Cung điện Hitaito luôn yên ắng tới mức khiến người ta cảm giác lạnh lẽo.
Chỉ có một điều mà người ta rất thích ở đây, chính là ngắm Địa Trung Hải, nhất là vào bình minh hoặc hoàng hôn.
Biển rộng bao la vời nhiều đợt sóng xô vào bờ, càng rực rỡ dưới ánh nắng yếu đuối của mặt trời hoàng hôn. Nhưng … cảnh hoàng hôn khiến ai ngắm
nhìn cũng có cảm giác buồn man mác. Phải chăng do biển hay do chính lòng người?
- Mậu hậu à, người đã khỏe chưa? Sắp tối rồi người không nên ở ngoài này, gió biển độc lắm! – Izumin lo lắng.
- Không sao đâu hoàng nhi. Ta đã khỏe hơn nhiều rồi – Bà trấn an – Con bé Xya giỏi quá!
- Dạ…? Ý mẫu hậu là…
- Sáng sớm con bé đã dậy nấu đồ ăn sáng, rồi còn đích thân lấy và sắc
thuốc cho ta. Chiều và tối cũng vậy. Ai mà lấy được cô bé chắc phúc đức
lắm đây!
- Người đó chính là hoàng nhi đó mẫu hậu. Rồi con sẽ lấy cô ấy mà – Izumin đùa.
- Thực sao?
- … - Izumin im lặng lắng nghe.
- Thực là con yêu cô bé sao? Ta trước nay chưa từng cấm đoán con bất cứ
điều gì. Nhưng riếng với Xya, ta không cho phép con được làm điều gì tổn hại với cô bé. Nếu không con đừng trách mẫu hậu.
- Con yêu Xya mà mẫu hậu… – Izumin vẫn làm ra vẻ không hiểu.
- Nếu thực là con yêu Xya thì không bao giờ con nói với ta một cách thản nhiên như vậy đâu Izumin à. Con là con ta, con nghĩ gì ta đều biết hết, đừng cố giấu ta làm gì!
- Bác à! Con đến rồi đây – Giọng nói trong vắt như đang hát thánh ca mà
thanh như tiếng chuông ngân này chỉ có thể là Xya. Nhìn thấy Izumin,
nàng vui vẻ chào – Chàng cũng ở đây sao Izumin?
- Con đến rồi sao? Izumin, con cũng ở lại ăn tối cùng ta và Xya chứ?
- Thưa mẫu hậu – Chàng cố tránh đôi mắt to tròn đang nhìn chàng như muốn nài nỉ chàng ở lại – Con còn có chút việc. Chúc mẫu hậu và Xya ăn ngon
miệng!
- Vậy được. Con đi đi.
- Bữa tối của hoàng tử em cũng làm sẵn rồi, chàng có thể ăn bất cứ lúc nào chàng muốn.
- Cám ơn nàng! – Xya nhìn theo bóng Izumin khuất dần trong ánh chiều tà.
Hoàng hậu nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đã gần đó.
Một tuần nay, bà quen với việc sáng sáng dậy sớm làm một vài động tác
thể dục nhẹ. Ai cũng cần tập thể dục để rèn luyện sức khỏe, điều này ai
cũng biết. Nhưng tập phải vào đúng thời gian mới có hiệu quả. Thế nên,
cứ đến chiều, trong thời gian Xya chuẩn bị bữa tối bà luyện tập một số
động tác Xya chỉ dạy.
Như thường lệ, hai cô người hầu mang vào hai món ăn, đặt trên bàn rồi lễ phép cáo lui.
Bà từ từ ngồi nhìn đĩa đồ ăn. Lại là những món ăn dân dã, dễ ăn nhưng
thơm ngon không kém bất cứ loại cao lương mĩ vị nào. Từ bé bà đã sinh ra trong gia đình giàu có. Bà là con của tể tướng, sống trong nhung lụa đã quen, lớn lên được tiến cử vào cung và chiếm được cảm tình của hoàng
thượng nên có thể nói cuộc sống không phải chịu vất vả nghĩ về kế sinh
nhai. Thế nhưng, bà lại luôn thích những thứ gì bình dị, tự nhiên. Giống như cô bé ở trước mặt vậy. Không cao quí, không sang trọng lại càng
không kiểu cách nhưng khiến ai cũng hài lòng.
- Luôn vui cười khiến người khác quên đi mệt mỏi, nhưng đôi khi lại quên mất rằng bản thân cũng có lúc cần khóc để vơi đi mỗi buồn.
