Trước đây, chàng thường vâng mệnh vua cha tới khắp nơi. Nhưng chưa lần nào chàng thấy nhớ mẫu hậu đến vậy!
Tiếng bước chân nhè nhẹ gõ xuống đất.
- Hoàng tử Izumin, từ ngày hoàng hậu mất em không thấy chàng tới chính điện.
- Kính chào công chúa Kami! Phải. Tạm thời việc chính sự sẽ do tể tướng
quản lí. Cha ta khá suy sụp. Còn ta ngày ngày đều tới ngự thư phòng.
- Vậy mà em không biết – Kami cười nhẹ - Nhưng … - Nàng lưỡng lự như nửa muốn nói tiếp nửa không muốn.
- Nàng muốn nói gì thì nói đi!
- Em không biết chàng có để ý không, nhưng theo em cái chết của hoàng hậu không hề đơn giản.
- Ý nàng là sao?
- Hoàng hậu đang rất khỏe mạnh. Sao người lại đột ngột mất như vậy được? – Nàng thích thú nhìn cử động trên khuôn mặt của Izumin. Có vẻ chàng
đang nghi ngại – Chỉ có thể là ai đó đã tác động đến người. Tạo một cơn
chấn động mạnh hoặc … cho hoàng hậu uống thuốc độc chẳng hạn?
- Ai lại làm vậy kia chứ? Mẫu hậu ta xưa nay đâu có gây thù chuốc oán với ai đâu?
- Chàng nghĩ xem … ai là người ở gần hoàng hậu nhất trước khi chết?
- Là … Không thể nào! Nàng đừng vu khống cho Xya! – Izumin phản đối mạnh mẽ.
- Sao chàng khẳng định chắc chắn quá như vậy? Lòng người khó lường lắm! – Kami nở một nụ cười thâm độc – Em xin phép về phòng trước. Kính chào
hoàng tử!
Còn lại một mình, Izumin thở dài. Mặc dù chàng không tin Kami nhưng có
thể … đó là sự thật thì sao? “Không được! Ta phải tin tưởng phải tin
Xya”
Thật là khó suy nghĩ!
0o0o0o0o0o00oo0o00o0
- Hoàng tử! – Trưởng quan thị nữ khẽ gọi Izumin.
- ** gọi gì ta vậy? – Izumin giật mình.
- Người đang nghĩ gì vậy? Thần thấy ngài không được khỏe cho lắm. Để thần vời công chúa Xya khám cho người nhé?
- Không có gì đâu!
- Có chuyện gì người có thể nói cho thần nghe được không? Biết đâu thần có thể cho người một lời khuyên.
- Chỉ là … - Izumin ngập ngừng – Kami cho rằng Xya đã sát hại mẫu hậu.
- Không thể nào! Chuyện đó là không thể!
- Ta biết vậy, nhưng không thể ngăn lòng mình nghi ngờ.
- Sao người không hỏi thẳng công chúa Xya? Điều đó sẽ giúp ngày chăng?
- Cám ơn **! Ta sẽ hỏi nàng.
Có thật là hỏi thẳng sẽ tốt?
Nhìn hoàng tử của mình. Người ** già không ngăn nổi tiếng thở dài.
Bà làm việc trong cung từ khi hoàng tử còn chưa ra đời. Nhận được nhiều
sự ưu ái của hoàng hậu, bà nhanh chóng trở thành trưởng nữ quan.
Ngày Izumin ra đời là một ngày nắng ấm. Đích thân bà đã ôm lấy Izumin,
quấn quanh người chàng một mảnh lụa mỏng cho chàng khỏi lạnh. “Một tiểu
hoàng tử” bà thầm nhủ. Vậy là từ đó, bà có thêm nhiệm vụ chăm sóc tiểu
hoàng tử.
Nhìn đứa trẻ ngày càng lớn lên, thông minh, trắng trẻo, bụ bẫm, bà hài
lòng. Công sức của bà đều dồn vào đứa trẻ này cả. Mong rằng sau này nó
lớn lên sẽ là một vị vua thật tốt.
