Ngọn đồi quen thuộc nhưng hôm nay không còn nhuộm vàng màu của nắng, cũng không có những con gió nhẹ làm bay bay tóc có như hôm nào. Chỉ có nụ cười âu yếm trên gương mặt kia là chẳng khi nào thay đổi, ấm áp và yêu thương.
Đứng trước mộ Long, nó lặng người hồi lâu. Chợt nhận ra nước mắt từ lúc nào đã chảy dài bên má. Nó sẽ không lau đi đâu, chỉ một lần duy nhất, nó sẽ để cho nước mắt mình ướt nhòa trước mặt Long, sẽ để anh nhìn thấy nó khóc như thế nào, có thể anh sẽ buồn vì nó nhưng dẫu sao nó cũng chỉ có thể khóc với anh mà thôi.
- Anh à, nếu như anh không đi thì có lẽ em sẽ không gặp và không yêu cậu ấy. Nếu như vậy thì giờ này anh đang nhìn thấy em cười. Em xin lỗi, vì đã không nghe lời anh, em đã khóc, nhưng xin anh, cho em khóc một lần nữa thôi, anh nhé. Khóc xong, em sẽ mạnh mẽ hơn, sẽ không im lặng và nhìn mọi thứ vụt khỏi tầm tay em nữa, và lời hứa với anh… em nhất định sẽ hoàn thành nốt. Anh yên tâm, em sẽ để anh luôn được mỉm cười vì em… cho em được ở bên cạnh anh ngày hôm nay nhé, em sẽ lấy sức mạnh từ anh, để vượt qua tất cả.
Nó lặng lẽ ngồi xuống, dựa lưng vào cạnh ngôi mộ. Long ca đang ở bên nó, vỗ về nó và ru nó ngủ. Mặc dù trời đang là buổi sáng, nhưng cảm giác bình yên nơi đây đã khiến nó thiếp đi, có lẽ đây là giấc ngủ ngon nhất sau cả tuần qua của nó. Hình như có một tia nắng hiếm hoi vừa lướt qua trên khuôn mặt thiên thần đang say giấc.
………………………………………………………..
- Alo, Yến hả?
[ ừ, có chuyện gì vậy Bin]
- Bi có đi cùng cậu không?
[ không có, không phải Bi luôn ở nhà mấy ngày nay sao?]
- Sáng nay Bi bảo đi dạo, nhưng đến giờ còn chưa về.
…………………………………………….
Mấy cuộc gọi liên tiếp với nội dung tương tự như thế đã diễn ra.
Một lát sau, Yến, Bun, Nguyệt, Linh, Quỳnh, và cả Kan đã có mặt tại phòng khách nhà Bin. Gương mặt ai cũng hiện lên một nét lo lắng nhất định. Đã hơn 7 giờ tối mà vẫn chưa thấy nó về, chẳng ai biết nó đi đâu cả.
Kan ôm đầu đau khổ, là tại cậu, chắc chắn là tại cậu, vì cậu mà nó mới trở nên như vậy. Nếu nó gặp chuyện gì thì cậu làm sao sống nổi đây?
Cả đêm hôm ấy, 7 đứa chia nhau đi tìm nó khắp nơi nhưng chẳng có kết quả gì. Nỗi lo lắng mỗi lúc một lớn dần, điện thoại của nó để ở nhà nên chẳng có chút hi vọng nào liên lạc với nó.
Đã 5 giờ sáng, cả 7 đứa mệt mỏi ngả người vào ghế sofa. Kan đứng bật dậy, Bun vội gọi giật lại:
- Cậu đi đâu vậy? Vô ích thôi.
Nhưng Kan mặc kệ, cậu nhất định phải tìm được nó, Kan vẫn tiếp tục lao ra khỏi cửa.
Kan sững người, là nó đang đứng ngay trước cửa nhưng…
- Bi…
Cậu chỉ kịp hét lên một tiếng rồi vội vàng chạy lại đỡ lấy thân hình đang ngả dần xuống của nó. Nó ngất đi trong vòng tay của cậu.
Thấy vậy, mấy đứa vội vã chạy ra. Kan nhanh chóng bế nó chạy lên phòng, cậu cẩn thận đặt nó xuống giường rồi cùng Bin và Bun ra ngoài để 4 cô nàng chăm sóc cho nó.
