Tiểu Thiên tiến lại gần hai cái quan tài khảm vàng đang đặt sát cạnh nhau, khẽ ngồi xuống, hơi ngẩn ngơ…
Dưới ánh sáng nhàn nhạt ấm cúng của ngọn đuốc, nàng nhìn thấy rõ hai gương mặt được khắc họa trên quan tài. Cô gái hình như còn rất trẻ, tóc đen mược, đôi mắt to tròn. Còn bên cạnh… là một người đàn ông trung niên, tóc bạch kim.
Nàng vươn tay khẽ chạm vào gương mặt kia, nước mắt bỗng dưng rơi xuống lã chã…
Izumin, cuối cùng ta cũng nhớ ra ngươi rồi…
Một ngọn gió nhè nhẹ thổi qua, trước mặt Tiểu Thiên xuất hiện một bóng người.
- Tiểu Thiên, còn nhớ ta không?
- Asisư? – nàng ngạc nhiên hỏi, trên mắt vẫn còn ngấn lệ.
- Ừ, nhớ lại là tốt rồi!
- Sao lại ở đây? Trong quan tài là ai?
Asisư thở dài chán nản, cả người lơ lửng trên không, hơi nghiêng đầu xuống nhìn hình ảnh khắc họa trên quan tài, nhoẻn miệng cười:
- Ngươi xem, ta cũng xinh đẹp ra phết!
Tiểu Thiên không nói nữa, tay lại ôm ấp gương mặt của Izumin đang nằm gần trong gang tấc. Izumin Izumin…
Asisư suy nghĩ gì đó hồi lâu sau mới lên tiếng:
- Tiểu Thiên, sau khi ngươi chết, Izumin hắn…
- Hắn như thế nào?
- Cả đời chinh chiến trên sa trường, không bao giờ đặt chân đến Ai Cập nữa, bọn ta cứ ngỡ hắn đã quên ngươi nhưng không ngờ lúc cuối đời hắn lại muốn đặt quan tài bên cạnh ngươi, mặc kệ cho triều đình Hitaito phản đối… Còn về phần Hêolia, hắn đem nàng nhốt vào ngục tối ở ven bờ biển cho đến chết…
Izumin, ta xin lỗi, cảm giác phải ở lại một mình trong cô đơn chắc không hề dễ chịu… Nàng òa khóc nức nở, hai tay siết chặt lại, nghẹn ngào van nài Asisư: “Cô có thể mang ta đi gặp hắn không?”
- Ta đến đây cũng vì việc này, ngươi không hiểu sao Tiểu Thiên? Carol bị mang đến đây là do số mệnh của nó, còn ngươi là do ta mang đến.
- ??? Ý cô là như thế nào?
- Không nói dong dài nữa, có muốn trở lại Ai Cập không?
- Muốn, đương nhiên muốn – Tiểu Thiên vội vã gật đầu mà không cần suy nghĩ, nàng muốn gặp lại Izumin, chưa bao giờ khát khao như thế… Trước khi chết nàng chưa kịp nói gì với hắn, có rất nhiều nhưng không còn cơ hội nữa...
- Cố gắng sống tốt nhé! Đừng lãng phí cuộc đời của ta!
Asisư đặt lên trán Tiểu Thiên một nụ hôn nhẹ, sau đó cười thật rạng rỡ, bóng hình ngày càng nhạt nhòa, gió lốc trong mộ cổ bắt đầu nổi lên vần vũ, cát bay mịt mù…
“Cảm ơn ngươi nhiều lắm, chúng ta sẽ gặp lại nhau mà! Nhớ, sống tốt!”