Theo lời hoàng hậu Hitaito, Xya, Carol, Izumin và Kami vào bếp. Đương
nhiên là chỉ có Xya và Kami nấu vì hai người còn lại một mù tịt về bếp
núc, một muốn làm nhưng không được vì lí do Ngự Thiện phòng cần được an
toàn. Đây là cuộc thi nhỏ giữa hai công chúa danh giá nên hoàn toàn
không có một chút thủ đoạn hay những gì tương tự.
Sau một thời gian, những món ăn được hoàn thành.
- Đã xong rồi sao? – Hoàng hậu mỉm cười nhìn những món ăn – Vậy chúng ta bắt đầu thưởng thức nhé.
- Đầu tiền là của Kami – Bà nói rồi gắp một miếng gà quay, bảo – Các co cũng cùng ta ăn rồi nhận xét.
- Món gà quay này thịt mềm, nước sốt hơi sánh, vị đậm đà – Bà mở đầu cho phần nhận xét.
- Và cách trang trí của công chúa Kami cũng rất đẹp mắt, món ăn đã ngon lại càng ngon hơn – Xya cũng khen.
- Món canh bí gồi tôm thịt này cũng rất ngon. Bí, tôm, thịt đều ngấm gia vị rất đều. Mà hình như món này còn giúp lấy lại làn da tươi trẻ, đúng
không Xya – Xya mỉm cười gật đầu.
- Tiếp theo là món ăn của Xya – Vẫn là bà là người đầu tiên thử.
- Là món cải xào đậu phụ, mùi vị vô cùng đặc biệt. Cải không quá chin,
vẫn giữ được màu xanh tươi. Đậu phụ mềm, cắn vào tan trên đầu lưỡi, mùi
vị thanh ngọt – Izumin cũng trở thành một nhà phê bình ẩm thực.
- Còn món canh gà thơm ngon, đậm đà nhưng lại không hề béo như món canh
gà bình thường khác – Hoàng hậu nhận xét, mắt không giấu vẻ hài lòng –
Trong cuộc thi này, cả hai công chúa đều giỏi như nhau nên ta công bố,
kết quả: HÒA. Còn bây giờ, chúng ta hãy cùng nhau thưởng thức nhưng món
ngon này kẻo nguội mất.
Bữa ăn diễn ra khá vui vẻ.
Một người hài lòng nhìn ứng cử sáng giá cho ngôi hoàng tử phi tương lai, thậm chí là hoàng phi.
Một người cười hạnh phúc vì nhận xét của nhũng người mình yêu dấu.
Một người cảm giác ghen ghét đố kị ngày càng lớn hơn.
Hai người còn lại, ăn và ăn. Đồ ăn mà bỏ thừa là đã phạm tội nghiêm trọng, Phật đã dạy thế. Huống chi toàn đồ ăn ngon.
0o0o0o0o00o0o0o0o0
- Được rồi, mọi người sẽ săn ở khu vực này – Izumin nói lớn, tay kéo cương ngựa lại.
- Vậy săn thế nào? – Xya nhìn xung quanh, khu rừng khá rập rạp, hệt như nơi nàng lạc lần trước.
- Hay chúng ta chia đội để thi? Em nghĩ thắng thua giúp mọi người có ý
chí hơn – Kami nhanh miệng. Người này đang có một kế hoạch trong đầu.
- Được đấy, vậy tôi và công chúa Kami cùng một đội nhé – Carol đúng là
hay tinh nghịc, ham chơi nhưng nàng không mù mà không thấy tình cảm của
em gái với vị hoàng tử xứ Hitaito.
- Ồ, được thôi.
- Vậy chúng ta sẽ chia nhau ra, lúc nào có hồi tù và lớn thì tập chung ở đây – Izumin sắp xếp nhanh chóng rồi cùng Xya vào rừng.
- Chúng ta cũng đi thôi – Rồi hai người còn lại cũng tiến vào rừng.
Sau nhiều ngày làm việc, người Ai Cập đã thuần hóa được 18513 con ngựa
và đương nhiên, 1/3 số ngựa trên thuộc về họ. Sáng hôm đó, chim bồ câu
từ Ai Cập bay đến, báo rằng trong vài ngày nữa, hoàng đế Menfuisư sẽ tới Hitaito. Ai cùng hiểu mục đích của việc làm đó là gì nên Izumin muốn rủ những cô gái đi săn, coi như cám ơn Ai Cập. Khu rừng này được phát hiện ra đã lâu nhưng không ai có được đến vì đây là nơi săn của hoàng gia,
tự tiện tới gần sẽ bị lãnh hậu quả. Một nơi với nhiều cây cối rậm rạp,
tươi tốt nhờ ánh sang ấm áp của mặt trời là nơi thích hợp cho muông thú
sinh sống. Con thú nào cũng đều béo tốt.
- Tiếng chim ca hay quá – Xya thích thú vơi khung cảnh thiên nhiên này.
- Vậy sao? Nếu nàng muốn hãy ở lại Hitaito, hằng ngày nàng sẽ được tới đây – Izumin cười lớn.
- Mọi thứ sẽ sớm thay đổi, khi chàng ở bên người đó – Xya lắc đầu – Thứ
gì ở bên cạnh người ta quá lâu, dù có tình cảm đến đâu cũng bị rơi vào
quên lãng vì người ta cho rằng việc thứ đó ở bên cạnh mình là lẽ đương
nhiên.
- Hííííí hííííí híííííííííííííí – Chợt hai chú ngữa đồng loạt đưa hai
chân lên phía trước, miệng hí lên như muốn thông báo có nguy hiểm.
- Có chuyện gì vậy – Xya nhìn Izumin khó hiểu. Izumin không trả lời.
Chàng đang nghe ngóng. Có tiếng người đang đến gần. Rất nhiều người.
- Các người là ai? – Xya hỏi bọn người mặc quần áo đen, mặt bịt kín bất chợt xông ra.
“Keng” – Tiếng trả lời chính là tiếng vũ khí va chạm vào nhau.
- Xya, nàng chạy trốn đi, về báo cho quân ta đến đây
- Không được – Xya nhìn bọn người đang dần bao vây mình và Izumin. Khoảng 10 tên, vỗ công đều khá cả, kéo dài thế này không ổn.
- Các người muốn bắt ta phải không? – Xya hỏi, bọn hắc y này luôn tấn
công nàng, may mà có Izumin – Vậy được, có giỏi thì đến gần đây – Không
đợi trả lời, nàng tiếp, miệng cười như không có chuyện gì nghiêm trọng.
- Xya, nàng làm gì vậy? Các người tránh xa ra – Izumin ngạc nhiên, vẫn đánh những người đang tiếp tục tấn công chàng.
- Lại đây – Xya vẫn cười. Bọn chúng ngày càng lại gần nàng. Đến lúc rồi…………..
- Lại đây – Xya vẫn cười. Bọn chúng ngày càng lại gần nàng. Đến lúc rồi………….. – Izumin, chàng che mặt lại.
Một làn khói trắng bỗng xuất hiện. Tất cả chìm trong làn khói mờ ảo.
- Chuyện này là sao? – Izumin ngạc nhiên nhìn những người hắc y đột ngột ngã xuống đất hết.
