Nụ Hoa Đãi Phóng Đích Nguyên Soái Các Hạ

Chương 2-2



Được rồi, các vị người địa cầu hiện tại đại khái lại bắt đầu không giải thích được, chúng ta ở địa vị người địa cầu mà nói, tình nhân sinh hoạt cùng nhau là chuyện phải làm theo lý thường, chính là đối với cư dân Cổ tháp cùng ba tư tinh hệ, loại chuyện này rất nhiều thời điểm cũng là chuyện rất khó làm được.

Thực vật sinh tồn phải dựa vào những điều kiện không giống nhau, yêu cầu chủng loại thổ nhưỡng, nhiệt độ, độ ẩm đều không giống, mọi người thông qua phương thức trao đổi phấn hoa sinh dục thế hệ tiếp theo, rất nhiều người cho dù có con nhưng cả đời lại chưa từng gặp mặt, đại bộ phận con cái hoặc là chưa thấy qua cha của mình, hoặc là chưa thấy qua song thân của mình.

Liên chính là như vậy, cha không chịu trách nhiệm cho việc đã “Cường bạo” mẹ anh—— phấn hoa của cha Liên trong lúc vô ý rơi vào nhuỵ của mẹ Liên.

Sau đó người mẹ tự nhận là xui xẻo buồn bực “Bùng nổ”  —— hạt giống này dùng phương thức nổ mạnh rồi theo gió để phát tán.

Liên còn là hạt giống thực xui xẻo theo gió trôi nổi đến trên tảng đá nhẵn bóng, lấy hình thức mầm mống duy trì N năm, thẳng đến khi bụi đất trên người càng để lâu càng dày, biến thành thổ nhưỡng phì nhiêu, sau đó, anh nẩy mầm.

Thực vật trời sinh trong gien đã có ký ức truyền thừa, xuyên thấu qua phần ký ức này, anh biết tên cha mẹ xui xẻo của mình, sau đó anh biết lịch sử bi thương của gia tộc, vì thế anh có được một cái tên: Liên · Carl · Blasi Reeves · Luther Farah. ( tập quán đặt tên của cổ tháp cùng ba tư tinh hệ tinh cầu là tên + dòng họ của cha.)

Vì thế, lúc này ngươi muốn hỏi, vì cái gì Liên các hạ có ba dòng họ?

Đó là bởi vì người mẹ xui xẻo kia của anh đồng thời bị ba tên hỗn đản vẩy phấn hoa  ( 囧).

Nguyên soái các hạ tục xưng chính là thực vật lai giống, là sản phẩm hỗn huyết.

Nếu dựa theo tuổi đời mà nói, Liên các hạ kỳ thật tuổi rất lớn, nói là thực vật viễn cổ của khối tinh cầu này cũng không quá đáng, bất quá nếu dựa theo thời gian biến thành hình người để tính, anh đang lúc tráng niên.

Bởi vì điểm này, so với những đồng bào khác, tên anh giảm bớt rất nhiều phiền toái, dựa theo thói quen đặt tên thực vật, máu mọi người càng trộn càng nhiều, tên cũng theo đó càng ngày càng dài, có thực vật sống rất lâu mới có thể miễn cưỡng nhớ kỹ tên của mình đã không phải là chuyện gì mới mẻ. Mà để cho tiện, đế quốc đã phải hạ lệnh khi viết tên họ thì lấy tên + ba dòng họ phụ hệ gần nhất làm quy tắc.

Kỳ thật, đây là để dễ dàng tìm người yêu.

Tỉ lệ đời tiếp theo của Cổ tháp cùng ba tư tinh hệ biến hình càng ngày càng thấp, khi thực vật trưởng thành, chủng loại lai tạp càng ngày càng nhiều, ban đầu giống lai tạo bù lại khuyết điểm của gien thực vật nguyên thủy, làm cho các chủng thực vật càng thêm khỏe mạnh, vì thế càng ngày càng nhiều thực vật có khuynh hướng tìm kiếm người yêu khác loài.

