Nữ Hoàng Huyền Thoại

Chương 67: Chương 67




Bin dứt lời cũng là lúc chiếc tiêu chỉ còn cách nó một khoảng ngắn, một nụ cười xuất hiện trên môi nó, chiếc tiêu đột nhiên rơi xuống đất chỉ cách chân nó vài cm. Nhìn chiếc tiêu đang nằm dưới đất, nó lắc đầu ngán ngẩm
- Chơi trò này nữa hả? Vậy tôi sẽ cùng chơi với anh.
Dứt lời… trên tay nó xuất hiện 3 bông tuyết trong suốt. Trong nháy mắt, một bông rời tay nó bay về phía anh chàng. Tất nhiên, anh ta cũng không dễ dàng gì để nó tấn công như thế. Một động tác nghiêng người điệu nghệ, bông tuyết bay sượt qua người anh ta găm sâu vào bức tường phía sau.
Nó lại cười, người này quả thật không hề đơn giản. Đột nhiên nó lại tò mò muốn nhìn thấy khuôn mặt của con người bí ẩn này và có lẽ cũng đã đến lúc cuộc chiến nên dừng lại.
Một bông tuyết nữa rời khỏi tay nó với tốc độ khó lường… bông tuyết bay đi như vô hình.
Cạnh… chiếc mặt nạ kia bật ra và rơi xuống đât để lộ khuôn mặt đẹp tựa thánh thần, một khuôn mặt đã quá quen thuộc với nó.

Nhưng dường như không kịp nữa rồi… bông tuyết thứ 3 đã rời khỏi tay nó trước khi nó kịp nhìn thấy khuôn mặt ấy.
Cả Yến và Thiên Bảo đều chết lặng nhìn theo bông tuyết đang xoáy trong không trung.
- Không…
Nhỏ hét lên rồi lao nhanh về hướng mà bông tuyết đang đến… nhưng đã quá muộn… một thân hình ngã xuống trong sự bàng hoàng của tất cả. Chiếc áo trắng bắt đầu nhuốm máu… sững sờ… quặn thắt và ngạt thở. Chàng trai ấy chết lặng nhìn cơ thể nó đang đổ dần cuống trước mặt anh… vì anh… vì đỡ cho anh bông tuyết đó mà nó đã vận dụng hết khả năng lao lại chắn trước bông tuyết. Anh thật không ngờ mọi chuyện lại diễn biến theo chiều hướng thế này… anh phải làm sao đây?
- Bi… bi… đừng dọa tớ… làm ơn… cậu ngồi dậy đi.
Kan ôm chặt lấy nó… cậu nói trong nghẹn ngào… giọt nước mắt của 1 đứa con trai rơi xuống như cơn mưa đầu mùa hạ… dạt dào… mặn đắng bờ môi. Tất cả đều đang vây xung quanh nó, đầu óc chúng nó lúc này quay cuồng và trái tim dường như rỉ máu. Thiên thần của chúng nó đang nằm đấy… màu máu… thứ màu mà nó sợ và ghét nhất giờ đây đang thấm dần trên chiếc áo trắng tinh khôi, nhưng lần này có lẽ nó không sợ. Ánh mắt nó vẫn dịu dàng, vẫn trong sáng tựa như làn nước thu yên bình và tĩnh lặng.

- Đừng lo… tớ không sao.
- ừ… tớ biết… cậu sẽ không sao mà.
Kan cố ngăn lại những giọt nước mắt, cậu thật sự không muốn nó nhìn thấy cậu khóc, nhưng sao những giọt nước mắt ấy cứ không chịu nghe lời.
- Ngốc… tớ không sao… tại sao cậu lại khóc chứ, phải rồi… Long ca đâu?
Long ca??? Trái tim Kan lại thắt thêm một nhịp khi nghe nó nhắc cái tên ấy. Chắc chắn anh chàng kia chính là Long ca mà nó đã nhắc đến, vì anh ta mà nó đã nguyện hi sinh mình để đỡ bông tuyết đó. Kan chợt thấy chua xót… nhưng cậu tự nhắc mình… giờ không phải là lúc để ghen tuông.
Long dường như sực tỉnh khi nghe nó nhắc tên mình, anh vội vàng bước lại ngồi xuống bên nó.
- Tiểu Tuyết… xin lỗi… anh xin lỗi.
Những giọt nước mắt lại lăn dài trên má, anh xiết chặt bàn tay nó như sợ một sức mạnh vô hình lại bắt anh phải xa nó thêm một lần nữa. Nụ cười ngây thơ, nụ cười trong trẻo của ngày nào xuất hiện trên môi nó làm trái tim anh càng thêm đau đớn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.