Bất chợt, Izumin bị bắt cóc. Nữ quan chăm sóc hoàng tử như bà đương
nhiên bị phạt tội vì không chăm nom cẩn thận. Nhờ hoàng hậu, bà được
tha. Nhưng đó đâu phải là mối lo hiện tại? Làm sao để tìm được tiểu
hoàng tử đây? May mắn thay, hoàng tử đã chủ động lien lạc với bà. Không
tốn thêm một giây, bà bí mật ra lệnh cho một đội quân tinh nhuệ đến đón
người.
Bây giờ, hoàng tử lớn lên, trở thành một chàng trai khôi ngô tuấn tú,
văn võ song toàn. Cứ ngỡ là cuộc sống của người sẽ yên bình hơn cho đến
khi lên ngôi. Ai ngờ, Izumin đem cô gái sông Nil về, đã không lấy được
làm vợ còn bị mất thành. Rồi công chúa Xya. Có lẽ hoàng tử chưa nhận ra, nhưng bà cảm thấy rõ tình cảm của hoảng tử với cô bé, và đương nhiên,
Xya cũng có cảm tình với Izumin. Thế nên, bà không lạ khi Izumin suy
nghĩ về lời nói của Kami. Một bên là tình mẫu tử, một bên là tình yêu.
Khó có thể nói rõ bên nào hơn bên nào thua. Thế nên, hoàng tử à! ** tin
người sẽ biết được đáp án. ** hiểu người nhất mà!
0o0o0o0o0o0o0o0o0o0
- Xya… - Izumin khẽ gọi.
- A! Izumin! Chàng tìm em có chuyện gì vậy? – Xya mỉm cười. Không hẳn là vui vẻ hay hạnh phúc. Chỉ đơn giản là mỉm cười.
- Ta … ta có chuyện muốn hỏi nàng – Izumin ngập ngừng.
- Chàng cứ hỏi đi!
- Chuyện là … có người nhìn thấy nàng đưa cho mẹ ta một gói thuốc trước đêm mẫu hậu ta mất….
- Và chàng muốn hỏi em, liệu có phải em đã cho thuốc độc vào đó? – Xya vẫn cười. Nhưng đôi mắt đã có thay đổi.
- Ta … ta…
- Chàng có tin em không?
- Có.
- Thực không? Chàng hoàn toàn tin tưởng vào em chứ?
- Ta tin nàng!
- Nói dối! – Xya lắc đầu.
- Sao nàng lại nói vậy? – Izumin ngạc nhiên.
- Em đã nghe thấy chàng nói chuyện với trưởng quan thị nữ. Vô tình
thôi. Em xin lỗi! Nhưng nhờ đó mà em biết, chàng không hoàn toàn tin em. Chàng đã nghi ngờ em!
- Phải. Ta xin lỗi. Nhưng bây giờ ta muốn hỏi nàng vì ta không muốn nghi ngờ nàng thêm nữa.
- Nếu em nói em không có thì chàng sẽ tin chứ? – Xya nhìn thẳng vào mắt Izumin.
- … - Izumin không trả lời. Chàng tránh nhìn ánh mắt của Xya vì khi nghe câu trả lời của Xya, chàng không tin tưởng hoàn toàn.
- Vậy là em hiểu rồi. Xin lỗi! Em về phòng trước. Ngày mai em sẽ trở về Ai Cập.
- Xya! Ta… Sao nàng trở về Ai Cập?
Xya nhanh chóng quay người bước đi. Nàng mím môi ngăn cho nước mắt rơi
xuống. Muộn rồi! Những giọt nước mắt từ từ lăn trên gò má. Xya nuốt lấy
những tiếng nấc nghẹn ngào. Đắng!
Izumin nhìn theo bóng Xya. Chàng đã sai rồi, phải không?
Không ai sai, cũng chẳng có ai đúng. Xét cho cùng, đây cũng chỉ là một trò chơi do Số Phận định đoạt…