Nữ Hoàng Giải Trí

Chương 3: Tha cho anh một mạng



Một lần nữa quay về tư duy nhanh nhẹn, Phượng Sơ biết rõ mình phải rời khỏi đây ngay lập tức. Không cần biết những ai tham gia trong sự kiện hãm hại Hoa Sơ Vân đêm qua, nhưng cô đoán sự việc sẽ không chỉ dừng lại ở đó, bắt gian tại trận, huỷ hoại danh dự, những điều này đều có thể xảy ra. Hiện giờ cô là Hoa Sơ Vân, danh dự của cô ấy cũng chính là danh dự của cô.

Phượng Sơ nhìn quanh phòng một lượt, váy áo của cô đêm qua đã bị nam nhân trên giường xé rách không còn hình dạng nào nữa, cô nhặt vội đồ lót, cùng với áo sơ mi tơ tằm của nam nhân kia chui vào phòng tắm qua loa lau rửa thân thể rồi mặc tạm vào. Xong xuôi, đi giày cao gót, khoác áo vest của người kia bên ngoài rồi quay lưng định rời đi.

Nhưng chợt nhớ ra điều gì, Phượng Sơ quay lại cúi người nhặt con dao dưới sàn lên, đến bên giường, cắt đi một lọn tóc của nam nhân, xé một mảnh váy bọc lại rồi cất vào túi áo. Cô nhìn sườn mặt tinh xảo vùi sâu giữa gối chăn chỉ lộ ra một góc nghiêng nhưng cũng đủ biết người này nhan sắc không tồi.

Nam nhân này là người lấy đi trinh tiết của Hoa Sơ Vân, cũng là nam nhân đầu tiên cô thị tẩm ở thế giới này, nể tình hôm qua có vẻ như hắn cũng gặp phải tình huống giống như cô, tha cho hắn một mạng.

Không nấn ná thêm nữa, Phượng Sơ xoay người để dao lại trên bàn, bước nhanh rời đi. Hai người đàn ông hôm qua đưa cô tới đây quả nhiên đều đứng canh gác trên hành lang, thấy cô mở cửa đi ra thì tiến tới gần định nói gì đó.

- Tránh xa tôi ra.

Phượng Sơ lập tức tỏ ra run rẩy, tinh thần kích động như thể nhìn thấy kẻ thù, nhưng không làm gì mà bước nhanh hơn như thể muốn chạy trốn khỏi nơi này. Một trong hai người bước lên cản người còn lại đang định đuổi theo, có vẻ như cũng cảm thấy xấu hổ vì việc thất đức đã làm tối qua, lắc lắc đầu để mặc cho cô chạy đi.

Vào đến phòng vip trong cùng mới biết quán bar nổi tiếng này có một cửa phụ với lối ra khác bí ẩn hơn, Phượng Sơ kinh nghiệm đầy mình ngay lập tức chọn chạy trốn theo lối này. Ngay khi cô ra khỏi cửa sau, vẫy được một chiếc taxi trèo lên rời đi, thì ở cửa lớn lối vào bar tấp nập một đám người mang theo micro cùng máy ảnh máy quay xông vào.

Nhưng điều này Phượng Sơ không biết, cô đọc địa chỉ nhà nguyên chủ cho tài xế, sau đó liền không nói nữa, ngồi im phía sau nhắm mắt đảo qua ký ức của Hoa Sơ Vân muốn tìm vài thông tin cần thiết.

Khi taxi đã đến nơi đỗ trước cổng một căn biệt thự nhà vườn lớn xây dựng theo lối kiến trúc châu Âu cổ điển, Phượng Sơ mới bừng tỉnh, mặt dày hỏi mượn điện thoại di động của tài xế, dựa vào trí nhớ của nguyên chủ bập bẹ bấm số, gọi cho Hoa phu nhân mẹ của nguyên chủ, nhờ bà đích thân ra trả tiền taxi, và tìm cớ đuổi hết người giúp việc có thể xuất hiện trên đường cô vào nhà.

Hoa gia vốn đang vội vàng cho người bí mật đi tìm kiếm Hoa Sơ Vân, chỉ có mẹ cô ở nhà trông chừng điện thoại, nghe lời con gái liền hiểu có chuyện xảy ra, lập tức kiếm cớ điều người giúp việc đi hết yêu cầu quản gia canh chừng nghiêm ngặt, sau đó mang ví tiền bước nhanh ra cổng.

Cổng lớn cách nhà chính gần trăm mét, Hoa phu nhân lại đã bao giờ đi bộ gấp gáp như vậy, lúc bà ra đến nơi tài xế đã sốt ruột không thôi tưởng mình gặp phải lừa đảo đến nơi rồi, còn bản thân bà thì thở hổn hển trả tiền cho tài xế, vội vàng nhìn con gái một lượt xem có bị thương ở đâu hay không.

- Chúng ta vào nhà trước được không ạ.

Hoa phu nhân vội gật đầu, nắm tay con gái cùng đi vào, nhưng bà không thể không lo lắng, tối hôm qua con gái biến mất ở quán bar, cả đêm không về, sáng này mặc một bộ quần áo xa lạ không vừa người xuất hiện trước cổng, còn yêu cầu bà đuổi hết người làm đi, bà sao có thể không lo lắng được.

Hai mẹ con bước nhanh vào nhà, lên lầu hai vào phòng của Hoa Sơ Vân, lúc này Hoa phu nhân mới thở ra một hơi, cẩn thận khép cửa lại, lo lắng hỏi Hoa Sơ Vân.

- Con làm sao vậy, đêm qua con đã đi đâu.

- Con tắm rửa qua đã, mẹ chờ con một chút.

Hoa phu nhân nhận ra con gái hơi lạnh lùng, bà càng lo lắng hơn, nhưng con gái biểu hiện bất thường khiến bà không dám gặng hỏi, đành gật gật đầu, đứng ngồi không yên đến bên giường chờ đợi Hoa Sơ Vân tắm xong. Hoa phu nhân cũng có những suy đoán trong lòng, nhưng bà thật sự không mong những suy đoán này sẽ đúng, con gái bà không nên phải chịu tổn thương khủng khiếp đó.

Không biết Hoa phu nhân ở bên ngoài sốt ruột đến mức nào, Phượng Sơ ở trong phòng tắm còn đang ngạc nhiên hất lên hất xuống cần gạt vòi hoa sen, nước phun ra lại dừng, phun ra lại dừng.

Phượng Sơ đã thấy những thứ này trong trí nhớ của Hoa Sơ Vân, nhưng đến khi trực tiếp dùng đến cô vẫn thích thú không thôi. Còn rất nhiều, rất nhiều thứ kỳ lạ, cô đều muốn thử nghiệm, thế giới này thật thần kỳ, cô thích.

Vừa tắm vừa nghịch ngợm tất cả những thứ có trong phòng, Phượng Sơ không biết Hoa phu nhân càng chờ càng lo, tại sao lại tắm lâu như vậy, có khi nào…

Hoa phu nhân sắc mặt tái nhợt, trong đầu hiện lên hình ảnh con gái toàn thân vết thương chồng chất nằm im không cử động trong bồn tắm, cổ tay chảy tràn chất lỏng đỏ tươi khắp sàn. Bà chạy vội đến gõ cửa phòng, gọi tên cô, nhưng rất nhanh có tiếng đáp lại, Hoa phu nhân thở ra nhẹ nhõm, nhắc nhở con gái tắm nhanh một chút, quay trở lại giường ngồi tiếp tục chờ đợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.