Nữ Hoàng Giải Trí

Chương 73: Xong đời



Phượng Sơ thấy được không ít máy quay, điện thoại chĩa về hướng họ, vội vàng ôm Hoa Ninh Vũ lên cố tình kéo đầu thằng bé gục vào hõm cổ mình tránh lộ diện trước truyền thông.

Phượng Sơ không muốn gia đình của mình lộ diện quá sớm trước truyền thông, nhất là Hoa Ninh Vũ, cô muốn em trai có một cuộc sống bình yên.

Phượng Sơ tiến về phía thang máy, ấn nút xuống tầng hầm để xe. Ngay khi cô đặt Hoa Ninh Vũ ngồi yên vị trên ghế phụ lái, cài dây an toàn cho thằng bé, điện thoại liền reo vang, Phượng Sơ lôi từ trong túi quần ra, là ba gọi, đều tại bọn tội phạm khiến cô muộn giờ ăn trưa với ba mẹ rồi, chắc chưa thấy cô đâu làm ba mẹ lo lắng.

Không thể không nói Phượng Sơ vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi lối suy nghĩ của người thời không khác, vẫn ngây thơ cho rằng ba mẹ không biết đến việc lớn tày trời vừa xảy ra với cô, và cô cũng không muốn ba mẹ phải lo lắng, còn đang định ém nhẹm chuyện này đi đấy.

- Ba à. Con đang trên đường đến nhà hàng rồi. Ba mẹ cứ gọi món trước đi nhé.

- Ba mẹ đang ở trước cửa trung tâm thương mại Diamond.

- Sao ba mẹ lại ở đó, chúng ta thay đổi chỗ dùng bữa trưa sao ạ. A… trung tâm… Diamond… ôi ba à…

Phượng Sơ càng nói càng lắp bắp, hơi hơi chột dạ giọng nói càng ngày càng nhỏ.

- Con lái xe đưa em về nhà đi, ba mẹ cũng lập tức về bây giờ. Chúng ta ăn ở nhà.

- Ba à…

- Cứ về đã.

- Vâng ạ…

Phượng Sơ cúp máy, mặt ỉu xìu như bánh đa nhúng nước. Quay sang em trai bởi vì chị đang nghe điện thoại mà ngoan ngoãn im lặng, nhưng từ nãy giờ vẫn đang dùng ánh mắt sùng bái sáng rực nhìn chị mình, Phượng Sơ yêu thương bẹo một cái trên má bé, chắc nịnh, sướng tay cực kỳ.

- Ba biết chuyện vừa nãy, chúng ta xong đời rồi.

- Chị, chúng ta là tự vệ.

- Ba biết chị dám để cho em đấu tay đôi với tội phạm là người trưởng thành, chị xong đời. Chứ không phải em.

- Chị. Em thể hiện tốt chứ. Chị đừng lo, ba mẹ có giận cũng sẽ chỉ chút xíu thôi. Em sẽ cùng chị năn nỉ ba mẹ mà.

Phượng Sơ mỉm cười xoa xoa đầu em trai, sau đó trực tiếp khởi động xe, lái ra khỏi tầng hầm ngầm, về nhà.

Ba mẹ đều đang ngồi trong phòng khách, trên sô pha còn có bác sĩ gia đình của Hoa gia cũng được gọi đến, không khí rất trầm, vô hình chung khiến Phượng Sơ có cảm giác như đang mở tam đường hội thẩm.

- Ba… mẹ…

- Mau ngồi xuống, để bác sĩ Trần kiểm tra cho con xem nào.

- Dạ… chào bác Trần.

Phượng Sơ không dám nói lời thừa, lập tức ngồi xuống, vén gọn tóc, ngồi nghiêm chỉnh không dám cử động kể cả cơ mặt.

- Haha, cháu thả lỏng đi, vết thương nông thôi, ông bà không cần lo lắng, mấy hôm tới kiêng nước, vệ sinh sạch sẽ, bôi thuốc theo hướng dẫn là được.

- Cảm ơn bác.

Bác sĩ Trần có mang sẵn dụng cụ y tế, lập tức xử lý vết thương cho cô, sau khi xong việc, trong không khí kìm nén ở phòng khách nhanh nhẹn thu dọn ra về, thật không nhìn ra là ông lão trung niên năm mươi tuổi.

- Con nói xem rốt cuộc sự việc là như thế nào?

Cũng chẳng có gì phức tạp, chỉ năm phút Phượng Sơ liền kể xong chi tiết mọi chuyện, tính huống phút cuối ông bà Hoa cũng tận mắt chứng kiến, cũng chính vì tận mắt chứng kiến nên bọn họ mới càng lo sợ.

Người ngoài chỉ thấy là cô gái này thân thủ tốt chỉ mấy chiêu võ đã đánh bại tên tội phạm vô cùng ngầu, nhưng người làm cha làm mẹ như họ thì sợ hãi đến thót cả tim, chỉ sợ gã kia bỗng nhiên rút ra một con dao hoặc khẩu súng làm bị thương đứa con gái yêu của họ. Đến bây giờ, khi Sơ Vân đã an toàn ngồi trước mặt trong ngôi nhà của chính họ, cả hai vẫn chưa hết hồi hộp.

- Lần này là vô tình đụng phải, ba mẹ không nói nữa, nhưng sau này phải hứa với ba mẹ, tránh xa hết mấy thứ nguy hiểm đó biết không.

- Con biết rồi ạ.

- Ừ. Về phòng nằm nghỉ một chút. Lát nữa mẹ gọi xuống ăn cơm.

- Vâng.

- Còn nữa. Sau này kiên trì tập luyện. Cũng may… cũng may là con có võ trong người…

- Mẹ. Con và em đều rất chăm chỉ luyện tập. Sẽ tự bảo vệ tốt bản thân.

- Ừ. Đi nghỉ chút đi.

Khi hai chị em đã khuất bóng, Tư Tịnh Nhã mới thở nhẹ nhõm, run run nắm chặt tay chồng. Hoa Khải Duy vỗ vỗ tay vợ an ủi, trong lòng vô cùng biết ơn người sư phụ bí ẩn đã thu nhận dạy dỗ con gái mình. Nếu không có ông ấy, Hoa Khải Duy không dám nghĩ tới hôm nay con gái ông sẽ gặp phải những chuyện gì nữa.

Chỉ tiếc Sơ Vân nói lão sư phụ đã vân du tứ hải, lại không thích sử dụng đồ công nghệ nên con bé cũng không biết ông đang ở đâu, nếu không nhất định vợ chồng họ phải đến tận nơi thăm hỏi cảm ơn một phen mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.