Cũng chết đi sống lại ở thế giới này sao? Phượng Sơ chợt nhớ ra điều gì, ngậm miệng không nói. Không được, cô đã thay đổi một thân thể mới, thay đổi một cuộc đời mới, cần gì phải quan tâm Lý Uẩn đến thế giới này bằng cách nào.
Nếu như là Phượng Sơ ở thời điểm mới vừa tới thế giới này, có thể cô sẽ bị lòng hận thù che mờ lý trí, điên cuồng tìm mọi cách dồn Lý Uẩn vào chỗ chết, ít nhất cũng phải một đao đâm ngập lồng ngực hắn, giống như kiếp trước giây phút cuối cùng của cô, trả thù cho hoàng nhi, cũng là giải thoát cho chính cô.
Nhưng hiện tại thì khác, thế giới này là xã hội pháp trị, cô còn gia đình, người thân, còn cuộc sống mới vừa bắt đầu, những thứ này cô đều luyến tiếc. Cô sẽ không nông nổi dùng những thứ quý giá của mình đánh đổi mạng chó của Lý Uẩn.
Kiếp trước là một đế vương đứng trên đỉnh thiên hạ, dù trong lòng sóng gió cuộn trào thì ngoài mặt cô vẫn có thể bình thản không hiện dấu vết, huống chi kiếp này còn được học tập bài bản thứ được gọi là diễn xuất.
Khuôn mặt này, vốn không hề có trong ký ức của Hoa Sơ Vân, cô không thể tự loạn trận cước, tự đưa bản thân lộ ra trước anh ta. Đúng vậy, còn chưa biết người này là tìm Phượng Sơ cô, hay đang nói chuyện với Hoa Sơ Vân nguyên chủ đây.
- Cho hỏi, anh là?
Phượng Sơ tỏ ra không biết người trước mặt là ai, ánh mắt kinh ngạc, lại nghi vấn, biểu cảm vô cùng đúng chỗ.
- Em không biết tôi?
Người đối diện cười lạnh, bước về trước hai bước, đi ra khỏi vùng tối ánh sáng không chiếu tới, gương mặt anh tuấn, lại lạnh lùng tao nhã như quý tộc, anh ta ngước đôi mắt sáng rực nhìn chăm chú khuôn mặt Phượng Sơ, muốn xem rõ từng biểu cảm của cô.
- Đúng vậy, có phải anh nhận lầm người rồi hay không?
- Ồ, còn giả vờ giả vịt sao? Cũng tốt, dù sao đã từ hôn, chúng ta bây giờ không còn quan hệ gì, coi như không quen biết cũng không tồi.
- Từ hôn? Anh… anh là Triển Chiêu Dương?
Người này là Triển Chiêu Dương? Nói vậy anh ta cũng không biết cô là Phượng Sơ, hay là anh ta vốn không phải Lý Uẩn, chỉ là một người có gương mặt giống hắn mà thôi?
- Nhớ ra rồi? Em cũng thật tài giỏi, giả vờ không quen biết mà cứ như thật nhỉ. Bảo sao lại có can đảm bước chân vào giới giải trí này.
- Chúng ta, đã từng gặp nhau rồi à? Vì sao tôi lại không nhớ rõ nhỉ?
Triển Chiêu Dương nghe lời này, trợn tròn mắt nhìn cô chằm chằm. Đúng là bọn họ, chưa từng chính thức gặp mặt, nhưng mà chẳng phải… mà thôi. Từ hôn thì cũng từ hôn rồi. Ai đi đường nấy, chỉ cần sau này cô đừng lảng vảng trước mặt anh nữa là được.
- Chưa từng gặp. Mà tốt nhất sau này cũng không gặp lại.
Triển Chiêu Dương bỏ lại một câu rồi lạnh lùng đi mất. Người này… là sao vậy hả? Dù bị nói cạnh nói khoé nhưng Phượng Sơ cũng không khó chịu, vì cô đã rõ, người này hẳn không phải là Lý Uẩn.
Người này có khuôn mặt giống hệt, nhưng tính cách thì khác hẳn. Lý Uẩn ngoài mặt nho nhã quân tử nhưng lòng dạ thâm sâu khó lường, nếu là hắn thì vừa rồi sẽ không biểu hiện thẳng thắn ra như vậy.
Nhưng mà không phải Lý Uẩn thì sao, chỉ dựa vào việc anh ta mang khuôn mặt của Lý Uẩn, có cơ hội xem cô có chơi chết anh ta hay không.
Phượng Sơ chờ ở ngoài hành lang khoảng năm phút thì nhận được điện thoại của Chung Hân, vệ sĩ và cô ấy đang chờ Phượng Sơ ở trước sảnh. Thôi Tinh Hà có lẽ cũng đã nhận được điện thoại trước đó, cô vừa ngắt điện thoại thì chị ấy cũng từ trong phòng ra ngoài.
- Chị đã giúp em chào hỏi cả ekip rồi. Chúng ta lập tức ra sân bay, khoảng hai tiếng nữa chuyến bay của chúng ta cất cánh.
- Được. Đi thôi.
Chung Hân cùng vệ sĩ quay về khách sạn thu dọn đồ đạc từ trước, hiện tại có thể trực tiếp ra sân bay.
Phượng Sơ ngồi trên xe, nhắm mắt dưỡng thần không muốn nói chuyện. Thôi Tinh Hà thấy cô như vậy cho rằng Phượng Sơ mệt mỏi muốn chợp mắt, nhỏ giọng nhắc Chung Hân ngừng nói chuyện, để cô có thể nghỉ ngơi một chút.
Phượng Sơ ngẫm nghĩ kỹ lại một lần đối thoại hôm nay giữa cô và Triển Chiêu Dương, anh ta cho là cô biết anh ta, nhưng thực tế Hoa Sơ Vân chưa bao giờ gặp, cũng không hề biết mặt vị hôn phu bất đắc dĩ này. Có lẽ giữa bọn họ thực sự có hiểu lầm gì đó.
Nhưng thế thì sao, chỉ bằng vị hôn phu này mang khuôn mặt của Lý Uẩn, dù có hiểu lầm gì đi chăng nữa, sự việc Hoa Sơ Vân bị gài bẫy có liên quan gì đến anh ta không, thì từ hôn cũng là kết cục tốt nhất. Cô không muốn, cũng sẽ không có liên quan bất cứ thứ gì đến Triển Chiêu Dương hết.
Kiếp này cô biết bản thân muốn gì, cũng sẽ vì những điều mình muốn mà ra sức thực hiện. Cô có gia đình đầy đủ cha mẹ yêu thương cô hết lòng, em trai đáng yêu ngây ngô nghe lời sùng bái cô, có gia thế đơn giản không gò bó cô vào khuôn khổ, có cuộc sống tự do tuỳ tính thích làm gì thì làm. Những thứ này đều là của cô, cô càng muốn bảo vệ cuộc sống hiện giờ, sẽ càng không vì ai mà thay đổi.
Phượng Sơ trong lòng đã yên ổn, vốn chỉ định nhắm mắt suy nghĩ vài chuyện, không ngờ lại ngủ mất lúc nào không hay. Đến khi Thôi Tinh Hà đánh thức cô dậy, Phượng Sơ mới biết mình đã chợp mắt trên xe luôn rồi, đã đến sân bay, nhóm bốn người bọn họ nhanh chóng check vé rồi vào phòng chờ đợi đến giờ.