- Có gì đâu. Bọn họ ngủ rồi – Xya cười thích thú nhìn vào một lọ thủy
tinh trong suốt có chứa rất nhiều bột. Nàng pha chế cũng không tệ đấy
chứ. Thực ra thứ này nàng làm từ khi còn đi học ở trường đại học để dùng trong trường hợp khẩn cấp như ban nãy chẳng hạn. Chợt, nàng nhớ ra cái
gì đó – Min, min, em ở đâu rồi? – Xya đang tìm chú hổ của mình. Nàng
mang nó theo để cho nó học săn nhưng vừa nãy quên mất nó.
- Nàng thật là……….. – Izumin thở dài – Nó nhìn thấy nhiều người quá nên
sợ chạy ra phía nào đó rồi. Thật tình không hiểu có phải hổ không nữa.
- Vậy à. MIN, MIN, MIN Ở ĐÂU ĐẤY, VỀ ĐÂY MAU, CHÚNG TA CÒN ĐI TIẾP – Nàng gọi lớn. Vẫn chưa thấy chú hổ đâu.
- XYAAAAAAAAAA – Izumin chạy đến đỡ cho Xya. Một tên hắc y có vẻ đang cố giữ chút tỉnh táo, khi Xya đi qua chỗ hắn gục xuống thì bị hắn đẩy ngã. Izumin đỡ kịp cho Xya nên nàng không sao nhưng Izumin thì…………….
- Izumin, cố lên, gắng lên một chút – Nhớ lại một lần Izumin bị bác ruột bắt cóc, đẩy xuống sông, Xya hoảng hốt. Nàng vội vàng nhảy xuống nước.
Tuy đây không phải là một con sông lớn nhưng nước mùa này khá siết.
- Được rồi. Chúng ta lên bờ nào – May mắn thay, Xya đã giữ được Izumin
khỏi sức nước. Nhưng nước quá siết. Thật khó để bơi vào bờ. Làn nước
lạnh vẫn vô tình ôm lấy những sinh mạng nhỏ bé.
- Grừ.. grừ…. – Xya ngạc nhiên, là tiếng kêu của Min. Nó đang cố vượt
qua dòng nước vô cùng siết để đến với chủ nhân. Ít lâu sau, Min đã hoàn
thành được mục tiêu – Chị và Min cùng kéo tên ngốc này vào bờ nhé – Xya nói với chú hổ.
Sau một hồi chật vật, hai người đã đưa được Izumin lên bờ. Nhưng mà,
chàng hoàng tử đã ngất vì uống khá nhiều nước. Xya dùng những biện pháp
sơ cứu đã học để làm cho Izumin tỉnh. Trong lúc chờ, nàng nhìn xung
quanh. Hoàng hôn đang dần buông xuống và không hề nghe thấy bất cứ hồi
tù và nào.
- Min à, tìm một cái hang nào đó thôi, có lẽ đêm nay chung ta phải ngủ trong rừng – Xya có vẻ hơi lo lắng.
- Chúng ta có thể về nơi cắm quân mà – Izumin cỏ vẻ đã gần hồi phục.
- Trời sắp tối rồi – Nàng lắc đầu – Và với sức khỏe của chàng cộng với việc chúng ta không có ngựa, chúng ta không thể đi được.
Rồi cả ba bắt đầu đi tìm hang. Min là một chú hổ nên có khứu giác khá
nhạy. Xya thầm cảm ơn điều đó và nghĩ rằng số nàng thật may. Lần trước
thì có Izumin, lần này Izumin mệt thì có chú hổ Min thông minh, nếu
không nàng chẳng biết làm sao nữa.
Tìm được hang, việc tiếp theo là nhóm củi. May mắn, Xya đã ở thế giới cổ đại khá lâu nên việc này không còn khó dễ được nàng. Nàng nhanh chóng
nhóm củi, cho Izumin ngồi gần đấy, lưng dựa vào tường. Chàng vẫn có vẻ
mệt.
- Chàng ngủ đi. Em trông lửa cho.
Izumin nghe theo lời nàng. Xya nhìn vẻ mặt của Izumin, vẫn còn sợ hãi lắm.
- Không…….. bác Uria (hoàng thân Hitaito, người đã định ám sát Izumin để con trai mình được làm thái tử)……..bác làm gì vậy? sao lại……………
không…….. tôi không tin ai cả………… không ai thật lòng cả……………..
Tiếng nói mớ của Izumin làm Xya giật mình, nàng vội chạy lại, gọi Izumin:
- Izumin, chàng dậy đi. Dậy đi Izumin – Vừa gọi nàng vừa lay lay người Izumin.
- Chàng mơ thấy ác mộng sao? – Xya đau xót nhìn khuôn mặt đầm đìa mồ hôi của người mình thương. Ánh mắt chàng hoang mang, sợ hãi và tận cùng là sự cô đơn.
- Không. Không sao – Chàng cười yếu ớt.
- Chỉ là giấc mộng thôi. Mọi chuyện đã qua rồi mà – Xya ôm Izumin đang run rẩy vào lòng – Chàng ngủ tiếp đi.
- Chỉ là giấc mộng. Mọi chuyện đã qua – Izumin nhắc lại những gì Xya nói – Nàng hát cho ta nghe đi.
- Hát? Sao tự nhiên bảo em hát – Xya ngạc nhiên.
- Ta muốn nghe – Izumin nói ngắn ngọn.
See me loving you
A fool without a lover
How can that possibly be
Maybe you can show me why
I shiver when you're closer
I remember your touch without it
Let me drown in your ecstasy
It's got to be do or die
Don't tell me love is just one night
I know it's not true
There should be someone there to catch you
When the rain falls
And you can turn away my heaven
And maybe I was wrong
I depended on the inner voice of
Experience, or just imagination
Whatever you believe in, you can lose
And one way or the other, we can find
Another world we can run away to
I'm living for the
Experience, is only what you make it
You live forever but you never know
That somebody loves you
And when the sky is open
Fly away lovers can share
I'll be there
And you can make the earth move
You can take me with no struggle
Lead me through your mystical dreams
Show me what you are
And we can make the wind blow
You're the power and I'm in it
You can be the fire I start
I want your heart
And let there be a story when the stories are told
I need to hear you say you love me when the night falls
We may never go to heaven but one thing that is sure
You can not ignore
I'll make it more than
Experience is not imagination
You get what you believe in if you choose
Somebody loves you
I couldn't get no higher
Fly away lovers can share
And we'll be there
Experience is not imagination
You get what you believe in if you choose
And one way or the other
We can find another world we can run away to
And I love you
Experience is only what you make it
You come together when you let yourself go
And somebody loves you
I couldn't get no higher
Fly away lovers can share
And we'll be there
Lời dịch:
Hãy nhìn em xem, người vẫn mãi yêu anh
Một kẻ khờ, chẳng có ai yêu cả
Làm sao điều đó lại có thể xảy ra
Có lẽ chỉ có anh lý giải cho em được
Vì sao em cứ run lên khi đến gần anh
Vì sao em có thể nhớ hơi ấm vòng tay anh khi em chưa từng thu mình trong đó
Hãy để em đắm mình trong anh... thật đam mê
Bởi điều ấy với em thật vô cùng quan trọng
Đừng bảo em có thể yêu chỉ với 1 đêm thôi
Em biết điều ấy phải đâu sự thật
Bởi phải luôn có ai đó quan tâm
Để giúp ta tránh khỏi cơn mưa rào bất chợt
Anh có thể chẳng tin thiên đường là có thật
Và cũng có thể là em đã sai lầm
Khi quá phụ thuộc vào giọng nói của nội tâm
Là sự từng trải hay chỉ là tưởng tượng
Bạn có thể đánh mất những gì bạn vẫn hằng tin
Và dù với cách nào, ta vẫn sẽ tìm
Để nhận ra một thế giới cho ta ẩn náu
Em sống với sự từng trải trong em
Nó chỉ phụ thuộc vào những gì bản thân em lựa chọn
Nếu có được sự trường tồn vĩnh cửu
Liệu anh có nhận ra rằng, ai đó đã yêu anh
Và khi cổng thiên đàng đã rộng mở đón anh
Hãy bay đến miền đất của tình yêu anh nhé
Ở nơi ấy, có em mãi chờ anh
Anh có thể làm trái đất xoay
Anh có thể giành được em mà chẳng cần nỗ lực
Và dẫn em qua bao giấc mơ bí ẩn của anh
Để cho em thấy, con người anh đích thực
Và đôi ta có thể làm làn gió phải cuốn đi
Bởi anh là nguồn sức mạnh mà em là động lực
Bởi anh là ngọn lửa được thắp sáng bởi em
Bởi em thực chỉ mong có trái tim anh đấy
Và hãy để câu chuyện của chúng ta mãi trường tồn
Bởi em cần nghe anh nói yêu em mỗi khi màn đêm xuống
Mình có thể chẳng thể đến với thiên đường, nhưng điều này em biết
Và anh chẳng thể hững hờ nữa đâu
Bởi sự từng trải, có phải đâu tưởng tượng
Nếu anh chọn, anh sẽ nhận được những gì mình vẫn hằng tin
Hãy luôn tin rằng, có ai kia vẫn yêu anh
Em chẳng thể bay cao hơn được nữa
Nên hãy bay đến miền đất tình yêu anh nhé
Và chúng ta sẽ ở đó, bên nhau...