- Dạ, bác nói gì vậy? Con nghe không hiểu.
- Không có gì đâu. Lại đây ăn đi – Bà cười hiền từ - Hai món này là món gì vậy?
- À, là cải bắp xào thịt gà và cháo cúc hoa – Nàng trả lời, lần lượt chỉ vào từng món ăn.
- Ta bắt đầu thôi – Hoàng hậu nói, tay cầm đôi đũa, thử món cải bắp ào
thịt gà. Thịt gà và cải bắp đều chín kĩ, ngấm đều gia vị nhưng không
mất đi màu sắc riêng – Món cháo cúc hoa này được làm thế nào vậy?
- Dạ, con lấy hoa cúc rửa sạch, đun sôi rồi lọc lấy phần nước trong.
Gạo vo sạch, đổ vào nồi đun với nước hoa cúc đã lọc. Khi cháo chín nhừ
thì bỏ đường phèn vào đun đến khi nào đường tan thì bắc ra. Một món ăn
đơn giản nhưng có tác dụng rất tốt với người lớn tuổi đó bác.
- Ngon lắm! – Bà nhận xét sau khi thưởng thức một thìa cháo. Nhờ có
đường phèn mà cháo có vị ngọt thanh, lại thêm hương thơm của hoa cúc
khiến không ai có thể cưỡng lại món ăn này – Con cũng ăn đi.
- Dạ.
Cả hai vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ.
Chợt, hoàng hậu khẽ nhíu mày. Tim bà lại co bóp không bình thường rồi.
Nhận ra điều này, Xay vội đỡ bà ra giường, lấy thuốc đã chuẩn bị sẵn cho bà uống :
- Bác đỡ hơn rồi chứ?
- Thỉnh thoảng nó muốn trêu ta nên mới như vậy. Đừng lo làm gì – Bà đùa.
- Không được. Tình hình này không thể kéo dài, nếu không sẽ rất nguy hiểm.
- Ta hiểu. Để ta suy nghĩ đã… – Bà đưa mắt nhìn bầu trời đang tối dần.
Màu đen huyền bí đang nhuốm dần lấy không gian…
- Thưa hoàng thượng, công chúa và sứ giả xứ Libia đang ở đại điện đợi người – Một anh lính chạy vào báo.
- Được – Menfuisư gật đầu ra hiệu đã nghe, đoạn quay sang nói với vợ -
Carol, ta phải tiếp sứ giả. Nàng ở đây đợi ta, đừng ra gần sông Nil, đã đến mùa nước lên rồi đấy.
- Em biết rồi mà. Chàng cứ đi đi!
Carol cười nhẹ, đẩy Menfuisư đi. Sau khi nhìn Menfuisư cho tới khi chàng đi khuất, nàng nhẹ nhàng đi dạo quanh vườn thượng uyển. Không khí ở đây thật trong lành, đương nhiên vì ở đây có nhiều cây cối, lại không có đủ thứ khí độc từ nhà máy.
Chợt Carol thấy nhớ nhà. Xya nói người có mang dễ đa cảm là vậy. Nàng sờ tay vào bụng, mỉm cười nhẹ. Nhanh thật, em bé trong bụng nàng đã được 7 tuần 5 ngày tuổi rồi. Ngày ngày, Menfuisư đều áp tai vào bụng nàng để
nghe động tĩnh của “cô con gái nhỏ” – chàng luôn khẳng định đứa bé là
nữ. Vì chuyện này mà hai vợ chồng đã nhiều lần tranh luận.
-Con gái ngoan của ta, ta yêu con lắm! Mau mau chào đời nhé con! –
Menfuisư nhẹ nhàng nói, tay sờ vào bụng Carol dù rằng vào thời điểm này
bụng nàng hoàn toàn chưa hề lớn ra.
- Sao chàng dám khẳng định con là con gái chứ? – Tuy nói vậy, Carol cũng ấm lòng lắm chứ. Đây có phải cảm giác khi mang thai chăng?
- Vì ta muốn có một đứa con xinh đẹp, thông minh hệt như nàng vậy –
Menfuisư tỉnh bơ nói, không để ý đến khuôn mặt đỏ bừng của Carol.
- Vậy thì em muốn con là con trai. Một đứa con trai hào hoa, tài giỏi không phải cũng rất tuyệt sao?
- Phải. Ta yêu nàng và yêu con rất nhiều! – Menfuisư ôm lấy Carol. Cảm giác sắp được làm cha quả là kì diệu!
