Xya cầm theo một bó hoa để cắm trong phòng. Nàng đã kiếm quanh vườn
nhưng không có một đóa hướng dương nào nên đành ra sông Nil để hái sen.
Mùi sen hồng ngan ngát, tinh khiết khiến cho Izumin cảm thấy dễ chịu.
Nhưng mà, Xya vẫn thích cắm hướng dương hơn…
- Ta đỡ hơn nhiều rồi. Cám ơn nàng, Xya!
Một tuần trước, khi Izumin bị bắn, Xya đã cấp tốc chuẩn bị mọi thứ và
chính tay nàng đã lấy viên đạn ra. Tuy nhiên, nàng đang ở thời cổ đại
nên không kiếm đâu ra thuốc giảm đau và càng không thể đánh ngất Izumin. Thế nên, dù có là một chiến binh tài giỏi trên chiến trường thì Izumin
vẫn không thể ngăn mình xuýt xoa vài tiếng. Không hiểu sao, Xya cảm thấy xót xa, đau đớn dù người bị thương không phải là nàng. Nàng tự nói với
bản thân đó chỉ là lương tâm nghề nghiệp nhưng có lẽ, nàng đủ thông minh để nhận ra nàng đã vui thế nào khi lấy được viên đạn ra và Izumin bình
phục khá nhanh.
- Không có hoa hướng dương sao?
Izumin chợt hỏi khiến Xya nhíu mày. Sao tự nhiên hoàng tử Hitaito lại
hỏi về hoa, lại đúng loài hoa nàng thích? Có lẽ… chỉ là tình cờ thôi…
mong là vậy!
- Sao hoàng tử lại hỏi về hoa hướng dương?
- Màu vàng của hướng dương khiến cho người ta cảm thấy nó thật cao sang
mà thuần khiết. Dù có chuyện gì xảy ra, hướng dương vẫn luôn hướng về
mặt trời, không bao giờ thay đổi. Chẳng phải rất mạnh mẽ, kiên định và
trung thành sao?
- Phải.
Xya cười. Có lẽ điều này nàng chưa nhận ra, nụ cười dịu dàng này của
nàng, nụ cười rực rỡ như đóa hướng dương trước mặt trời, chỉ xuất hiện
khi nàng ở bên Izumin; và cũng có thể nói, nụ cười này thuộc về Izumin.
- Ước gì người ta yêu cũng mạnh mẽ như hoa hướng dương… Nhưng, trước khi ta nhận ra tình cảm của mình, cô ấy đã rời xa và quên đi Izumin này. Ta không oán trách vì do ta đã sai, đã không tin tưởng vào cô ấy. Từ khi
cô ấy xa ta, mỗi ngày ta đều trồng một cây hoa hướng dương và hi vọng,
một ngày nào đó, cô ấy sẽ quay trở lại… Khi ấy, ta sẽ nói điều trước giờ ta giữ kín trong lòng, rằng: ”Ta yêu em!”. Nàng nghĩ cô ấy sẽ đồng ý ở
bên ta mãi chứ?
Izumin khẽ nói, như thì thầm một mình, nhưng âm lượng đủ cho Xya nghe
thấy. Trong suốt câu chuyện, đôi mắt chàng da diết yêu thương. Bất giác
Xya thấy lòng mình đau nhói. Hóa ra hoàng tử đã có ý trung nhân. Có lẽ
người đó phải xinh đẹp, thông minh, sắc xảo lắm! Ánh mắt hoàng tử khi kể về người đó thật hạnh phúc dù người đó đã làm tổn thương hoàng tử. Ước
gì … ta là cô gái đó. Một điều ước khẽ len lỏi vào tim nàng mặc dù nàng
không hiểu vì sao mình lại ước như vậy.
- Có lẽ … có lẽ cô ấy sẽ sớm trở về và ở bên hoàng tử thôi.