Bởi sự từng trải, nào đâu là tưởng tượng
Nếu anh chọn, anh sẽ có được những gì mình vẫn hằng tin
Và rồi với cách nào đi nữa, hãy cứ tin
Ta sẽ tìm được một thế giới, cho riêng 2 đứa mình thôi đó
Em yêu anh...
Bởi sự từng trải, chỉ có được từ những gì ta đã từng lựa chọn
Anh sẽ đến với chân lý ấy, chỉ khi nào anh biết vứt bỏ bản thân mình
Và nhận ra một ai kia, vẫn mãi yêu anh
Em chẳng thể bay cao hơn được nữa
Nhưng hãy bay đến miền đất tình yêu anh nhé
Em hứa rằng, em sẽ tới nơi ấy cùng anh...
(nguồn: baidich.com
Bài hát Experience - Diana Ross)
Giọng ca trong vắt, ngọt ngào cùng với hương hoa sữa nồng nàn mà thoang
thoảng tạo nên một ma lực khiến co hai mi mắt của Izumin khép lại.
Bài hát kết thúc. Xya nhìn Izumin - người đang gối đầu trên đùi nàng –
đã chìm vào giấc ngủ. Khuôn mặt yên bình hơn lúc nãy rất nhiều. Chắc
chàng đã quên đi ác mộng vừa nãy.
- Xya à, đừng rời xa ta nhé!
Lại một câu nói mớ nhưng lại khiến cho ai đó mỉm cười hạnh phúc:
- Cho đến khi chàng không còn tin vào em nữa.
Rồi nàng cũng chìm vào giấc ngủ.
Chú hổ nằm gần đó, đương nhiên, đã ngủ từ rất lâu, có lẽ còn không biết chuyện gì vừa xảy ra xung quanh.
Hạnh phúc hay là sóng gió bắt đầu?
0o0o0o0o0o0o0o0o0
- Thưa tổng giám đốc, có một cô gái tên Asisư xin gặp.
Đang vùi đầu trong đống giấy tờ, Raian nhíu mày khi nghe thông báo của
cô thư kí. Asisư đến đây ư? Lòng chàng chợt dấy lên một dự cảm. Một dự
cảm chẳng lành.
- Cho người đó vào – Raian ấn chuông bảo cô thư kí.
- Asisư. Em tới đây làm gì vậy? – Raian nhẹ nhàng hỏi.
- Chỉ để thăm chàng thôi – Asisư dịu dàng đi tới. Ôm nhẹ người mình yêu
thương – Chàng không phiền chứ? Vì chàng còn nhiều việc mà em lại……………
- Không. Đương nhiên không – Raian vội ngắt lời – Dù sao hôm nay nàng
cũng đặc biệt tới đây, chúng ta sẽ tới một nhà hàng nào đó ăn nhé.
- Nhưng mà, còn mẹ?
- Chúng ta sẽ đón mẹ rồi đi. Để ta gọi điện báo mẹ chuẩn bị
“Mẹ à”
[Ừ, mẹ đây. Con gọi có chuyện gì thế]
“Con với Asisư định mời mẹ đi ăn. Ý mẹ thế nào?”
[Thôi, mẹ không đi đâu. Hai đứa đi đi. Cố mà dành nhiều thời gian với
Asisư, mẹ thấy con bé vẫn còn đau buồn vì người em mất tích lắm]
“Dạ. Vậy con chào mẹ”
[Ừ. Chúc hai con ăn ngon miệng]
- Mẹ bảo gì vậy? – Asisư hỏi.
- Mẹ không đi. Chúng ta đi thôi – Hai người bước ra cửa. Qua phòng thư
kí, chàng nói – Cô hủy hết lịch chiều nay, tôi sẽ giải quyết sau – Nói
rồi, hai người bước đi tiếp, sau khi Asisư cúi chào cô thư kí.
- Chàng thấy khỏe hẳn chưa? – Xya lo lắng.
- Ta không sao đâu. Cám ơn nàng. Bài hát hay lắm, nàng hát cũng rất tuyệt vời – Izumin cười.
- Giờ chúng ta về ư? – Xya hỏi.
- Ừ. Chắc mọi người tìm kiếm lo lắng lắm – Chàng nói, có vẻ không để ý
đến vẻ mặt của Xya. Nàng nhìn xung quanh, luyến tiếc. Ước gì được ở đây
thêm chút nữa. Vì khi về, liệu chàng còn quan tâm đến em như bây giờ?
- Đi thôi – Xya nói với Min rồi bước đi thẳng. Izumin thấy vậy vội đi theo sau.
0o0o0o0o0o0o0o0o0
- Xya, em làm chị lo quá – Từ xa, thấy bong Xya, Carol vội vã chạy tới. Chiều tà hôm qua, nàng và Kami về trại mà không thấy Xya với Izumin.
Nàng cho người thổi tù và và đi tìm xung quanh nhưng không thấy họ - Em
biết cả đêm chị không ngủ được không?
- Em xin lỗi mà – Xya mỉm cười hối lỗi – Lần sau em không thế nữa, tha lỗi cho em nha.
- Được rồi, em hứa rồi đó – Carol hài lòng, Xya cười rạng rỡ. Nàng sợ
chị nàng giận nàng lắm, vì từ bé cả hai đã thân thiết, dường như chẳng
bao giờ xa nhau.
Ngay gần đó cũng có một đoạn hội thoại……………………
- Izumin, chàng làm em đi kiếm suốt đêm – Kami nói một cách giận dỗi.
- Vậy ư? Thất lễ quá – Chàng đáp một cách hờ hững.