Nhưng mà mấy ngàn năm qua đi, giống lai tạo lan tràn mang theo chỗ thiếu hụt rốt cục bùng nổ: hệ gien có rất nhiều thiếu hụt! Càng ngày càng nhiều đứa nhỏ mới ra đời vô pháp biến hình!

Rốt cục tại trăm năm trước, cổ tháp cùng ba tư tinh hệ chế định luật hôn nhân mới, cấm các chủng quần thể khác loài ký kết hôn nhân.

Vì để bảo đảm độ tinh thuần của huyết thống, mọi người bắt đầu có khuynh hướng tìm thực vật bản tộc thụ phấn, mà dòng họ phụ hệ kỳ thật cũng chính là đại biểu cho chủng loại thực vật, cho nên mọi người ưa thích tìm đối tượng độ phù hợp cao trong dòng họ, vì thế ——

Nguyên soái các hạ quang côn.

Liên các hạ xui xẻo thân là thực vật viễn cổ không cẩn thận rơi xuống trên tảng đá trọc, trải qua thiên tân vạn khổ mới nẩy mầm, hiện tại chỉ có thể ở nhà bảo tàng cùng trên sách lịch sử mới nhìn thấy đối tượng được đề cử của mình —— hoá thạch.

Cho nên tên của Nguyên soái các hạ đã bị các bà mối toàn tinh hệ gạt bỏ, tuy rằng, người kia là người đàn ông độc thân kim cương đen có năm mươi lăm tinh cầu tư nhân cộng thêm quyền chỉ huy quân bộ cao nhất của đế quốc (chú: kim cương đen là kim loại hiếm đáng giá nhất Cổ tháp cùng ba tư tinh hệ, mặc dù là kim loại, nhưng mà nếu cắt thành các khối nhỏ như hạt gạo, với thói quen bản thân sinh trưởng trong thổ nhưỡng mà nói, sẽ có hiệu quả thần kỳ).

Khi mọi người đã có hình thái thứ hai tay chân đều dài ra, muốn trộm rắc phấn hoa lên thực vật khác khả năng là càng ngày càng thấp. Từ một trăm năm trước đã có người phát minh ra một thứ tục xưng là màng bảo vệ trinh tiết cường lực tránh thai, mỗi nhuỵ trên cơ bản đều có một “Màng”.

Nguyên soái chỉ có nhị đực tự nhiên không có loại phiền não này, nếu như nói lúc trước anh còn vì sản phẩm này xuất hiện mà ảo não, như vậy hiện tại, anh đối với sản phẩm này vạn phần cảm kích, thậm chí còn lén lút tham gia vào phong trào sản xuất sản phẩm này trở thành thành viên trong ban giám đốc. Có sự thay đổi này tự nhiên là do anh cùng Bush yêu nhau (anh tự cho là).

Anh đã đặt hàng trên võng lộ một hộp sản phẩm này cho Bush thân mến.

Vợ của mình (trong kế hoạch) nhất định phải hảo hảo bảo vệ tốt, miễn cho có người giống mình trước kia, tìm không ra vợ, tiêu tốn cả ngày để nghĩ nên làm như thế nào để vẩy phấn hoa lên người khác—— đương nhiên, bởi vì chính mình trước chưa từng nở hoa, cho nên chỉ có thể là muốn giống mà thôi.

Bất quá, sau khi gặp được Bush, tưởng tượng của Nguyên soái có thể trở thành thực tế.

Nhiều hoa như vậy, hơn nữa mỗi ngày đều sẽ nở ra hoa mới, một đóa không được liền mười đóa, mười đóa không được liền một trăm đóa, chung quy sẽ có một đóa có thể thành công đi?

Gõ xong một dòng ký tự cuối cùng, Nguyên soái các hạ quay đầu nhìn cái gương bên cạnh, dành thời gian mười giây đồng hồ chọn lựa trên đầu mình, cuối cùng chọn một đóa hoa tự nhận là cường tráng nhất, rút xuống.

“Con của chúng ta…” Nguyên soái các hạ mỉm cười.

“Ân, con của chúng ta nhất định sẽ sinh hoạt dưới ánh mặt trời  ^^” hoàn toàn không lý giải ý tứ trong lời nói của Nguyên soái, Hồ Bất Thích đồng học cũng thánh mẫu mỉm cười.