Xya trả lời, nhưng nàng thực sự mong là cô ấy không trở về, và hoàng tử
sẽ không là của ai. Độc ác! Tự rủa bản thân sao quá độc ác khi mong ước
như vậy nhưng nó vẫn cứ tồn tại, không sao xóa bỏ được.
- Nếu cô ấy là nàng, nàng sẽ đồng ý chứ?
Chợt Izumin nhìn nàng. Đôi mắt màu xanh biển sâu đến nỗi nàng không thể
lặn tới đáy, để biết nó nàng nghĩ gì. Câu trả lời rát đơn giản, chỉ hai
từ thôi: HI VỌNG.
Xya bối rối:
- Ta… ta… ta đã là vợ chưa cưới của Koda, làm sao mà là cô ấy được chứ!
- Nói cũng đúng…
Izumin trầm ngâm. Có lẽ đã muộn quá rồi chăng? Nhưng dù sao đi nữa,
chàng cũng không bỏ cuộc. Xya từng nói với chàng là sống phải luôn luôn
hi vọng mà. Chàng hi vọng Xya sẽ ở bên chàng và yêu thương chàng suốt
đời. Nó sẽ trở thành sự thật? Biết đâu!
0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0
- Izumin! Hoàng tử đã dậy chưa?
Nghe thấy tiếng của Xya, Izumin chợt mỉm cười. Từ hôm chàng bị thương,
ngày nào Xya cũng chăm sóc chàng. Tuy có phần xa lạ hơn nhưng đôi lúc
chàng có cảm giác quay lại ngày trước: sáng sáng Xya gọi chàng dậy, ngày ba bữa đều do nàng nấu,… Thật sự rất hạnh phúc!
Xya tiến lại. Có lẽ do không để ý nên nàng bị vấp phải bậc thang.
“Ối!”
Nàng ngã mất!
Izumin nhanh chóng giơ tay ra đỡ lấy Xya. May mắn làm sao! Xya không bị
tràyy xước gì và đang nằm trong vòng tay của Izumin, đầu nàng dựa vào
vòm ngực vững chãi. Tim Xya đập nhanh. Nó sẽ loạn nhịp mất! Xya à! Nàng
không thích như vậy sao? Cảm giác bình yên và ấm áp len lỏi tới từng tế
bào… Nếu giây phút này kéo dài mãi mãi thì thật tuyệt!
Nhưng có những điều ước rất khó để thành sự thật. Xya chống tay, đứng
dậy. “Bình tĩnh nào! Bình tĩnh nào!” Tim nàng đạp đã chậm hơn. Chợt nàng ghét làn da trắng hồng của mình. Nó sẽ khiến Izumin biết nàng đang xấu
hổ mất. Tai và má nàng đang bỏ bừng kìa!
Izumin thấy sự xấu hổ của Xya mà vui mừng. Chàng không ác để mà thấy
người ta xấu hổ thì vui, nhưng mà đó chẳng phải là Xya đã lại có cảm
giác với chàng sao? Nếu không nàng phải xấu hổ làm gì? Chàng sẽ tiếp tục hi vọng. Chàng tin mình sẽ được đền đáp.
- Xya à! Bữa sáng của ta đâu? Ta đói quá!
Bỏ qua sự ngượng ngùng, Xya tới bên Izumin để dìu chàng ra bàn ăn sáng:
- Hoàng tử thật giống Koda! Anh ấy cũng hay đòi ăn lắm!
- Vậy sao?
Chợt Izumin gạt tay nàng ra, tự vịn vào bàn.
Bữa sáng diễn ra trong yên lặng.
- Cám ơn vì bữa sáng!
Nói rồi Izumin lại tự đi tới giường, từ chói sự giúp đỡ của Xya. Chợt
nàng thấy hụt hẫng quá! Cảm xúc này là sao? Nàng chưa bao giờ thấy vậy
khi ở bên Koda trong khi đó mới là người nàng sắp cưới.