- Cám ơn tấm lòng của công chúa, ta không đói – Vẫn là câu trả lời khách sáo. Hiện tại Izumin còn đang mải nhìn nụ cười đẹp như đóa hoa trà đang nở rộ của ai kia.
Kami nhìn theo ánh mắt của Izumin mà cảm thấy tức giận. Là Xya, chàng
đang nhìn Xya. Thật đáng ghét. Kế hoạch của hoàn hảo của nàng thất bại,
bọn tay sai của nàng khi về báo cáo còn có vẻ không tỉnh táo. Chắc là
trò của cô gái này. Nên nhớ, ta muốn thứ gì thứ đó phải thuộc về ta. Cô
đừng hòng có được chàng.
0o0o0o0o0o0o00o0
Những ngày sau đó diễn ra khá êm đềm………………..
Ngày Carol và Xya trở về Ai Cập……………….
- Ai Cập chúng tôi đã hoàn thành những yêu cầu trong hợp đồng. Nay sẽ
trở về nước. Kính chào đức vua – như mọi khi, Xya lên tiếng.
- Mong rằng Ai Cập và Hitaito sẽ hiểu nhau hơn và hợp tác tốt về mọi mặt sau hợp đồng này – Carol có vẻ đã bỏ qua mọi chuyện ngay xưa.
- Được, được. Nữ hoàng và công chúa thượng lộ bình an – Hoàng đế Hitaito cũng không có vẻ gì gây khó dễ - Izumin, con hãy tiễn hai cô gái này ra thuyền – Ông quay sang nói với con trai.
- Dạ phụ hoàng. Mời hai nàng – Izumin mời Carol và Xya đi trước.
- Bao giờ nàng trở lại đây? – Izumin hỏi Xya. Không hiểu sao chàng hi
vọng cô bé này sẽ ở đây thêm một thời gian. Cùng Carol, có thể.
- Em không biết. Có lẽ là không bào giờ, có lẽ là sớm thôi – Nàng cười
chua xót. Nàng đâu có quyền gì ở lại Hitaito? Hơn nữa, bên cạnh chàng
cũng có Kami, đâu còn cần đến nàng nữa.
- Vậy sao? – Chàng nói, vờ như thờ ơ với câu trả lời. Nhưng trái tim chàng bỗng cảm thấy nuối tiếc một điều gì đó.
- Nàng còn nhớ không? – Tim chàng bỗng đập nhanh và mạnh hơn khi đôi mắt trong veo kia nhìn chàng như muốn hỏi “chàng nói về chuyện gì vậy?” –
Hôm đó, nàng mượn quân của ta và hứa sẽ trả lại, nhưng đến nay nàng vẫn
chưa trả……….
- Ồ, em xin lỗi. Vậy em cần đền đáp chàng thế nào? Vàng bạc? Kim cương?
- Nàng biết ta không cần những thứ đó mà – Chàng nhăn mặt, sao lại nghĩ chàng là kẻ hám của chứ? – 3 điều kiện.
- Gì cơ? – Xya mở to đôi mắt vốn không nhỏ của mình.
- 3 điều kiện. Ta muốn nàng đáp ứng cho ta 3 điều kiện.
- Bắt buộc sao? – Nàng nhíu mày. Sao từ khi quen biết Izumin, bất cứ chuyện gì chàng cũng chuyển thành điều kiện.
- Không hẳn. Nhưng nàng sẽ đồng ý chứ? – Izumin nhìn sâu vào mắt Xya.
- Đượ….. được – Nàng cúi mặt xuống. Nàng thấy lạ lắm, khi Izumin nhìn sâu vào mắt nàng.
- Vậy – Chàng nhìn ra biển, đã ra đến biển rồi sao? Nhanh quá đi mất – Chúc nàng lên đường may mắn.
- Cám ơn chàng – Chàng vẫn nói với em những câu nói sáo rỗng vậy ư? Chợt nàng cảm thấy có một hơi ấm ôm lấy nàng. Là Izumin đang ôm nàng. Nàng
khẽ đẩy Izumin ra, nhưng sức nàng sao địch nổi với một chàng trai trẻ
chứ – Một chút thôi, chúng ta sắp xa nhau mà – Nàng khẽ cười. Chợt nàng
nghĩ đây như là hai vợ chồng xa nhau, như anh Menfuisư và chị Carol vậy. Ấm áp quá.
- Xya à, nhanh lên – Carol đang ôm chú hổ con, cả hai hiện đang ở trên
thuyền chờ. Thấy cảnh Izumin ôm Xya, nàng mỉm cười tinh nghịch – Hai
người định ôm nhau đến bao giờ vậy?
- Chị…… chị này…… - Xya cắn nhẹ môi dưới thoe thói quen, nàng đang bối rối
- Em lên thuyền đi – Izumin mỉm cười. Xya nhìn Izumin rồi lên thuyền.
Trước khi đi, hai chị em nhà Rido còn vẫy tay chào chàng hoàng tử. Riêng Xya nở một nụ cười tạm biệt, hình như hơi buồn?
Nhìn những chiếc thuyền treo cờ Ai Cập đi xa dần, chàng trở lại cung
điện. Không biết bao giờ mới gặp lại cô bé đó? Nhưng lúc này đây, chàng
còn đang mỉm cười khi nhớ về cái ôm ban nãy. Chợt chàng nghĩ, chàng muốn ôm lấy thân hình bé nhỏ đó, suốt cuộc đời.
0o0o0o0o0o0oo0o0
- Nàng có muốn đi dạo một chút không? – Raian hỏi Asisư sau khi hai người có một bữa ăn tối vui vẻ.
- Vâng – Nàng nhẹ giọng đáp.
Sông Nile về đêm thơ mộng hơn so với ban ngày. Ánh đèn từ những ngôi nhà cao tầng hiện đại rọi xuống dòng sông, lấp lánh. Những đợt sóng vẫn cứ
lăn tăn, lăn tăn.
- Nàng rét à? – Raian khẽ hỏi khi Asisư rung mình vì một cơn gió nhẹ khẽ thổi qua, lướt trên làn da trắng mịn màng.
- Em không sao – Nàng cảm thấy có lỗi làm sao. Raian quan tâm nàng như
thế trong khi, thử nghĩ xem, nàng đã vì ghen tuông mà làm những gì với
Carol, cô em bé bỏng của chàng? – Dù em có làm sai chuyện gì, chàng cũng tha lỗi cho em chứ?
- Nếu nàng biết nàng sai và sửa lỗi – Raian trả lời. Chợt, chàng bất
ngờ, hai dòng lệ trải dài trên khuôn mặt xinh đẹp. Chàng lấy tay nhẹ
nhàng lau đi những giọt lệ xấu xí đó.
- Nín đi Asisư, có chuyện gì vậy? – Chàng hoảng hốt.
- Không. Em muốn nói cho chàng những chuyện em đã giấu chàng – Đã đến
lúc rồi, đã là sự thật thì nàng không thể che giấu mãi được………………
- Nàng có muốn đi dạo một chút không? – Raian hỏi Asisư sau khi hai người có một bữa ăn tối vui vẻ.
- Vâng – Nàng nhẹ giọng đáp.
Sông Nile về đêm thơ mộng hơn so với ban ngày. Ánh đèn từ những ngôi nhà cao tầng hiện đại rọi xuống dòng sông, lấp lánh. Những đợt sóng vẫn cứ
lăn tăn, lăn tăn.
