- Con ranh, mày muốn chết phải không? Mày biết tao là ai không mà dám đụng vào hả.
Nó nhìn hắn thản nhiên không đáp. Điều ấy càng khiến sự tức giận trong người tên đó tăng lên gấp bội. Bàn tay hắn giơ lên không trung trong nháy mắt chuẩn bị giáng xuống khuôn mặt xinh đẹp của nó.
Lẽ ra theo phản xạ bình thường như những người khác thì lúc ấy thì nó phải nhắm mắt lại chờ đợi cái tát dành ình, nhưng sự thật là nó không hề chớp mắt dù chỉ 1 cái. Mắt nó mở to bình thản nhìn vào bàn tay chỉ còn cách khuôn mặt mình vài xentimet.
Đúng lúc ấy, bàn tay hắn chợt bị một bàn tay khác bóp chặt.
Tên đó la oai oái vì quá đau, bàn tay hắn như gãy từng mảnh xương.
- Cút…
Bin buông tay hắn và cất giọng lạnh lùng.
- Bà không sao chứ?
Yến từ đằng cửa lao lại chỗ nó vội vàng hỏi han. Nó lắc đầu thay cho câu trả lời ”không sao”. Yến thở phào nhẹ nhõm. Nó nhìn Bin một lát rồi mới lên tiếng hỏi:
- Anh đi đâu từ tối qua đến giờ vậy?
- À, không có gì, bọn anh đi giải quyết chuyện vài bang nhóm ấy mà. Mà thôi, chúng ta về rồi nói chuyện sau.
Nói xong, Bin vội vàng quay người bước ra phía cửa cố nén một tiếng thở dài.
Nó nhìn theo Bin, gương mặt thoáng một nét thay đổi rồi cũng nhanh chóng trở lại bình thường. Nó kéo Yến đi theo Bin về nhà.
……………………….
Về đến nhà, Bin đi luôn vào phòng mình. Anh nói là đã mệt nên muốn đi ngủ, nhưng theo nó cảm nhận thì hình như không phải thế, Bin đang cố trốn tránh những câu hỏi của nó. Nó hiểu, nó cũng không muốn ép Bin phải trả lời nên chuyện vừa qua coi như không có gì vì dẫu sao Bin vẫn an toàn. Chỉ cần như vậy là nó yên tâm rồi.
Buổi sáng, nó cùng Bin, Yến và cả bộ ba hot girl đến trường. Lại là cái cảnh tượng quen thuộc mà đứng từ xa nó đã trông thấy. Cổng trường chật ních, không còn lấy một khe hở bởi đám học sinh cả nam lẫn nữ đang chen chúc.
Khi lại gần, nó bỗng rùng mình khi nhìn thấy mấy dòng chữ ghi trên các băng dôn mà bọn họ cầm.
Bình thường thì nó sẽ chán nản len qua đám fan cuồng của ba hot boy để Vào trường, nhưng hôm nay thì không ổn, bởi vì đây toàn là fan của nó.
Nào thì ”tuyết nhi no1” ”công chúa tuyết nhi” ”tuyết nhi, i love you” rồi còn cái gì mà ”tuyết nhi, tình yêu của tôi” vân vân và mây mây…
Nó đọc qua mà thấy nổi hết da gà da vịt chứ đừng nói là hãnh diện hay tự hào gì gì đó. Giờ nó lại càng không hiểu sao, Bin và 2 người kia lại có thể chịu đựng được điều này trong suốt thời gian qua nhỉ, lại còn lấy làm vui thì phải?
Đấy, biết ngay mà, vừa trông thấy nó gần tới là cả đám liền lao lại tới tấp. Nào hoa, nào quà vây kín lấy nó khiến nó chút nữa là ngạt thở.
Nó cười méo mặt nhìn Bin cầu cứu nhưng nhận lại chỉ là cái lắc đầu bó tay.
Bọn này xem ra phải nhẹ nhàng may ra mới có tác dụng. Nghĩ thế nó cố nặn ra nụ cười tươi tắn, rạng ngời hết mức có thể rồi cất giọng khá lớn nhưng vẫn trong trẻo nhẹ nhàng.
- Các bạn trật tự.
Công nhận là hiệu quả. Tất cả im lặng chăm chú nhìn nó chờ đợi. Nó mỉm cười hài lòng:
- Cảm ơn tất cả các bạn và những tình cảm ưu ái mà các bạn dành cho Nhi. Nhưng Nhi xin được nói thật là Nhi không quen với kiểu tung hô như thế này, vì vậy hi vọng các bạn đối xử với Nhi bình đẳng như với tất cả mọi người, Nhi rất muốn chúng ta là bạn, bạn bè chứ không phải là khoảng cách giữa fan và thần tượng. Các bạn đồng ý với Nhi chứ?
Tất cả đồng loạt gật đầu thay cho lời tán thành. Vậy là cả đám chúng nó kéo nhau vào trường với khuôn mặt hớn hở.
Chợt nó nhận ra có gì đó thiếu vắng. Phải rồi, không thấy Bun và Kan đâu cả. Bình thường ngày nào họ cũng chờ chúng nó ở cổng trường để cùng vào lớp cơ mà.
- Anh Bin, 2 hoàng tử còn lại đâu rồi.
