Nữ Hoàng Giải Trí

Chương 56: Hẹn mời ăn cơm



Thêm chương rồi nhé ^^~

- Thật đúng dịp, cái hẹn mời cơm lần trước, hôm nay cho phép tôi thực hiện, được chứ?

- Được, có cần gọi Thái Huyên không?

- Không cần đâu, em ấy chắc đang ở cùng Hoa Ninh Thần rồi. Em có đặc biệt thích ăn món gì không?

- Không có. Tôi không kén ăn.

Thật ra nữ đế bệ hạ rất thích ăn hải sản. Đây có lẽ cũng là điểm giống nhau duy nhất giữa cô và nguyên chủ Hoa Sơ Vân. Có điều chắc chắn cô sẽ không để lộ ra sở thích của mình với người xa lạ, làm vua của một nước, sở thích, cảm xúc, suy nghĩ đều là thứ cô phải che dấu, ngoài người thân cận nhất, không thể để lộ. Thế nhưng người thân cận nhất, cũng có lúc không thể tin tưởng.

- Vậy tôi sẽ tự chọn nhé.

- Được.

Lúc này Phượng Sơ mới nghĩ tới, kiếp này cô là người bình thường, một chút sở thích nho nhỏ này, có gì mà cần phải che che dấu dấu, cô muốn ăn bao nhiêu thì ăn, cô có tiền, chính mình tiêu xài.

Kiếp trước đô thành cách biển quá xa, không gian giới tử lại không thể chứa vật sống, lại thêm công pháp của Hoàng tộc Phượng Dụ quốc thiên về hành hoả không nên ăn quá nhiều đồ lạnh, bởi vậy nữ đế bệ hạ dù thích đến mấy cũng không phải muốn ăn thế nào thì ăn, so sánh ra, kiếp trước đứng trên đỉnh phong còn thật nghẹn khuất, không tự do tiêu sái bằng kiếp này đâu.

Chặng đường kế tiếp, Phượng Sơ không nói gì nữa, Phó Diên Hựu cũng chuyên tâm lái xe. Có điều rõ ràng đây chỉ là mặt ngoài, người đang mắt nhìn thẳng đường đi nhưng trong lòng lại đang lộn xộn đủ thứ.

Người con gái bên cạnh, trong một không gian chật hẹp, toả ra mùi hương nhẹ nhàng tươi mát như cỏ xanh, lại giống như lá trúc, cũng có chút giống cơn gió xuân nhiễm mùi hoa khiến nhịp tim anh hơi bất ổn.

Dù không nhìn thẳng khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết không tỳ vết của cô, anh cũng có thể tưởng tưởng ra cô hoàn mỹ đến như thế nào.

Tất nhiên đây không phải là lần đầu anh nhìn thấy cô, nhưng so với lần đầu tiên xem quả ảnh chụp, cô bây giờ xinh đẹp và linh động hơn nhiều lắm. Nhưng không hiểu sao, lần này tiếp xúc với cô trong khoảng cách gần như vậy, anh lại bất giác có cảm giác rất quen thuộc, như thể đã quen biết cô từ kiếp trước. Phó Diên Hựu tự cười suy nghĩ vớ vẩn trong lòng mình, nghiêng đầu nhìn nhanh về ghế phụ, thấy cô đang nhắm mắt nghỉ ngơi, liền loại bỏ điều này ra khỏi đầu, chuyên tâm lái xe.

Khoảng nửa giờ sau, đã tới nhà hàng Trân Vị rồi. Đây là một nhà hàng rất nổi tiếng trong giới thượng lưu, vị trí hơi xa trung tâm thành phố. Trong bãi đỗ xe có thể thấy được hàng loạt siêu xe đang đậu, nơi này chỉ dành cho người có tiền. Trân Vị hoạt động theo chế độ hội viên, người có thẻ hội viên ở đây, không phú tức quý.