- Nàng rét à? – Raian khẽ hỏi khi Asisư rung mình vì một cơn gió nhẹ khẽ thổi qua, lướt trên làn da trắng mịn màng.
- Em không sao – Nàng cảm thấy có lỗi làm sao. Raian quan tâm nàng như
thế trong khi, thử nghĩ xem, nàng đã vì ghen tuông mà làm những gì với
Carol, cô em bé bỏng của chàng? – Dù em có làm sai chuyện gì, chàng cũng tha lỗi cho em chứ?
- Nếu nàng biết nàng sai và sửa lỗi – Raian trả lời. Chợt, chàng bất
ngờ, hai dòng lệ trải dài trên khuôn mặt xinh đẹp. Chàng lấy tay nhẹ
nhàng lau đi những giọt lệ xấu xí đó.
- Nín đi Asisư, có chuyện gì vậy? – Chàng hoảng hốt.
- Không. Em muốn nói cho chàng những chuyện em đã giấu chàng – Đã đến
lúc rồi, đã là sự thật thì nàng không thể che giấu mãi được………………
- Về tất cả, gia đình em, và quan trọng là … cái chết của cha chàng.
Asisư bước vào nhà, hoảng hốt khi thấy ông Rido năm dưới đất, quằn quại vì đau đớn.
- Bác, bác làm sao vậy? – Nàng nhanh chóng hỏi.
- Bác bị muỗi…….. trong lăng mộ Hoàng……. Gia cắn, và……… giờ có một cái
gì đó trong người bác, ngứa ngáy……… như kiến bò vậy – Câu nói bị ngắt
quãng.
- Muỗi trong lăng mộ Hoàng Gia – Nàng lặp lại, da mặt tái đi. Muỗi trong đó là loại côn trùng độc nhất trên thế giới. Mỗi con mang một loại chất độc từ từ ngấm vào người nạn nhân, khiến nạn nhân co giật, ngứa ngáy
cho đến chết. Nghe có vẻ không đáng sợ như những phương pháp tra tấn
bình thường nhưng sự thực chỉ có nạn nhân mới hiểu rõ – Phải làm sao bây giờ? – Nàng cắn môi dưới, cố gắng suy nghĩ.
- Giúp bác với………….. bác không thể chịu đựng được. Thà rằng………… nó đau đớn còn hơn.
“Đau đớn” – Câu nói giúp nàng lóe lên một ý nghĩ.
- Cháu chỉ có thể giúp bác không phải chịu sự ngứa ngáy khó chịu cực độ này, nhưng tính mạng của bác……………… - Nàng ngập ngừng.
- Ta chỉ cần………. đến thế thôi. Ta cũng mắc phải chứng viêm phổi, rồi……… cũng sẽ chết thôi………..
- Sao cơ ạ? – Nàng ngạc nhiên, nhìn cơ thể đang lăn lộn quằn quại, nàng thở dài, miệng lẩm bẩm:
كوبرا كبيرة قليلا،
يأتون إلى هنا من فضلك
ساعدنا على تحرير هذا الانزعاج الإنسان،
لأنه كان بعيدا سلميا
(hỡi rắn hổ mang vĩ đại,
xin hãy đến đây
giúp ta giải thoát sự khó chịu con người này,
cho hắn được thanh thản ra đi)
Tức thì hai con rắn hổ mang dài, màu vàng lục vơi những chiếc vảy thân
màu xám đen bò đến. Chúng thè chiếc lưỡi dài màu hồng nhạt, tạo nên
tiếng “khò khè” be bé, để tìm xem người chúng sẽ giúp đỡ hiện đang ở
đâu. Sau khi tìm thấy, chúng cuốn lấy người ông Rido, cắn vào những nơi
chúng nhận ra là có dấu hiệu của muỗi độc. Độc tính nhẹ từ rắn hổ mang
ngấm vào người ông, đẩy lùi đi sự ngứa ngáy khó chịu và thay vào đó là
sự đau đớn.
- Cám…… cám ơn cháu. Xin hãy nói…… nói với gia đình bác là………. bác yêu họ và luôn ở bên bạnh họ - Ông khó nhọc nói – Được chứ?
- Được – Asisư ngập ngừng rồi nói tiếp – Cháu sẽ nói với họ, nếu có cơ hội.
Nhận được sự đồng ý của Asisư, ông Rido cười hài lòng. Vậy là ông có thể ra đi rồi.
Asisư nhìn khuôn mặt còn hiện rõ sự đau đớn mà thở dài. Rốt cục ý định
báo thù cho em trai lại thành ân nhân của người đó. Nhìn cái xác đang
dần giảm nhiệt độ lần cuối, nàng dời đi.
- Nàng…….. nàng đã có ý định giết cha ta và em gái Carol của ta? – Raian bần thần hỏi lại. Chàng thực sự không muốn tin vào những gì vừa nghe
được.
- Phải. Em đã từng – Nàng cúi đầu, nói gắn gọn. Giải thích hay chối cãi làm gì khi đó là sự thực.
- Về thôi – Nói rồi chàng bước về ngôi biệt thự lớn màu trắng.
Asisư đứng nhìn theo. Về làm gì khi điều đó không còn ý nghĩa gì. Nàng ở đây là vì Raian, người hiện tại nàng yêu. Nhưng chàng giờ đây đối với
nàng có thể coi là kẻ thù. Phản ứng của chàng cũng đâu có gì sai. Là
nàng sai, sai tất cả mọi chuyện. Đầu tiên là ghen tuông mù quáng, và sau đó là yêu người nàng không nên yêu. Trái tim nàng không lạnh lùng, sắt
đá như nàng tưởng. Nó lại một lần nữa tan vỡ. Nhưng liệu sẽ có ai quan
tâm tới điều đó chăng?
Nàng nhìn người mình yêu bước vào biệt thự mà lòng đau như cắt. Có lẽ
chúng ta sẽ không gặp nhau nữa. Chàng sẽ không phải gặp em và quên đi
những gì em gây ra. Nàng lau đi những giọt lệ đáng ghét. Nàng sẽ lại là
nữ hoàng Ai Cập lạnh lùng, vô cảm như trước đây.
0o0o0o0o0o0o0o00o0o0
- Trở về Ai Cập là tuyệt vời nhất, chị nhỉ - Xya sung sướng hít thở bầu không khí trong lành.
- Chị tưởng Hitaito là nhất chứ? – Carol nháy mắt tinh nghịch.
- Chị này………. – Đỏ mặt – Ghét chị lắm – Nói rồi nàng giả vờ giận dỗi đi trước.
- Á á á. Chị xin lỗi mà. Đừng ghét chị nhé – Xya cười thầm trong bụng
nhìn Carol vội vàng xin lỗi nhưng mặt vẫn lạnh tanh, chưa kể anh rể
nàng – Menfuisư – còn bị Carol không quan tâm, méo xị mặt trên ngai
vàng.
- Chào mừng hai em trở về, Carol và Xya – Cả hai ngỡ ngàng, nhìn về phía có tiếng nói – Chị Asisư – Đồng thanh, Xya chạy tới ôm người con gái
kiều diễm trong bộ đồ đen tuyền. Asisư cũng đáp lại cái ôm đó. Chợt,
nàng nhìn thấy Carol đang đứng nhìn nàng và Xya, cười nói – Carol, lại
đây với chị nào – Tức thì, người được gọi tên chạy tới, cả ba ôm nhau
đầy tình cảm.