- Thần kính chào hoàng tử! – Ruka hành lễ.
- Được rồi. Có chuyện gì sao?
- Thần thấy công chúa Xya có vẻ không được vui lắm.
- Còn gì nữa không?
- Triều thần Ai Cập định tổ chức lễ cưới của công chúa Xya với Koda nhưng chưa được công cháu chấp thuận.
- … - Izumin suy nghĩ – Ngươi có biết tên Koda đó là ai không?
- Thưa, hắn trở về cùng với công chúa Xya. Theo lời kể của nhũng binh
lính đi theo thì hắn đã từng cứu giúp công chúa và đột nhiên vài ngày
trước được coi là chồng sắp cưới của công chúa.
- Nếu không có gì thì lui đi, tránh người Ai Cập đề phòng.
- Vậy thần xin cáo lui.
“Nàng sắp tổ chức lễ cưới với hắn sao? Vì hắn là ân nhân của nàng? Ta không tin nàng chỉ vì vậy mà đồng ý hắn”
Evergreen, evergreen.
Like an inexperienced fool,
I lived without seeing the love you were giving me
Without you, I can't see anything
Without you, I can't hear anything
From now on I won't let you cry;
I'll be the warmth that covers any sadness
I'll embrace you and wipe away your tears
So just go back to the begining.
(Mãi xanh, mãi xanh.
Như một kẻ ngốc thiếu kinh nghiệm,
Anh sống mà không đề ý tới tình yêu em dành cho anh
Từ bây giờ anh sẽ không khiến em khóc;
Anh sẽ là hơi ấm bao bọc lấy nỗi buồn
Anh sẽ ôm lấy em và lau đi những giọt nước mắt
Vậy hãy bắt đầu lại từ đầu.)
(Lời Anh: fic Evergreen)
“Xya à! Ta tin rồi em sẽ lại yêu ta. Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi em nhé!”
0o0o0o0oo0o00o0o0o0o0o0
- Koda à! Anh ở đâu vậy?
Xya khẽ gọi. Koda hẹn nàng ra vườn thượng uyển mà nàng tới lại chẳng
thấy chàng ở đâu. Không hiểu sao, Xya không hề lo lắng. Nàng nghĩ có thể Koda muốn làm gì đó cho nàng bất ngờ.
Chợt, mùi hương ngọt ngào từ đâu bay tới, quyến rũ cái giác quan của
nàng. Nàng quay lại thì thấy người hẹn nàng ra đang cầm trên tay một lọ
dầu thơm.
- Nước hoa gì mà thơm vậy anh?
- Ipaasha – loại hoa đặc biệt của sa mạc – Koda đưa cho Xya lọ nước hoa của mình.
- Em chưa nghe tên loài hoa này bao giờ - Xya đón lấy lọ nước hoa, đỏ một ít vào cổ tay.
- Jheld là một thành phố độc lập và phồn vinh nằm ở trung tâm ốc đảo của sa mạc. Nơi đó tồn tại một vùng đất ngập tràn không khí thỏa mái, níu
chân bao du khách đi qua. Đó cũng là nơi có một loại dầu thơm không thể
kiếm ở nơi nào khác. Lí do thứ dầu thơm đó chỉ có thể sản xuất ở đó là
vì nguyên liệu chất của chúng là những bông hoa chỉ nở ở sa mạc và không thể sống ở môi trường khác.
Nói rồi, Koda lấy ra một chiếc khăn. Chàng chậm rãi mở nó ra. Bên trong
là một bông hoa có những cánh màu trắng bao bọc lấy những cánh màu tía.
Bông hoa đẹp một cách đặc biệt! Sự héo tàn cũng không che lấp được vẻ
đẹp đó. Xya định cầm lấy bông hoa để xem cho rõ.