Ngồi dưới nhà, lòng Kan đau nhói, khuôn mặt nhợt nhạt của nó khiến tim cậu thắt lại. Cả Bin và Bun cũng đau lòng không kém. Chắc chắn nó đã ở ngoài trời cả đêm hôm qua, vì thế mà quần áo mới ướt sũng như vậy, đêm qua đã mưa, dù không lớn nhưng mà lạnh lắm. Chỉ cần nghĩ đến đấy là trái tim cả 3 đau gấp trăm lần nỗi đau mà nó phải chịu.
- Cậu định sẽ thế nào? (Bin lên tiếng)
- Tớ không biết, nhưng tớ còn có thể làm gì đây? Khi cô ấy tỉnh lại, có lẽ tớ không nên để cô ấy nhìn thấy tớ thì tốt hơn. Hãy chăm sóc thật tốt cho Bi giúp tớ. (Kan cố nói thật bình tĩnh trong khi trái tim cậu đang run lên vì đau)
- Tùy cậu. (Bin chỉ có thể nói thế)
…………………………………………………………..
Ánh sáng hắt vào qua cửa sổ, nó khó nhọc hé mở đôi mắt. Đầu nó còn choáng váng lắm, nó đưa tay sờ lên đầu, một chiếc khăn ướt còn đắp trên trán nó. Có lẽ nó đã bị sốt và hình như nó ngủ hơi lâu rồi thì phải.
Với tay tìm chiếc điện thoại, đã hơn 8 giờ sáng rồi và thật tệ là nó đã ngủ liền 2 ngày, chắc chắn mọi người lo cho nó lắm.
Hương thơm từ mấy món ăn dưới nhà nhẹ nhàng bay qua mũi nó, có vẻ như Bin đang nấu ăn dưới bếp. Nó mỉm cười thật nhẹ bước xuống khỏi giường. Làm VSCN xong, nó cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cũng không còn mệt mỏi nữa. Nó ngắm mình trong gương. Chà, hình như da nó xanh hơn một chút thì phải, cũng chẳng sao, vẫn còn đẹp chán, nó tự bật cười với mình trong gương.
Cạch…
Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng bật mở, Bin bước vào với một khay đồ ăn nóng hổi nghi ngút khói trên tay. Bin hơi bất ngờ nhưng rồi cũng nhanh chóng nở một nụ cười dịu dàng.
- Em dậy rồi hả, mau ăn đi nè, biết giờ này em tỉnh nhưng mà không ngờ lại khỏe nhanh đến thế.
- Hứ… thế không lẽ anh muốn em bệnh hoài hả? (nó phụng phịu)
Bin phì cười, lâu lắm mới lại thấy cái nũng nịu trẻ con của nó, có lẽ nó đã ổn hơn nhiều, vậy mà anh cứ lo mãi, sợ khi tỉnh dậy nó sẽ lại âu sầu như mấy ngày trước, nhưng xem ra anh còn hiểu nó quá ít.
Bin ngồi nhìn nó ăn hết cả khay thức ăn. Lần đầu tiên thấy nó ăn nhiều như vậy, mà cũng phải thôi, 2 ngày rồi nó hôn mê suốt có ăn uống gì đâu chứ.
Ăn xong, nó cầm ly nước lên uống. Anh định bưng khay đi xuống nhà để nó nghĩ ngơi nhưng nó đã ngăn lại. Anh nhìn nó khó hiểu, nó cười và vỗ tay xuống chỗ cạnh mình kêu anh ngồi xuống. Bin đặt chiếc khay xuống bàn rồi ngồi xuống cạnh nó.
- Có chuyện gì thế bé yêu?
- Em lớn rồi chứ bé hồi nào chứ, nói lại đi.
- Với anh, em lúc nào chẳng bé. Thôi được rồi, nói nhanh nào.
Im lặng một lúc rồi nó mới lên tiếng một cách nghiêm túc:
- Nói cho em biết, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Kan, tốt nhất đừng nên giấu em.