Nó hỏi Bin một cách tinh nghịch, nhưng phản ứng của Bin hình như có gì đó kì lạ. Anh đang định mở lời thì :”hây”, Bun từ đằng sau bất ngờ đập vào vai bin khiến anh giật mình.
Như bắt được vàng, nó vội túm lấy Bun hỏi:
- Anh, Kan đâu rồi, sao không thấy đi cùng anh vậy?
- À, cậu ấy sang Mĩ rồi, thấy bảo pama kêu qua đó lo việc gì lớn lắm.
Bun trả lời vô cùng bình thản, có lẽ người bình thường nhìn vào sẽ chẳng ai thấy có gì kì lạ. Nhưng tiếc rằng, người đối diện với Bun lại là nó. Một nét không tự nhiên thoáng qua trong đôi mắt Bun chẳng thể qua nổi mắt nó, đủ để nó có một linh cảm nào đó đặc biệt.
Tuy vậy, nó không có ý định tra hỏi Bun đến cùng.
Gật đầu tỏ ý đã hiểu, nó nhanh chóng cùng mọi người vào lớp.
Cô giáo bước vào lớp với nụ cười hiền hậu trên môi, cô lại trẻ quá khiến không ít những nam sinh phải đôi chút tơ tưởng. Mỗi lần đến giờ cô, nó đều chăm chú ngắm cô còn say sưa hơn cả nhiều thằng con trai nữa, bởi vì cô rất hiền, rất dịu dàng và nó cảm thấy ở cô có gì đó rất thân quen, gần gũi.
Nhưng nói thật là hôm nay nó không có tâm trạng nào để ngắm cô cả. Cái chỗ ngồi bên dưới nó sao mà trống trải quá. Lớp học vẫn đông vẫn vui như mọi ngày nhưng sao nó thấy như chỉ còn mình nó, cô đơn, trống vắng.
Chẳng phải bên cạnh nó vẫn có Yến, con bạn thân nhất, bên dưới cũng có Bin và Bun, 2 người anh vô cùng yếu quý nó hay sao? Vậy mà sao nó vẫn không cảm thấy vui, không thấy thoải mái như mọi ngày.
Có lẽ nào chỉ vì sự vắng mặt của một người? Nó chợt nhận ra, trong lòng nó từ lâu, Kan đã quan trọng hơn nó tưởng rất nhiều.
Nó cứ miên man suy nghĩ đến nỗi mà chẳng biết từ lúc nào, cả 3 hot girl đã ngồi bên cạnh nó. Đến lúc nó giật mình nhận ra thì bao người đang nhìn nó với ánh mắt khó hiểu.
Nó đành cười một cái thật ”nhăn nhở” để đánh lạc hướng mọi người. Nhưng mà Như Nguyệt vẫn không chịu buông tha:
- Cậu làm gì mà ngẩn người ra thế?
- À, không có gì. Mà sao 3 cậu lại ở đây nhỉ? (nó cố tình đánh trống lảng)
Như Nguyệt biết ý định trốn tránh của nó, nhỏ cũng không muốn làm nó khó xử nên cũng không cố gặng hỏi nữa. Thay vào đó nhỏ vô tư trả lời câu hỏi của nó:
- Bọn tớ xin chuyển sang đây, ngồi học nãy giờ rồi đó. Thấy cậu đang suy nghĩ nên không nỡ làm phiền nên mới chờ đến giờ ra chơi nè.
Nó nghe xong cũng chỉ gật gật gù gù chứ chẳng có mấy cảm xúc. Một phần là vì nó đoán trước rằng 3 nhỏ sẽ làm thế, phần nữa là vì cảm xúc của nó đang bị chi phối bởi vấn đề khác…
Đã hơn một tuần trôi qua, Kan vẫn chưa từ Mĩ trở về. Ngoài mặt nó vẫn cười đùa vui vẻ với đám bạn, nhưng thật ra càng ngày trong lòng nó lại càng có hai luồng linh cảm trái chiều hỗn loạn khiến nó vô cùng khó chịu, bức bối.
Chẳng mấy ai thấy được nội tâm của nó có phần hiu hắt nào, chỉ có Yến, Bun và Bin phần nào nhận thấy sự gượng gạo trong nụ cười của nó.
Cuối cùng, cái ngày mà có lẽ nó đang mong chờ đã đến. Hôm nay, Kan sẽ trở về, nó đang tính đòi quà của cậu ngay khi gặp cậu và còn phạt cậu vì cái tội dám đi lâu vậy mà không thèm báo với nó một tiếng.
Hiện tại, nó và khá nhiều người đang đứng đợi Kan ở cổng trường.
Két… chiếc xe thể thao đỏ chói nổi bật mới thắng mạnh trước cổng trường.
Đúng như nó dự đoán, đó là xe của Kan, cậu nhẹ nhàng mở cửa bước ra, quay lại phía chúng nó, mỉm cười. Nó cũng cười lại thật tươi nhìn cậu, nhưng hình như… Kan vừa lảng tránh ánh mắt nó.
Chắc không phải đâu, chắc tại nó suy diễn lung tung. Gạt thật nhanh cái suy nghĩ mới thoáng qua trong đầu, nó định chạy lại ”nũng nịu” với kan một chút, nhưng bàn chân còn chưa kịp nhấc lên khỏi mặt đất thì đã phải khựng lại…