- Em cũng vậy! – Carol dựa dào vòng tay vững chắc của Menfuisư. Nàng đã
thực sự không còn quan tâm đến khoảng cách 3000 năm giữa họ, vì tình yêu đã đưa họ hòa làm một.*
Nàng lại nở một nụ cười hạnh phúc.
“Con là niềm hạnh phúc của mẹ. Mẹ yêu con!” – Carol thì thầm với đứa con trong bụng.
Có lẽ do nàng tưởng tượng, nhưng nàng nghĩ mình đã cảm nhận được một cái đạp nhẹ của đúa bé trong khi thai nhi giờ mới bắt đầu có các bộ phận
trên khuôn mặt và tay chân.
0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0
- Công chúa và sứ giả Libia cầu kiến – Vị tổng quản thông báo. Từ cửa điện, hai người bước vào.
- Thần, sứ giả sứ Libia bái kiến hoàng thượng!
- Thiếp, Kaputa, công chúa xứ Libia cúi chào hoàng thượng! – Cô gái tự xưng là công chúa xứ Lbia giả vờ đỏ mặt thẹn thùng.
- Các người cầu kiến có chuyện gì? – Menfuisư hỏi thẳng. Vẻ lạnh lùng,
kiêu ngạo của chàng làm vị sứ giả có chút phẫn nộ. Nhưng đối với cô công chúa bên cạnh thì quả là có sức hấp dẫn lớn.
- Thưa hoàng thượng, quốc vương xứ Libia chúng tôi muốn kí hiệp ước với
Ai Cập các ngài. Tất cả đều được ghi trong đây – Nói rồi vị sứ giả đưa
ra một cuộn da lớn – Xin hoàng thượng xem!
- Được. Ta sẽ xem – Menfuisư nở một nụ cười hài lòng. Chàng biết sớm
muộn gì đất nước này cũng phải lệ thuộc vào Ai Cập - Trong thời gian đó mời quí vị ở lại Tê Bê nghỉ ngơi vài hôm.
- Dạ. Thiếp rất vui lòng! – Cô công chúa Kaputa như chỉ chờ có vậy. “Nụ
cười của anh ấy thật đẹp. Chắc anh ấy đã mê mẩn sắc đẹp của Kaputa này
nên mới mời ta ở lại”
- Người đâu? – Menfuisư ra lệnh – Đưa công chúa và sứ giả đây đến khu Đong nghỉ ngơi.
- Tuân lệnh – Một anh lính tiếp chỉ - Mời công chúa và sứ giả - Chàng
đưa tay hướng về phía cửa điện. Cô công chúa ngúng nguẩy bỏ đi sau khi
liếc mắt đưa tình với Menfuisư.
“Thật là đáng sợ! Sao trên thế gian lại có một cô gái như vậy chứ? Thật
khác xa so với Carol bé bỏng của ta. Carol! Ta đến thăm nàng đây” –
Chàng hoàng đế trẻ nghĩ thầm.
- Bãi triều!
0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0
- Russumi!
- Dạ, công chúa gọi thần! – Cô hầu nữ thân cận vội đáp.
- Chuyện đó … người đã làm xong chưa?
- Dạ thưa, thần đã cho vời người đó đến.
- Được – Còn lại một mình, cô công chúa mỉm cười độc ác “Xya, ngươi sẽ phải rời xa Izumin!”
- Sao cơ? – Izumin vội vã chạy tới chính cung ( cung hoàng hậu).
- Mẫu hậu… mẫu hậu sao rồi? – Izumin vội vã hỏi Xya. Nàng đang ngồi bên giường khám cho hoàng hậu.
- Không còn hi vọng nữa – Xya buồn bã lắc đầu.
- Cái gì? Không phải đang tiến triển rất tốt sao? – Izumin vội vã chạy
tới bên mẫu hậu, ôm lấy thân thể đang lạnh dần – Mẫu hậu! Mẫu hậu! Người trả lời con đi. Người tỉnh lại đi, con hứa sẽ nói mọi chuyện cho người
biết mà!
- Izumin à, chàng gọi như vậy cũng vô ích thôi – Xya can ngăn – Hãy để cho bác ấy bình thản!
- Không, không thể nào! Mẫu hậu à! – Dù Izumin có gọi trăm nghìn lần
cũng không có tiếng đáp lại. Một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên khuôn
mặt.
Xya im lặng thở dài. Tình mẫu tử quả là cao quý biết bao nhiêu!