Nữ Hoàng Giải Trí

Chương 96: Đi săn



Cuối tuần bận nên không viết truyện được. Thứ hai đầu tuần mình bù một chương dài gấp đôi nhé ^^~

Một tia sáng sắc tím rất mảnh hiện lên ở mi tâm Phượng Sơ, thức hải được tử khí bao phủ cải tạo triệt để, tinh thần lực của cô cũng theo đó tăng vọt một cách nhanh chóng, không ngừng biến hóa và cuối cùng ngưng kết lại thành một làn sương mờ mịt tím khói chiếm giữ ở nơi vốn là chỗ của thức hải.

Phượng Sơ mở hai mắt ra, đôi mắt nâu đậm nay biến thành màu tím thâm trầm như mực, bễ nghễ uy nghiêm như chúa tể của thâm uyên. Khí thế quân lâm thiên hạ tản mát ra đâm thẳng thiên không, lan rộng bao trùm lên toàn bộ hòn đảo.

- Ngao…gao….ao…..ooo……

Một tiếng gầm mang đầy ý tứ khiêu khích cùng uy hiếp sắc bén vang vọng khắp khu rừng. Phượng Sơ đột nhiên nhắm hai mắt lại, lần thứ hai mở mắt ra thì đôi mắt đã trở về màu sắc vốn có. Cô có chút ngẩn ngơ, giơ tay lên dùng ngón tay chạm vào mi tâm, chỗ đó vẫn còn một cảm giác nóng hừng hực.

Tiếng gầm vang vọng khi nãy Phượng Sơ nghe được rõ ràng, trong tiếng gầm đó còn thể hiện ý trí của một sinh vật có trí tuệ, nhưng cô đang ở nơi đất khách quê người, có lẽ nên thu liễm một chút, Phượng Sơ đoán rằng sinh vật kia đang cảnh cáo cô, khi Phượng Sơ tản ra khí thế của mình, nó coi đó là khiêu khích nên gầm lên đáp trả và cảnh cáo cô không được phép xâm nhập lãnh địa của nó?

Tiếng gầm không đánh thức những người khác, bởi nó là linh thức giao lưu, chỉ có Hoa Ninh Vũ bắt đầu chớm chạm tới xuất phát điểm của tu luyện là hơi có chút cảm ứng, bé lồm cồm bỏ dậy khỏi giường, ngó qua ô cửa kính thấy mặt trời đã xuất hiện, bèn nhanh nhẹn vệ sinh rồi chạy sang gõ cửa phòng chị gái.

- Chị ơi. Có cái gì đó…

- Không sao đâu. Em ở đây luyện quyền đi.

Nếu là Phượng Sơ trước kia, hẳn là sẽ không dung thứ cho bất cứ sinh vật nào dám ra oai trước mặt mình, dám gầm rú uy hiếp cô? Đảm bảo đánh cho ra bã.

Bây giờ thì khác, đất đai này, không phải thiên hạ của cô, huống chi nếu sinh vật khi này uy hiếp cô là một yêu tu, thì phải là cô đã đoạt mất tinh hoa mặt trời dù ở Càn Nguyên đại lục cũng là bảo vật tu luyện khó gặp.

Dù kể cả khi nó không thể hấp thu, chỉ có thể tu luyện nhờ phụ trợ của tử khí, khi cũng tính là cô cướp đoạt cơ duyên tạo hoá của nó. Tử khí đông lai, tinh hoa thiên địa, chỉ có thể ngộ, không thể cầu.

Hiện tại là đầu xuân, tại Newfoundland vẫn còn lạnh, rất nhiều hoạt động trên biển chưa thể chơi đùa. Hoa Ninh Vũ rất ước ao được học lướt ván, lướt sóng, nhưng không được Tư Tịnh Nhã cho phép, thay vào đó, bà hứa nên bé con ngoan ngoãn, vào kỳ nghỉ hè có thể cho tiểu Ninh Vũ đến đây lần nữa. Khi đó sẽ là thời điểm hoàng kim để thể nghiệm đủ trò chơi náo nhiệt trên biển.