- Đừng bao giờ tiện động vào Ipaasha bởi chúng là loài hoa cực độc. Có
một loại mật ẩn trong những cánh hoa màu tía. Nếu em chạm vào nó, da em
sẽ đau đớn như bị thiêu cháy và nếu nuốt nó, em sẽ chết ngay tức khắc.
- Nguy hiểm vậy sao? – Xya nhớ lại bông hoa xinh đẹp vừa được xem – Loài hoa đẹp như vậy mà đi kèm với chất độc cực mạnh. Cũng giống như tình
yêu vậy, có thể khiến người ta hạnh phúc nhưng cũng đem tới nhiều đau
khổ. Tuy nhiên, cả hai vẫn khiến cho nười ta khao khát được chạm tới.
Xya nói. Có lẽ lúc này đây, nàng lại nhớ tới hoàng tử xứ Hitaito. Nàng
không biết tự bao giờ, hình ảnh Izumin luôn xuất hiện trong đầu nàng.
Nhưng, nhớ lại người ấy nhìn nàng với ánh mắt như con thú đang bị tổn
thương khiến nàng cảm thấy đau, đau lắm. Cảm xúc này là sao?
- Xya à! Em có yêu anh không?
Chợt Koda hỏi. Xya không biết phải trả lời sao. Sự thật là nàng coi Koda như một người anh trai. Ở bên Koda nàng thấy thoải mái, nhưng đó không
phải “chốn bình yên” của nàng.
- Em xin lỗi…
- Xya à! Hủy lễ cưới nhé!
- Dạ?
Xya nhìn Koda, ngạc nhiên. Giọng anh nhẹ nhàng như gió thoảng qua, khiến nàng còn nghĩ mình nghe nhầm.
- Có lẽ anh thật sự không thể thay đổi được lời của Số Phận. Tặng em…
Koda đưa cho Xya chiếc khăn bọc Ipaasha rồi quay lưng bước đi. Đã ba lần rồi… Cả ba lần câu trả lời của nàng vẫn là “em xin lỗi”. Dù chàng có
làm gì cũng vậy thôi. Những cố gắng của chàng chỉ khiến Xy càng coi
chàng như một người anh trai đáng kính trọng. Chàng biết chứ, nhưng
chàng không muốn chú ý tới bởi nếu chú ý tới, chàng sẽ không thể tiếp
tục cố gắng. Chàng vẫn cứ hi vọng. Chàng biết chứ, chàng sẽ phải ngừng
hi vọng vào một ngày nào đó nhưng ít nhất thì chàng đã cố gắng hết mình. Khi ấy, chàng không phải hối tiếc điều gì. Không ngờ nó đã đến rồi.
“Xya à, Ipaasha nghĩa là “sự tự do”. Tặng em một đóa hoa Ipaasha. Đã đến lúc phải cho em sự tự do rồi. Em không thể hạnh phúc nếu cứ mãi ràng
buộc bởi quá khứ. Cứ bước tiếp đi em! Quá khứ không thể thay đổi được
tương lai, chỉ có hiện tại mới quyết định được tương lai sẽ ra sao. Hãy
hạnh phúc em nhé! Khi buồn hãy đến bên anh bởi dù có ra sao, anh vẫn cứ mãi mãi yêu em. Em biết không? Anh rất ghen tị với hắn. Hắn là hoàng
tử, anh cũng là hoàng tử. Đất nước của hắn rộng lớn, vương quốc của anh
phồn thịnh đâu kém gì. Nhưng, thứ duy nhất hắn có mà anh không có, trớ
trêu thay, thứ quí báu nhất trên đời, là em. Trong trái tim em luôn chỉ
có hắn. Chỉ hắn mới khiến em đau khổ hay hạnh phúc. Luôn chỉ là hắn…”
- Anh yêu em! Mãi chỉ yêu em mà thôi! Em đừng quên nhé…!
Tiếng gió thì thầm khiến Xya rơi lệ.
Sông Nil à! Xin Người hãy chảy thật xiết để xóa đi những vết thương này…