Phó Diên Hựu đã cho xe vào bãi, nhưng chưa xuống xe, vẫn phân vân nên gọi Phượng Sơ dậy như thế nào. Cũng may người con gái bên cạnh như cảm giác được, mở mắt ra, thấy hoàn cảnh bên ngoài qua cửa kính liền biết họ đã tới nơi.

Quầy tiếp khách có hai thiếu nữ rất đẹp, thân mặc một chiếc áo dài cách tân hoạ tiết thêu tay phục cổ, vô cùng khí chất, vừa hiện đại trẻ trung lại có nét của tiểu thư khuê các cổ đại.

- Ngài Phó, đã lâu không gặp. Hoan nghênh tới đây.

Một trong hai thiếu nữ lên tiếng, nhìn Phó Diên Hựu cười dịu dàng. Hiển nhiên anh là khách quen của chỗ này.

- Cho tôi phòng bao tốt nhất.

- Đến, mời đi bên này.

Người phục vụ lập tức làm tư thế mời, trong vẻ mặt mang theo một tia kích động. Cô gái lén nhìn trộm Phó Diên Hựu và Phượng Sơ một cái, vẻ mặt mang chút hâm mộ.

Phượng Sơ và Phó Diên Hựu được đưa tới phòng riêng, trên bàn bày bộ đồ trà màu trắng như ngọc, trong suốt trơn bóng, chế tác tinh xảo. Trong phòng trang hoàng cổ kính làm người tưởng như lạc về quá khứ, góc phòng có một kệ đa bảo bày một vài hũ gốm sứ tinh phẩm, tường treo tranh chữ, còn có lư đồng toả ra mùi hương nhẹ nhàng thanh mát.

Nghệ sư trà vừa bước vào động tác nhanh nhẹn thành thạo đun nước, tráng ấm, thả trà, rót nước, một loạt động tác tao nhã cực điểm, nhìn xem đã thấy cảnh đẹp ý vui.

Tiếp theo cô ấy đổ toàn bộ nước thứ nhất gọi là ‘tắm trà’ đi, rót nước lần thứ hai, lúc sau thấp cổ tay rót hai chén trà đặt đến trước mặt hai vị khách, làm một động tác ‘mời’ rồi mới khom người cúi chào lui ra khỏi phòng.

Phó Diên Hựu lấy ngón cái cùng ngón chỏ đỡ lấy mép chén, tay còn lại đỡ lấy đáy chén, nhưng không uống ngay, mà đưa tới chóp mũi ngửi ngửi, chậm rãi uống vào, cả quá trình sinh động như nước chảy mây trôi, không vương theo một tia khói lửa.

Phượng Sơ cũng nâng chén cẩn thận uống một ngụm nhỏ, một hương vị đắng chát tràn ngập ở trong đầu, hơi hơi nhíu mày, lại uống tiếp ngụm thứ hai, cảm giác liền không giống lúc trước, từ đắng chát trở thành ngọt ngào, uống đến ngụm thứ ba, chỉ cảm thấy dư hương tràn đầy trong miệng, không khỏi nhắm mắt lại, cảm nhận tinh tế hơn.

- Không tồi.

- Em thích? Sau này có thể thường xuyên đến.

Tuy không phải khen anh nhưng tâm trạng Phó Diên Hựu vô cùng tốt. Nơi anh chọn, cô hài lòng là được rồi.

- Được.

Nơi này có hơi thở của quá khứ, khiến cô cảm thấy rất quen thuộc, nếu đồ ăn hợp khẩu vị, cô sẽ còn đến nữa.

Cô gái phục vụ ban nãy đặt trước mặt hai người quyển thực đơn đóng gáy như sách cổ làm bằng giấy Mật Hương* thơm mùi gỗ trầm được viết song tự bằng hai loại chữ hiện đại và cổ văn hán nôm, còn dùng bút lông viết.

- Muốn ăn cái gì?

- Anh chọn đi, anh quen thuộc hơn.

*Giấy Mật hương: làm bằng gỗ trầm: mặt giấy màu trắng, có vân như vẩy cá, mùi rất thơm, bỏ xuống nước không nát. Một loại giấy cổ của Việt Nam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.