Ngày đầu tiên Phượng Sơ cùng cha mẹ và em trai thăm thú một vòng trên đảo, mỗi một phong cảnh xinh đẹp Hoa Ninh Vũ đều nhõng nhẽo yêu cầu cô tạo dáng làm mẫu ảnh cho nhóc, nói thật, Hoa Ninh Vũ còn chăm chỉ tương tác với fan của cô hơn của bản thân, nghĩ lại lượng tín ngưỡng to lớn cô đã nhận được từ khi bắt đầu nổi tiếng, Phượng Sơ thấy hơi ngại ngùng, bản thân không xứng chức cho lắm thì phải.

Ngày thứ hai dì Kiều Ân đưa mẹ đi St. John’s mua sắm, Phượng Sơ không hứng thú, muốn theo cha đi săn trên núi. Hoa Ninh Vũ dù đã triển khai nũng nịu thần công với Tư Tịnh Nhã nhưng cũng không thể như nguyện được đi theo cha và chị.

Phượng Sơ muốn thử xem có thể nhìn thấy yêu tu đã giao lưu với chính mình sáng hôm đó không. Đúng dịp này người dân trong thị trấn cũng tổ chức những nhóm nhỏ lên núi săn lợn rừng và sói, đề phòng chúng xuống núi gây nguy hại cho con người.

Trong rừng cây, không ngừng vang lên tiếng chim hót hoặc thanh thuý hoặc cao vút, rồi tiếng côn trùng kêu rả rích, cho người ta biết, mùa xuân đã thực sự tới rồi.

Phượng Sơ và Hoa Khải Duy đều không có chứng nhận sử dụng súng vậy nên mỗi người đều mang trên lưng một bộ cung tiễn Jack sưu tầm. Con mồi đầu tiên nhóm người săn được là một đôi thỏ rừng. Thỏ rừng thể hình nhỏ, tất nhiên không thể dùng súng săn, ngay khi đoàn người phát hiện ra chúng, đều dừng bước im lặng, gỡ cung chuẩn bị, nhưng chưa kịp kéo dây cung thì một tiếng xé gió đã vang lên, hai tên cùng phát, phập phập hai tiếng liên tiếp, đôi thỏ rừng vốn nhàn nhã bên nhau hưởng thụ bữa sáng ngon ngọt còn đọng sương, liền cùng dắt tay nhau nhảy vào nồi làm bữa trưa cho đoàn người.

Cả đoàn đi săn chỉ có mình Phượng Sơ là nữ, những không ai nghĩ tới con mồi đầu tiên, cũng là của cô.

- Wow, Hoa, quá tuyệt vời.

- Con gái, thật bất ngờ.

- Chúng ta không thể để thua đâu.

Mặc kệ đám chủ nhân đang kinh ngạc cảm thán, hai con chó Labrador cũng không quan tâm, tốc độ rất nhanh lao về trước chui vào bụi cỏ, lát sau cùng nhau chạy trở về, trong miệng mỗi đứa ngậm một con thỏ rừng lông xám béo mập.

Một đường đi một đường thưởng thức cảnh đẹp rừng núi mùa xuân xanh tươi mơn mởn, buổi trưa bọn họ đã muốn vượt qua một tòa núi nhỏ, Jack ý bảo tạm thời ở chỗ này hạ trại, ăn cơm trưa cùng nghỉ mệt.

Hoa Khải Duy đi bờ sông câu cá, Jack thu thập nơi nghỉ ngơi cho buổi trưa, Phượng Sơ ngó nghiêng trước sau, muốn lẻn đi xung quanh xem một chút, liệu có thể gặp được sinh vật thần bí hôm trước hay không. Nhưng mà hai nhóc Labrador luôn luẩn quẩn chạy xung quanh cô làm nũng, không đi được.