Bin lặng người nhìn nó. Ở nó lúc này có gì đó rất trưởng thành, rất chắc chắn và kiên quyết. Anh không biết nên nói thế nào với nó bây giờ. Thật sự là chuyện này dù có nói cũng đâu thể giải quyết được gì, chỉ càng làm mọi chuyện thêm phức tạp thôi, anh không muốn nó phải bận tâm, thà cứ để nó nghĩ rằng Kan đã thay đổi có lẽ sẽ tốt hơn.
- Bi à, Kan đã thay đổi rồi, em quên cậu ấy đi, còn nhiều người luôn sẵn sàng yêu em mà.
Nó thở dài. Bin vẫn nói dối nó, vẫn không muốn cho nó biết sự thật. Nó quay sang nhìn thẳng vào Bin:
- Em bảo anh đừng nói dối em cơ mà. Rốt cuộc thì tối hôm đó chuyện gì đã xảy ra. Thật sự thì em không muốn ép anh, nhưng nếu anh không nói thì em cũng sẽ tự tìm hiểu được, chưa cần đến 30 phút đâu, chỉ là em tạm thời chưa muốn làm thế, anh biết mà, từ trước đến giờ em chỉ nói những gì em có thể làm được.
- Em…
Bin nhìn nó đầy ngạc nhiên, những gì nó vừa nói khiến anh ngỡ ngàng, bỗng chốc nó như trở thành một người khác, sâu sắc hơn nhiều so với một bé Bi luôn cần anh che chở. Mặc dù chẳng hiểu sao Bi lại có thể nói như vậy, nhưng nhìn vào mắt Bi, anh biết Bi có thể làm được điều mà nó nói. Cuối cùng, sau vài giây suy nghĩ, anh quyết định kể lại cho nó nghe mọi chuyện
Nó chăm chú nghe từng lời kể của Bin, thỉnh thoảng nó lại khẽ chau mày.
- Đó, chuyện là vậy, giờ thì em hiểu rồi chứ. Anh cũng không biết tại sao bọn họ muốn Kan phải rời xa em, chẳng lẽ là vì muốn Kan đau khổ? Dù sao thì Kan cũng chỉ vì không muốn lũ người kia làm gì tổn hại đến em thôi, nên em…
- Họ thật sự mạnh đến vậy sao?
Khác với suy nghĩ của Bin rằng nó sẽ xúc động hoặc sẽ cảm thấy day dứt chút nào đó vì đã hiểu lầm Kan, Bin hơi bất ngờ trước sự quan tâm của nó đến sức mạnh của đám người kia, nhưng rồi anh cũng gật đầu:
- ừ, bọn họ quá mạnh, bang của bọn anh không thể đánh lại.
- Vậy Thiên kỳ đâu? (nó hỏi một cách thản nhiên)
Lại một lần nữa nó khiến Bin phải tròn mắt. Thiên Kỳ? Làm sao nó lại biết đến Thiên Kỳ? Chắc chắn không phải là nghe bọn đàn em của anh trong bang nói được vì tên của 3 phó bang chỉ có 3 bang chủ mới biết, hơn nữa nó còn gọi hẳn tên anh ta một cách khá thân thiết như vậy nữa, chuyện này…
- Làm sao em biết Thiên Kỳ?
- Trả lời em trước đi đã, 3 người họ đâu?
- À, họ đã đi Mỹ trước đó, nhưng em…
- Có gì em sẽ kể anh nghe sau, giờ em phải đi tìm Kan đã.
- Để làm gì chứ?
- Hì, không có gì.
Nói xong nó đứng dậy đi xuống nhà. Bin nhìn theo đầy khó hiểu, thật sự thì gần đây nó rất khó hiểu. Còn cả Yến nữa, rõ ràng là nhỏ có võ, thậm chí có thể xếp vào hàng cao thủ nữa, nhìn cách nhỏ đánh Kan hôm bữa thì chắc chắn là như vậy. Không lẽ…
Trong đầu Bin bắt đầu nảy ra những suy nghĩ mà trước đây anh chưa bao giờ tưởng tượng đến. Chắp nối những gì đã xảy ra thì suy nghĩ của anh cũng có cơ sở lắm. Nhưng nếu là vậy thật thì khó có thể tin được, Yến có lẽ còn có khả năng, nhưng Bi làm sao có thể…………………..
* * *