Nhìn thấy cảnh đó, quần thần vui ra mặt. Vậy là Ai Cập thống nhất và ngày càng phát triển hung mạnh rồi.
Nhưng, có một người mặt vẫn bí xị. Tay chống cằm, người đó suy nghĩ:
“Carol, nàng được lắm, uổng công ta nhớ nàng đễn nỗi đếm từng ngày trôi
qua. Cả chị Asisư và Xya nữa, hai người đang trêu tức Pharaong này đó
hả?”
0o0o0o00o0o0o00o0
- Trong lành quá - Xya vươn vai hít thở - mình nên làm một bữa ăn sáng cho mọi người – nàng tự nhủ.
Vui vẻ với ý nghĩ của mình, nàng tiến tới ngự thiện phòng. Trên đường ,
nàng bất chợt nhìn thấy Asisư đang ngồi trên chiếc bàn đá trong vườn
thượng uyển ( xuyên qua vườn thượng uyển để vào bếp là đường tắt ).
- Chị dậy sớm vậy? – Xya tò mò hỏi.
- Chị có ngủ đâu em, chị thức suốt ba hôm nay rồi – Nàng cười buồn bã –
Hai hôm trước là để suy nghĩ một số việc. Đêm qua vì không ngủ được.
- Có chuyện gì sao chị?
- Chị đã nói hết mọi sự thật cho Raian nghe – Nàng thở dài. Nàng vẫn tin quyết định của mình là đúng đắn.
- Cả chuyện chị là nữ hoàng Ai Cập cổ đại – Nàng ngạc nhiên.
- Tất cả. Chị không muốn lừa dối người mình yêu – Từ khi trở về Ai Cập
cổ, nàng không thể khóc, dù chỉ là một giọt. Nỗi buồn biết làm cách nào
để biến mất đây?
- Chị nhìn này. Chị xinh đẹp như vậy, học vấn và phép thuật đều giỏi
giang. Địa vị của chị trong cả nước này chỉ kém Pharaong . Một người
danh giá như vậy, bao nhiêu người cầu xin cũng không được để ý đến, vậy
mà ông già bắt nạt trẻ con đó lại không biết tận dụng. Thế thì chị để
tâm đến anh ấy làm gì? – Xya có vẻ hơi tức giận. Nàng đã nghĩ là anh
nàng có biết sự thật cũng sẽ vì tình yêu mà tha thứ cho chị ấy, vậy
mà…………
- Chị………..
- Thôi, không nói đến chuyện này nữa. Chị em mình xuống bếp nấu vài món
ăn nhé. Sắp đến giờ thiết triều rồi, anh Menfuisư cần ăn một chút gì đó – Nói rồi nàng kéo tay Asisư về phía ngự thiên phòng, mặc cho Asisư phản
ứng thế nào.
- Có chuyện gì sao, Carol? – Menfuisư đi thăm cô vợ bé nhỏ sau buổi thiết triều.
- Em không sao, chàng còn nhiều việc mà, không cần quan tâm đến em suốt ngày như vậy đâu – Carol cười gượng. Nàng nhớ lại……………
- Chị Asisư, sao em không thấy Xya? – Carol đã quen với việc Xya luôn đi cùng Asisư, nhiều lần nàng ghen tị vì điều đó nhưng sau khi biết được
về câu chuyện của Raian và Asisư, nàng có vẻ cũng ở bên Asisư nhiều
không kém. Menfuisư – Pharaong vĩ đại của Ai Cập nhiều làn ghen lên ghen xuống vì điều này.
- Xya về hiện tại thăm nhà rồi – Asisư trả lời. Đêm qua cô bé có đến báo cho nàng.
- Chị Asisư, em xin chị. Cho em về hiện tại với mẹ, với anh Raian. Em
nhớ họ lắm – Nhắc đến gia đình của nàng, nước mắt ở khóe mi như chờ trực rơi xuống.
- Carol, em phải nhớ là, em chỉ có thể chọn lựa giữa hiện tại hoặc quá
khứ. Chị có thể giúp em trở về hiện tại, sống một cuộc sống bình thường
ngày trước những liệu em có chắc rằng mình có thể quên Menfuisư được
không?
- Em……….. em…………. – Nàng bối rối. Trở về sống cuộc sống bình thường vui
vẻ của cô sinh viên Carol hồi trước luôn là ước mơ bấy lâu của nàng. Từ
ngày đến Ai Cập, không giây phút nào là nàng không nhớ đến gia đình, bạn bè, thầy Brown vui tính. Nàng cứ nghĩ nếu ai đưa ra yêu cầu này nàng sẽ đồng ý ngay. Vậy mà lúc này, nàng cảm thấy thật rối bời. Nàng muốn về
nhà nhưng nàng không thể rời xa Menfuisư. Tình yêu nàng dành cho chàng
đã trở nên quá sâu đậm. Nhìn chị Asisư nàng hiểu nàng sẽ như thế nào khi phải xa người mình yêu.
- Thôi, em chưa cần trả lời chị. Cứ suy nghĩ kĩ đi. Hãy nhớ, em chỉ được lựa chọn một lần thôi. Sẽ không có cơ hội thứ hai cho em nghĩ lại đâu.
Nhìn Carol như vậy, Asisư cũng thông cảm. Nhưng nàng không thể làm trái
lời thần thánh. Chẳng phải nàng đang bị trừng phạt vì những điều sai
trái đã làm sao. Thở dài nhìn Carol, nàng bước đi.
- Carol, Carol, nàng nghĩ gì vậy? – Menfuisư lo lắng. Chợt Carol như người mất hồn, chàng gọi mãi mà không trả lời.
- Em không sao – Nàng cười gượng.
- Thật không? Hay nàng lại nhớ đến tên Raian nào đó – Menfuisư có vẻ hơi nóng khi nghĩ đến cái tên đó.
- Chàng nghĩ linh tinh gì vậy? Raian là người chị Asisư yêu đó, chị ấy mà nghe được sẽ buồn.
- CÁI GÌ? – Menfuisư ngạc nhiên nói lớn, thu hút sự chú ý của tất cả các nô tì xung quanh – E hèm, ý ta là, sao ta chưa từng nghe nói về việc
này?
- Từ từ rồi chị ấy sẽ nói – Nàng cười dịu dàng nhìn Menfuisư, chàng
hoàng đế trẻ con đang nhíu mày suy nghĩ vì sao Asisư nói về chuyện chị
ấy đã có người thương, làm chàng suy nghĩ xem có ai phù hợp với nữ hoàng Ai Cập xinh đẹp lạnh lùng – Giờ em nghĩ chàng nên bàn với tể tướng
Imhotep về việc xây dựng những con đập chắn nước.
- Phải. Nàng nên nghỉ ngơi thư giãn đầu óc, ta thấy nàng có vẻ mệt –
Menfuisư hôn nhẹ lên vầng trán thanh tú của vợ - Ta sẽ cho người đưa
nàng ra chợ chơi, đừng quậy phá nhé!
Nhìn Menfuisư bước đi, nàng phân vân nên lựa chọn sao cho đúng.
- Thưa công nương – Nữ quan Nafutêra kính cẩn – Công nương nên chuẩn bị, kiệu đưa công nương ra chợ đang chờ bên ngoài.
- À, đúng rồi – Nàng gật đầu. Từ ngày nàng bị bắt cóc, nàng chưa có dịp ra chợ chơi. Thỉnh thoảng phải giả vờ mệt mới được.