Bữa trưa có thỏ, gà rừng và cá, đều là một ít con mồi nhỏ. Buổi chiều đoàn người tiếp tục dọc theo dòng sông đi lên, cũng bắt gặp vài bầy tuần lộc, nhưng vừa nhác thấy có người liền bỏ chạy rất nhanh, chỉ đành săn một ít gà rừng, còn hái rau dại và thu thập quả mọng. Đến khi đi được hơn hai giờ đồng hồ, bọn họ mới bắt gặp một con lợn rừng trưởng thành khụt khịt khụt khịt chui ra từ trong bụi cỏ, đang thở hổn hển nhấm nuốt cành lá non.

Jack cùng một ông chú trong thị trấn đều giương súng, Phượng Sơ nghe tiếng ‘ phanh, phanh, phanh’ liên tiếp, đầu và cổ lợn rừng toé máu, cô biết con vật này đã xong đời, liền thả cánh cung đang kéo căng tròn trên tay xuống.

Con mồi mà đoàn người nhắm tới đã săn được, bọn họ bắt đầu tìm chỗ cắm trại, ở lại qua đêm trong rừng. Phượng Sơ cùng một thanh niên đi xung quanh khu hạ trại nhặt củi khô, cung trong tay cô cũng kiếm thêm về một con nai đực lạc đàn. Phượng Sơ cũng không ham, kiếm đủ củi thì lập tức quay lại khu trại, người thanh niên tên Johnson nhận trách nhiệm khiêng con mồi.

Phượng Sơ không tự tin nhất, chính là trù nghệ của bản thân, vậy nên dù là cô gái duy nhất trong đoàn đi săn, nhưng đến lúc nấu nướng cô lại mon men đi sang chỗ chế biến nguyên liệu ở gần bờ sông, cách khu hạ trại một khoảng khá xa.

Lột da, chặt khúc, thái miếng cô đều làm thuần thục, đao công đã trải qua luyện tập thuần thục nhuần nhuyễn. Đến khi nấu nướng, vậy thì xin thứ cho kẻ bất tại, Phượng Sơ lẩn ra xa nhất.

Ở cùng vợ lâu, hiện tại nướng thịt cũng chính là sở trường của Jack. Ông xiên từng khối thịt nai qua nhánh cây gác lên trên đống lửa, một bên không quên liên tục quét nước xốt và dầu. Rất nhanh những miếng thịt nai đã được nướng chín vàng ươm béo ngậy.

Thịt nướng chín tới ngon lành chinh phục cả đám người, nhất là còn được quét nướng xốt thơm nồng mang đến từ quê nhà Hoa gia. Vừa ăn thịt nướng thơm nức vừa uống canh rau dại nóng hổi giữa đêm trời xuân se lạnh, còn gì tuyệt bằng.

Lúc này màn đêm đã buông xuống, mặt trời xuống núi, cả bầu trời đều là của ánh trăng sáng rọi, hôm nay thời tiết rất tốt, đầy trời đều là những vì sao, như là ở trên màn đêm đen nhung huyền rải lên vô số mảnh kim cương nhỏ vụn.

Đoàn người chia làm hai nhóm gác đêm, dù Phượng Sơ đã khẳng định nhiều lần rằng võ công của cô rất tốt, có thể gác đêm nhưng vẫn không thể lay chuyển được quyết định của cha cô và nhóm nam giới còn lại.

Phượng Sơ trẻ con hờn dỗi, lúc ta đánh đông dẹp bắc chính chiến man di ngoại tộc không biết các người còn đang nghịch bùn ở phương trời nào đâu.

Cuối cùng Phượng Sơ vẫn bị cha cô dùng cả hai tay ấn cô về lều, muốn cô đi ngủ sớm một chút.

Muốn cô ngủ? Đó là không thể nào!

Cô nhõng nhẽo đòi theo ngoại trừ việc tò mò với núi cao rừng rậm và sinh vật thần bí, còn lại chính là vì lo lắng cho cha, nhất là khi sâu trong ngọn núi này có một sinh vật vô cùng nguy hiểm với cha cô hay bất cứ một người bình thường nào, làm sao có thể yên tâm ngủ ngon được.

