Hoa phu nhân vừa nghe con gái nói xong ý định của mình, làm gì còn vẻ nhã nhặn đoan trang mà lớn tiếng nói, như thể nếu bà không phản đối ngay lập tức, con gái sẽ bước vào con đường sai lầm một đi không trở lại. Phượng Sơ chưa phản ứng lại, cô muốn chờ cha phản đối cả một thể, rồi mới tìm cách thuyết phục cả hai người.
- Con có chắc chắn về quyết định này của mình không?
- Cha, con chắc chắn, và con thực sự muốn có được sự ủng hộ của cha mẹ.
Hoa Khải Duy gật đầu, trầm tư không nói gì, thế nhưng Tư Tịnh Nhã lại không thể im lặng nổi. Bà đứng dậy đi đến bên con gái, ngồi xuống nắm lấy tay cô.
- Sơ Vân, sao đột nhiên con lại muốn bước vào giới giải trí. Con không biết đó là vũng nước đục sình lầy như thế nào hay sao? Nếu con bị bắt nạt, bị chơi xấu, thì làm thế nào bây giờ.
Hoa phu nhân càng nói càng thấy đúng, báo chí ngày nào chẳng đưa tin, hết kiều nữ cặp với đại gia lại đến nam diễn viên trẻ tuổi được nữ tỷ phú bao nuôi, cặp đôi đình đám một thời rùm beng vì nghi án ngoại tình, rồi bị nghi ngờ phẫu thuật thẩm mỹ, đủ mọi loại tin tức thay phiên đua nhau xuất hiện như pháo hoa chen chúc đêm giao thừa.
- Con phát hiện ra mình đam mê diễn xuất, được trải nghiệm cuộc đời, tình cảm của những nhân vật khác nhau.
Phượng Sơ đọc thuộc lòng diễn cảm đoạn hội thoại cô từng thấy được của một diễn viên nổi tiếng được phỏng vấn trên internet, giọng điệu trầm bổng du dương, xen lẫn tình cảm kích động, phấn khích khi được nhắc đến điều mình muốn theo đuổi. Cô nở nụ cười tươi rói khiến đôi mắt cong lại như vầng trăng, diễn đến như thật khiến Tư Tịnh Nhã đã lâu không còn được thấy con gái cười vui vẻ như vậy bỗng khựng lại, đột nhiên không dám nói ra lời phản đối, sợ nụ cười ấy lại biến mất như hoa trong gương, trăng trong nước. Cái gì chứ diễn, chỉ là chuyện nhỏ, trong cả cuộc đời những năm tháng kiếp trước, từ khi Phượng Sơ bắt đầu hiểu chuyện, có khi nào cô không phải diễn, diễn trước mặt phụ hoàng mẫu hậu, diễn trước hậu cung muôn hồng nghìn tía, khi lớn lên diễn trước bá quan văn võ trong triều, thậm chí diễn trước mặt hoàng nhi của cô.
Chỉ người duy nhất, cô thật lòng, thì người ta lại diễn trò với cô, diễn một lần là ba mươi năm trời. Giờ lại còn có sẵn kịch bản, cái thứ diễn xuất này, còn không phải sở trường của cô hay sao?
- Sơ Vân, cha chỉ muốn hỏi con, quyết định này, có phải vì sự việc đã qua kia không?
Cả ba người ngồi đây đều hiểu việc đó là gì, Tư Tịnh Nhã lườm chồng một cái, tại sao bỗng dưng lại nhắc đến sự việc đau lòng của con gái như thế, ông đây là đâm dao vào tim con có biết không hả.
- Cha, chỉ là con muốn thử sức mình, muốn theo đuổi niềm đam mê, không liên quan gì đến việc đó cả, cha yên tâm, con rất tốt, sẽ không vì những việc không đáng mà hủy hoại cuộc đời của chính mình.