0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0
- Mẹ à, con về rồi đây – Giọng nói trong trẻo, cao vút vang lên làm bà Rido giật mình, nhìn ra phía cửa, bà ngạc nhiên.
- Con về rồi à? – Bà ôm lấy cô con gái nhỏ - Sao con không chịu báo cho mẹ và anh ra sân bay đón?
- Con quen rồi mà. Như vậy chẳng phải tuyệt vời hơn sao? – Nàng cười vui vẻ.
- Được rồi được rồi, cha cô chiều cô cho lắm giờ không thèm nghe lời tôi nữa chứ gì?- Bà giả vờ giận dỗi.
- Mẹ à, con đâu có ý đó. Lâu lắm con mới về nhà, thèm cơm của mẹ quá. Mẹ nấu cho con nhé – Xya nghõng nhẽo.
- Cô nhớ cơm của tôi nên mới về, chứ không thì đi luôn chứ gì? – Bà trách yêu con gái - ngồi đấy đợi mẹ
Nhìn bà Rido khuất về phía bếp rồi, nàng mới tiến về phía người anh trai nãy giờ im lặng.
- Anh hai – Nàng chào – Dạo này anh thế nào? – Một câu hỏi khách sáo bình thường nhưng lại ẩn chứa một hàm ý không nhỏ.
- Em đã nói dối, phải không? – Raian chỉ hỏi một câu.
- Phải.
- Vì sao?
- Vì sao ư? Anh nghĩ xem, liệu em nói với anh anh có đồng ý với quyết
định của em không? Hơn nữa, anh còn là con trưởng, còn phải đảm nhận
nhiều công việc quan trọng cho gia đình.
- Carol ổn chứ? Con bé từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa, liệu……………
- Chị ấy hiện đang rất hạnh phúc. Nhưng đó không phải vấn đề hiện nay.
Anh không quan tâm đến chị Asisư sao? – Xya có vẻ bắt đầu nóng giận
- Anh…….. không. Cô ấy đã định giết hại cha và Carol đó, Xya à – Chàng cố gắng giải thích.
- Em biết hết, biết tất cả và thậm chí còn nhiều hơn những gì anh biết.
Nhưng cha không phải cũng sớm muộn sẽ phát bệnh và không sống được và
trước khi cha mất, Asisư cũng đã giúp cho ông ấy có giấc ngủ thanh thản
sao? Còn về chị Carol, chị ấy rất hạnh phúc, như khi gia đình gia ở bên
nhau. Không phải cũng là nhờ Asisư chị ấy mới hạnh phúc thế sao?
- Anh……anh không tha thứ cho những ai có dự định giết hại những người thân yêu của mình – Chàng vẫn cố bao biện.
- Em đã nghĩ rằng anh là một người đàn ông tuyệt vời nên mới đưa chị
Asisư đến với anh. Vậy mà, em đã lầm. Và em sẽ không bao giờ phạm phải
sai lầm đó nữa. Em sẽ tìm cho chị ấy một người xứng đang với chị ấy và
không bao giờ làm cho chị ấy đau khổ như anh đã làm - Nàng nói rồi lạnh lùng đi về phòng riêng của mình.
- Công nương vạn tuế!
- Hoan hô, hoan hô!
Những tiếng tung hô không ngớt từ khi nàng ra khỏi cung điện.
- Bao giờ công nương sinh cho Pharaong một tiểu hoàng tử? – Chợt một người đàn ông hỏi lớn, mọi người cười vang.
- Cái ông này, chuyện quốc gia đại sự mà nói vậy. Sớm muộn gì Ai Cập
cũng có tiểu hoàng tử thôi – Một người đàn bà gần đó vui miệng trả lời
thay nàng làm cho nàng đỏ mặt.
- Ai Cập hùng mạnh muôn năm.
- Pharaong và nữ hoàng muôn năm.
Nhũng lời tung hô lại tiếp tục cất lên, vang vọng cả góc trời.
- Unasu – Nàng cất tiếng gọi cận vệ thân cận, chàng trai nhìn thẳng về phía hcur nhân nghe lệnh.
- Ta muốn đến trường học một lần nữa.
- Vâng – Rồi chàng quay về phía những quân sĩ đi theo để bảo vệ - Tới trường học.
Một lát sau, một trường học cổ đại nhỏ bé ở trước mắt nàng.
Carol bước vào, thu hút sự chú ý của tất cả mọi đứa bé, chúng chạy lại chỗ nàng, vui vẻ kể cho nàng mọi chuyện.
- Các bé học ở đây tốt chứ - Nàng xoa đầu một đứa bé, hỏi.
- Chúng con được học rất tốt, bọn con cố gắng để mai sau giúp ích cho đất nước – Một đứa bé nhanh nhảu trả lời.
- Giỏi lắm. Vậy các con ước mơ mai sau làm gì?
- Con muốn làm tướng quân, như đại tướng Minue vậy – Một đứa bé trai nói, có vẻ khá thầ tượng vị tướng nó nhắc đến.
- Con chỉ muốn làm cận vệ của công nương, để con có thể bảo vệ công
nương như người cha đã mất của con – Một câu bé khác tự hào nói, cậu tự
hào vì cha mình – thần tượng lớn nhất trong lòng - đã hi sinh anh dũng
và tự hứa bản thân cũng sẽ làm được như vậy.
- Còn con muốn làm tì nữ.
- Sao cơ? Con muốn làm tì nữ - Nàng ngạc nhiên
- Vâng – Đứa bé gái quả quyết – Con muốn chăm sóc cho công nương, công
chúa Xya và cả tiểu hoàng tử, tiểu công chúa. Con muốn ở bên các cô hằng ngày.
Và rất nhiều ước mơ bé nhỏ của những đứa bé này, tất cả đều trong sáng,
hồn nhiên và đều vì nàng, vì đất nước Ai Cập này. Chợt nàng bật khóc.
- Công nương Carol, cô sao vậy, sao cô lại khóc? – Bọn trẻ lo lắng, nhao nhao hỏi.
- Cô không sao. Cám ơn các con. Cô tin rằng ước mơ của con các con sẽ trở thành hiện thực.
Chợt, một ông cụ lớn tuổi với mái tóc bạc phơ, bước nhẹ nhàng đến bên nàng và lũ trẻ.
- Công nương Carol – Nói rồi ông định cúi người hành lễ.
- Cụ không cần làm vậy đâu – Caorl đỡ lấy ông cụ, cảm nhận được rõ tuổi già của ông vì tay chân người này run run – Cụ là………..
- Là thầy bọn con ạ - Một đứa bé trả lời thay.
- Heptani. Con không được vô lễ như vậy. Ta dạy con như thế nào? – Ông nói nhỏ nhưng rất cứng rắn.
- Con xin lỗi thầy – Đứa bé tên Heptani khoanh tay xin lỗi – Con xin lỗi công nương.
- Thầy không cần quở trách cậu bé này – Nàng xoa đầu cậu bé – Con nhớ rút kinh nghiệm nhé – Đáp lại nàng là một tiếng “dạ”
- Công nương cứ xưng như bề trên, tôi chỉ là bề dưới, công nương đừng xưng hô như vậy.
- Không được. Xét về tuổi tác cụ đáng tuổi ông con, con gọi vậy có phần
còn vô phép. Hôm nay con nhớ đến ngôi trường con đã học nên ghến thăm
nơi đây. Mong là không làm phiền thầy và các cháu.