Trên núi ban đêm cũng không yên tĩnh, côn trùng một mực kêu rả rích, thỉnh thoảng có sói cùng lợn rừng rống lên một tiếng, cũng may những người đi rừng lần này đều là có kinh nghiệm, nên ngủ vẫn có thể ngủ được an ổn bình thản.

Phượng Sơ thì không ngủ, với tu giả như cô, thức trắng một đêm chỉ như bữa ăn sáng, cô có xem qua thông tin rừng rậm bắc mỹ nguy hiểm nhất chính là bầy sói, từ khi màn đêm buống xuống Phượng Sơ đã tản linh thức của bàn thân ra bán kính một trăm mét xung quanh lều trại.

Không nghĩ tới nửa đêm chúng nó liền thực sự xuất hiện, ngoài Phượng Sơ còn có hai con chó Labrador vốn nằm trước cửa lều Phượng Sơ canh chừng cũng phát ra những tiếng gầm gừ cảnh báo.

Phượng Sơ bật dậy vơ lấy cung tên vén lều bước ra ngoài. Jack và vài người khác cũng đã ôm súng chuyển động, sắc mặt ngưng trọng nhìn xem bốn phía.

- Là đàn sói xám Bắc Mỹ.

Phượng Sơ nhìn bốn phía, dù bóng đêm che dấu cho chúng nhưng trong mắt của Phượng Sơ hình dáng chúng hiện ra rõ mồn một, lúc sau khi chúng tiến lại gần hơn, cả đoàn người cũng có thể thấy được ẩn núp trong rừng cây có vài cặp mắt xanh lục như phát quang giữa đêm tối.

Phượng Sơ di chuyển lại gần sát cha cô, tay kéo cánh cung đến căng tròn, vận sức chờ phát động, đồng thời tản ra khí thế của chính mình.

Động vật, nhất là động vật hoang dã, vô cùng nhạy cảm với nguy hiểm, ngay khi cảm giác được khí thế kẻ mạnh xem lẫn sát khí như có như không của Phượng Sơ trong đám người, đàn sói đã bắt đầu do dự, không tiếp tục tiến lên mà một mực ẩn nấp trong bóng tối.

Bàn về kinh nghiệm chiến đấu cùng sói hoang, nếu Phượng Sơ đã muốn lên tiếng, thì không ai dám múa rìu qua mắt thợ. Tuy kiếp trước cô chưa từng đánh qua sói Bắc Mỹ, nhưng thiết cương lang và yêu lang thảo nguyên cô đã diệt cả tộc, cũng từng đánh bại tộc trưởng khiếu nguyệt thiên lang khiến nó phải thuần phục, giờ chỉ là bầy sói Bắc Mỹ lại muốn ra oai trước mặt cô?

- Johnson, cậu mau hướng trên trời bắn hai phát, đám sói này một mực núp trong tối, lại không dám tru lên, hẳn là không hạ được quyết tâm tấn công, chúng ta đuổi chúng đi là được.

Phượng Sơ không rõ súng trong tay Johnson là loại nào, chỉ biết ban ngày theo quan sát của cô, súng trong tay cậu ta tiếng nổ súng là ầm ĩ nhất.

Đàn sói đối với tiếng súng hiển nhiên có sợ hãi, nghe được súng vang lên, chúng rốt cục chậm rãi lui về phía sau, cuối cùng khi trong rừng sâu vang lên một tiếng gầm vang dội, những đôi mắt xanh lục mới biến mất tại trong bóng đêm.

- Jack, là lang vương.

- Sói tại thời điểm đi săn là vô cùng nghị lực, có thể đi theo con mồi chạy trốn đến một trăm kilomet, cho nên chúng ra cần đề phòng đàn sói trở lại báo thù.

Nửa đêm về sáng Phượng Sơ không ngủ chút nào, bởi cô biết rõ, đêm qua đó không phải lang vương, mà chính là yêu tu tồn tại thần bí trên hòn đảo này, thân phận của nó rốt cuộc bại lộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.