còn tưởng phía sau có hổ rượt cô không bằng.
Hoắc Đình nhếch mép, một lúc sau mới xuống khỏi giường vào nhà vệ sinh, bàn tay vô tình chạm lên phần ga giường còn chút hơi ấm cùng hương vani thoang thoảng mà ai đó để lại..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.