Hoa Khải Duy cho đến bây giờ vẫn chưa điều tra ra được người đã hại con gái mình là ai, ông đối với con vô cùng áy náy, nếu đó là điều nó muốn…
- Cha đồng ý, với điều kiện con phải chờ cha tìm kiếm công ty quản lý thích hợp cho con, và nhận người cha sắp xếp đi theo bảo vệ con.
- Con đồng ý.
Phượng Sơ trả lời thật nhanh, chỉ sợ cha nghĩ lại sẽ thay đổi ý định. Còn về việc có người đi theo? Kiếp trước là đế vương tiền hô hậu ủng, bên cạnh cô lúc nào mà không có người, cô chẳng ngại gì việc có người hầu hạ hay bảo vệ, chỉ cần cha ủng hộ, những thứ đó chỉ là chuyện nhỏ.
- Mình à. Sao anh lại đồng ý.
Tư Tịnh Nhã không nghĩ đến chồng bà lại đứng về phía con gái, để bà một mình một chiến tuyến. Hừ, sẽ xử lý anh sau. Hoa phu nhân đầu óc xoay chuyển, tiếp tục tìm cách thuyết phục con gái.
- Sơ Vân, vậy còn sở thích hội họa của con? Không phải con nói muốn trở thành một họa sĩ nổi tiếng, vẽ ra một tác phẩm hội họa tuyệt vời để ông ngoại khẳng định năng lực của con hay sao?
- Mẹ, hội họa có thể thành một điểm cộng của con trong lý lịch khi phát triển trong giới giải trí chứ sao. Còn về điều con đã từng nói, ôi mẹ có thể quên đi được không ạ, sau này con mới cảm thấy, hội họa cổ điển phương đông mà ông và mẹ đã gắn bó mới là tuyệt nhất, vừa mang đậm chất triết học và chứa đựng tinh hoa truyền thống, quả thực là vô cùng sâu sắc, vô cùng có chiều sâu. Vì vậy con đã nghĩ kỹ, song song với việc phát triển trong giới giải trí, con sẽ tiếp tục trau dồi kỹ năng trình độ của mình, cho ra những tác phẩm mang đậm tâm tư tình cảm của con, để được ông ngoại khẳng định thực sự.
- Nếu con hiểu ra điều này sớm hơn, thì mẹ đã không phải xa cách con bốn năm năm trời rồi không hả.
- Mẹ, con xin lỗi, khi đó còn trẻ con, chỉ cảm thấy ông nội quá bảo thủ, không chịu tiếp thu cái mới, cái đặc sắc của vùng miền khác, mà không biết đã bỏ lỡ bao nhiêu điều tuyệt vời triết lý của tranh thuỷ mặc.
- Ừ, con ngoan của mẹ. Bây giờ vẫn không muộn. Với năng khiếu của con, sớm muộn gì cũng sẽ có tác phẩm tốt.
Phượng Sơ đã thừa dịp này tựa vào lòng mẹ, được Hoa phu nhân vỗ về lưng, cảm giác có người yêu thương quan tâm thật tốt. Nhưng mà dù thế vẫn không thể vỡ kế hoạch được, nhất định phải thuyết phục mẹ, đây chính là điều cô cần nhất nếu muốn để bước đến đỉnh cao sức mạnh. Dù đã quyết đời này chỉ sống hưởng thụ cho chính mình nhưng với ký ức kiếp trước chi phối, thực sự cô không hề muốn mình yếu đuổi, nhạt nhoà trong kiếp người này.
- Mẹ, vậy mẹ sẽ ủng hộ con chứ. Sau khi chuyện kia xảy ra, con đã từng nghĩ trên đời này chẳng còn gì làm con lưu luyến nữa, con chỉ sợ hãi vì điều này khiến gia đình chúng ta mất mặt, thậm chí con đã muốn đi thật xa khỏi đây. Khó khăn lắm con mới tìm được một việc khiến con muốn bỏ công sức theo đuổi, quên đi những việc không vui, mẹ, mẹ đồng ý với con, có được không?