- Thưa công nương – Unasu đi từ ngoài vào, khẽ báo – Thưa công nương, đã đến giờ hồi cung.
- Được – Nàng gật đầu rồi quay sang người thầy lớn tuổi – Con xin phép
về trước. Lần sau sẽ ghé thăm thầy và các cháu sau – Rồi nàng quay sang
nói với lũ trẻ - Các con nhớ học chăm, nghe lời thầy, cha mẹ, anh chị.
Sau đó, lớp học lại nhao nhao
“Công nương nhớ ghé thăm tụi con”
“Tụi con yêu công nương lắm”
“Lần sau cô cùng công chúa Xya đến nhé”
Nàng mỉm cười với bọn trẻ, bước ra kiệu
Từ đó cho khi vào đến hoàng cung, nhân dận đi theo kiệu nàng để thể hiện lòng yêu quí, mến mộ.
Và khi đó, nàng đã đưa ra một quyết định. Nàng vĩnh viễn không thể rời
xa những người dân thật thà, tình cảm này.Nàng nhận ra tình cảm của họ
đối với nàng, không chỉ có sự kính trọng mà còn là tỉnh cảm gia đình.
Với họ, Ai Cập là ngôi nhà lớn. Pharaong là cha, nữ hoàng là mẹ và họ là những anh em, những người con trong gia đình. Họ không thể hiện tình
cảm với nàng bằng những trang sức, vàng bạc quí báu mà chỉ đơn giản là
nhưng quả cam, những mảnh vải hay bất cứ thứ gì họ làm ra, và chúng đều
thấm đượm tình cảm. Một nơi tuyệt vời như vậy, nàng không tin rằng mình
không hối hận khi rời ra nó. Mẹ, anh Raian, Jimi, thầy Brown, xin lỗi
mọi người, nhưng số mệnh đã định số phận của Carol Rido gắn bó với Ai
Cập cổ đại rồi.
0o0o0o0o0o0o0o0o0o0
- Raian, con đang nghĩ gì vậy? Hôm nay không đi làm sao? – Bà Rido ngồi
xuống bên cạnh Raian, nhấp một chút trà hoa nhài vào miệng.
- Con không mẹ ạ. Hôm nay con mệt nên muốn nghỉ một ngày – Chàng uer oải đáp lại.
- Ừ, vậy cũng tốt, con đã biết nghĩ đến sức khỏe – Bà cười, khiến làn da đã bắt đầu lão hóa co lại trên trán nhưng trông vẫn rất hiền từ - Con
có muốn kể với mẹ một số chuyện không? Mẹ có thể cho con một vài lời
khuyên hữu ích nếu con cần.
- Mẹ, con có chuyện gì đâu – Raian giật mình, chối ngay.
- Con nghĩ con có thể dối mẹ sao Raian? – Bà nhìn thẳng vào mắt Raian.
- Con……… Chuyện là vậy………. – chàng ngập ngừng kể.
- Vậy là, con để Asisư đi chỉ vì con không tha thứ cho những gì Asisư đã làm với Carol – Bà kết luận sau khi nghe xong.
- Dạ, có thể nói vậy.
- Con quá ngu ngốc, Raian ạ. Làm sao con có thể sống khi mà cứ quan tâm
đến quá khứ, bỏ lỡ hiện tại và tương lai của con. Hơn nữa, Asisư hiện
nay, con nghĩ rằng cô bé có thể vui vẻ sống với một chàng trai quí tộc
hoàng tử nào đó như lời Xya nói, chứ không phải là con sao? – Rồi bà
chậm rãi nói tiếp – Là phụ nữ, mẹ hiểu được những hành động của Asisư.
Con bé không đúng, nhưng không hẳn đã sai. Nhưng con bé đã nhận ra lỗi
lầm của mình, và muốn có một cuộc sống khác, như vậy có gì sai? Hãy biết tha thứ con ạ. Con không thể giữ mãi sự hận thù mà thanh thản sống được đâu.
- Mẹ à………
- Con nghe mẹ nói và đừng nói gì – Bà cắt lời – Con hãy nhớ lại xem,
những ngày có Asisư ở bên, con đã vui vẻ và hạnh phúc biết chừng nào.
Con không nói với mẹ nhưng mẹ biết, cô bé chính là người côn gái Số Phận đã quyết định sẽ ở bên con trọn đời. Chỉ nhớ điều đó thôi, con trai.
Hãy suy nghĩ kĩ nhưng gì mẹ đã nói – Bà xoa đầu Raian, xem chừng con
trai bà còn bé bỏng lắm – Con vào phòng nghỉ đi, con không ngủ nhiều
ngày rồi.
- Sao mẹ biết? – Chàng ngạc nhiên nhìn mẹ và chợt tự tìm được câu trả lời – Vì mẹ là mẹ con – Rồi chàng làm theo lời mẹ.
Bà nhìn cậu con trai lẵng lẽ bước về phòng. Bà không ngờ mọi chuyện lại
phực tạp như vậy. Từ ngày Xya đi sau khi trở về viếng cha thì bà đã biết có chuyện xảy ra. Nhưng bà coi như không biết gì vì không muốn các con
phải nghĩ đến mình. Bà không phải mẹ ruột của Raian – một điều chỉ có
bà, ông Rido và cô con út Xya biết – nhưng lại hiểu được tính cách của
Raian.
- Rồi bọn nhỏ sẽ hạnh phúc, phải không ông? – Bà nhìn lên bầu trời sắp
hoàng hôn như muốn nói với chồng. Chợt nhìn thấy trên trời có dòng chữ
“BỌN NHỎ SẼ HẠNH PHÚC. VÀ TÔI LUÔN RẤT YÊU BÀ” và mỉm cười. Tuy đã mất
nhưng ông Rido luôn ở bên bà – Tôi cũng rất yêu ông, luôn luôn là vậy –
Nhấp thêm một miếng trà nhỏ, bà từ từ thưởng thức vẻ đẹp của chiều tà.
Những đám mây đen ở phía xa đã từ từ đi chuyển về phương khác………….
0o0o0o0oo0o0o00o0o0
- A, Xya, em đã đi đâu vậy? – Carol hỏi Xya, cô bé đã mất tích mấy ngày và chợt trở về như không có chuyện gì.
- Em đi chữa bệnh cho người dân ở gần kinh thành Bê Tê.
- Nói dối. Chị Asisư bảo em về thăm nhà, phải không? – Carol nhíu mày. Một trong hai người này dối nàng chăng.
- Em đâu có. Sau đó em đi đến những nơi ổ chuột giúp họ chữa bệnh và
phân phát lương thực cho họ - Nàng mỉm cười. Chỉ là chưa nói hết sự thật thôi mà – Em nói thật đó.
- Thôi được. Mẹ và anh Raian khỏe không? – Carol thở dài.
- Mẹ khỏe còn anh Raian … sắp chết rồi – Xya bĩu môi, một hành động chứng tỏ nàng đang giận Raian.
- Xya à - Carol bật cười – Anh ấy nhớ chị Asisư à?
- Nhưng không tha thứ cho những gì chị ấy đã làm với chị.
- Bao giờ chị phải mắng cho anh ấy mới được. Chị còn không giận thì ai có quyền giận.
- Nhưng chúng ta tin vào sự lựa chọn của Raian – Xya nói một cách tin tưởng.
- Phải, tin vào anh Raian – Carol lặp lại, đôi môi hồng nở một nụ cười đẹp.