Đúng rồi, nhà khoa học nhất định sẽ nghĩ phương pháp, nếu không nữa thì cuồng chiến tranh cũng sẽ nghĩ biện pháp, thế chiến lần thứ ba một bùng nổ, dân cư không phải sẽ lập tức giảm mạnh sao? Xấu nhất, tận thế thật sự đến, mọi người liền đều over hết.

Cho nên, trên một góc độ nào đó, đường tư duy rất ngắn, cái vung nát tên là Hồ Bất Thích, vẫn là rất tương xứng với Liên các hạ thuộc tính chiến tranh cuồng, cái nồi bị tôn xưng là “Kim cương đen”.

“Anh sẽ chờ bọc đồ của tôi đi. Nói thực ra, gần đây không biết có phải do tiếp xúc phấn hoa hay không, tôi có chút dị ứng phấn hoa, mũi rất ngứa, hôm nay liền tới đây thôi, tôi muốn đến hiệu thuốc mua thuốc.”

Lần thứ hai mũi bị ngứa khiến Hồ Bất Thích không thể không gián đoạn mình cùng Liên nói chuyện với nhau, cuối cùng tài tình gõ ra một đoạn kể trên, hy vọng Liên có thể hiểu mình uyển chuyển ám chỉ, không cần lại gửi hoa cho mình nữa.

Tuy rằng nhận được hoa rất vui vẻ, chính là bị hoa kia tra tấn đến mỗi ngày đánh hắt xì chảy nước mắt sẽ rất khó chịu, cố tình Liên là một người cuồng thực vật thật sự quá mức nhiệt tâm, xem ra chính mình nếu không chỉ ra, anh vĩnh viễn sẽ không hiểu được.

“Cái gì!? Phấn hoa? Gần đây còn có kẻ khác đưa hoa cho em?” Cảm giác địa bàn của mình bị xâm phạm Nguyên soái các hạ lập tức bạo khởi.

“Không phải nha, là… là phấn hoa của anh …” Hồ Bất Thích do dự một chút, cuối cùng vẫn là ăn ngay nói thật, tuy rằng khả năng sẽ làm Liên thương tâm…

“A? Thật không phải là hoa của kẻ khác?” Liên tựa hồ không tin, lần thứ hai hỏi một câu.

Hồ Bất Thích cắn chặt răng, cho anh trả lời thuyết phục, Liên lúc này mới nửa tin nửa ngờ, một lúc lâu ——

“Mấy ngày nữa tôi gửi một hộp đồ cho em, cái kia có thể ngăn cách phấn hoa, em dùng nó thì tốt rồi. Tôi có nói bọn họ gửi cho em kiểu dáng phổ biến nhất địa bản, cam đoan em sử dụng sẽ không mất mặt ^^.”

Sản phẩm gì thần kỳ như thế? Thế nhưng còn có kiểu dáng phổ biến nhất? Nhìn thấy Liên nói, Hồ Bất Thích ngẩn người, bất quá nghĩ đến kết cục khi Liên gửi vài hộp đồ mang đến cho mình lúc trước, Hồ Bất Thích lập tức run run một chút, nhanh chóng gõ: “Không cần! Tôi đi hiệu thuốc mua thuốc là được!”

“Tin tưởng tôi, mấy thứ kia dùng không tốt đâu, nhất định phải dùng loại tôi gửi cho em, cam đoan một hạt phấn hoa cũng vào không được.”

Vô pháp cự tuyệt ý tốt của Liên, Hồ Bất Thích đành phải trước cảm tạ Liên tặng quà, mà còn cam đoan mình nhất định sẽ dùng, Liên lúc này mới cho cậu log out.

Liên thật là một người tốt, bất quá hơi cố chấp một chút.

Trong lòng nghĩ, Hồ Bất Thích đánh một cái hắt xì lớn, nghĩ tới tương lai sắp thu được cái Liên gọi là màng, Hồ Bất Thích cảm thấy cái mũi của mình càng ngứa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.