Nữ Hoàng Ai Cập Asisư

Chương 148: Ngoại truyện về Izumin (7)



Asisư lúc mê lúc tỉnh, có lúc nhất quyết muốn nhảy xuống biển trốn chạy khỏi ta, lúc lại nhìn ta bằng ánh mắt xa lạ. Những lúc đó ta khổ sở vô cùng, nhưng như thế lại hay, nàng như con mèo nhỏ nằm ngủ trong vòng tay của ta, cho dù biết kế hoạch cũng sẽ ngoan ngoãn nằm trong lòng ta một cách tự nguyện không kháng cự. 

Ta đắm chìm trong cảm giác giả tạo do bùa mê mang lại, cố gắng nghĩ Asisư sẽ mãi bên cạnh mình.

Nhưng đâu đó sâu trong lòng ta vẫn không ngừng sợ hãi. Sợ Asisư sẽ rời bỏ ta.

Nhìn thấy Asisư tròn xoe mắt nhìn ta, sau đó ngây ngô cười khiến ta hạnh phúc biết bao. Nàng mặc trên mình bộ trang phục của cô dâu trông xinh đẹp vô cùng, tóc đen dài xõa ra, ẩn ẩn hiện hiện dưới lớp vải voan, làn da trắng hồng, môi nhỏ xinh cứ cong lên cười với ta, vươn hai tay muốn ta bế nàng lên. Ta đi từng bước mà cứ như trên mây bế Asisư đến thần điện làm hôn lễ, cảm giác khi đó không biết phải miêu tả như thế nào. Trên tay chính là người con gái khiến ta nể phục, khiến ta chú ý, khiến ta thương tâm, nàng chính là người ta muốn dùng cả cuộc đời để bảo vệ, ta không muốn nàng hàng ngày phải ra công trường đứng chỉ huy, ta không muốn hàng đêm nàng phải thức khuya chong đèn đau đầu suy nghĩ, ta chỉ muốn nàng được sống trong nhung lụa, được mọi người tôn sùng như một nữ thần.

Asisư của ta đâu thua kém con gái sông Nin! Nhớ tới lúc nàng đem tất cả trang sức vòng vàng của mình đem cầm, ta lại buồn cười! Nàng ngốc nghếch nhưng tấm lòng cao cả biết nhường nào! Khi cầm chiếc vòng vàng nhỏ bé của nàng trên tay, ta không khỏi ngồi cười một mình, tưởng tượng chiếc vòng nhỏ bé tinh xảo này được đeo trên tay trắng ngần của nàng... 

Ta không cầm lòng được, đành phải hôn nhẹ lên trán nàng. Asisư trong vòng tay ta đang ngủ ngà ngủ gật thì giật mình, mắt đẹp chớp vài cái, ngơ ngác ngó nhìn xung quanh, sau đó lại lười biếng rúc vào lòng ta tiếp tục ngủ. Thấy nàng như thế ta càng thêm yêu thương, trong lòng cứ lâng lâng, tay siết chặt hơn…

Asisư, cuối cùng nàng cũng trở thành hoàng phi của Izumin ta.

Mặc kệ quan tư tế đang làm lễ trên kia, ta dưới này cứ quan sát Asisư đang mơ màng đứng không vững, sợ nàng té ngã nên ta đứng bên cạnh, làm điểm tựa cho nàng. Asisư ngoan ngoãn dựa vào người ta, mắt chăm chú nhìn mớ khói trắng nghi ngút bay lên với vẻ hứng thú. 

Ta tuyên hệ, sau đó chờ mong nhìn nàng, trong lòng hồi hộp. Nếu bây giờ nàng trả lời nàng không yêu ta, không muốn kết hôn với ta, ta cũng không biết mình sẽ làm gì, nhưng chắc chắn ta không cho phép nàng rời khỏi ta. Thấy nàng cứ im lặng, ta lo lắng, nào ngờ nàng nhìn ta, sau đó khẽ gật đầu.

Phút giây nàng gật đầu, nàng không biết ta vui mừng như thế nào đâu! Trái tim đang treo trên cao cũng bình an đáp xuống, cuối cùng giữa hai con người xa lạ chúng ta lại có một mối quan hệ vô cùng mờ ảo nhưng rất thiêng liêng: vợ chồng. 

Hôm đó ta rất vui, bao nhiêu người mời rượu ta đều uống hết, đến khi trở về ta đã ngà ngà say. Bà Mura cùng với thị nữ cung kính cúi đầu, vui vẻ chúc bọn ta đêm tân hôn vui vẻ. Ta ban thưởng cho bọn họ, sau đó lệnh cho tất cả ra ngoài. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.