Cửa cung gần ngay trước mắt, đủ loại quan lại nghe được tin chiến thắng, cũng đi vào nơi này quỳ lạy nghênh đón.
Trấn Nam Hầu đôi tay nâng thánh chỉ màu vàng sáng, từ trong đủ loại quan lại đi ra, lập tức nghênh đón Hàn Linh.
“Công chúa điện hạ, đây là di chiếu của tiên hoàng, mời công chúa tiếp chỉ.”
Hàn Linh khẽ nhíu mày lại, trực giác phiền toái, bất quá đây là con đường nhất định phải đi qua, nàng không thể không quỳ tiếp thánh chỉ. Nàng thả người nhảy xuống lưng ngựa, đang muốn quỳ một gối tiếp, Trấn Nam Hầu lại duỗi tay ngăn cản nàng.
“Công chúa được miễn quỳ.”
Hàn Linh thư thái mà cười, cái này còn kém không nhiều lắm.
Ở phía sau nàng, các tướng sĩ đồng thời quỳ xuống, thanh âm áo giáp va chạm chấn động màng tai, khiến cho những lão thần tương đối lớn tuổi đó cả người hơi rung động, thiếu chút nữa dọa đi mạng già rồi.
“…… Công chúa Hàn Chi Hoa thụ mệnh với trời, thiên tư thông minh, là một kỳ tài ở đời, nhất định có thể dẫn dắt Hàn quốc đi về phía phồn thịnh, hoàn thành ý nguyện của tổ tiên, nhất thống thiên hạ. Từ đây chiếu hạ, Hàn Chi Hoa tức là nhậm quân chủ thứ ba của Hàn quốc, chấp tỉ chưởng quốc……”
“Chúng thần tham kiến nữ hoàng, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Hàn Linh tiếp nhận thánh chỉ, cẩn thận nhìn liếc mắt một cái, thiên tư thông minh, là một kỳ tài ở đời? Đây thật là lời nói của Hoàng đế lão cha sao? Thì ra nàng ở trong cảm nhận của hắn lại là hình tượng quang huy như thế, trong chốc lát, tràn đầy lòng tự tin, nàng vui sướng mà nở nụ cười.
“Các khanh bình thân!”
“Sau này Hàn quốc yêu cầu trẫm cùng các chư vị đại thần đồng tâm hiệp lực, mới có thể cùng khai sáng huy hoàng. Mặc kệ ngày xưa có khác biệt và ân oán gì, hy vọng từ hôm nay trở đi, trẫm cùng chư vị đại thần mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, cùng nhau cố gắng. Mọi người buông oán riêng, nhất trí đối ngoại, cùng nhau thực hiện chí nguyện to lớn vĩ đại nhất của chúng ta, thu phục thiên hạ, nhất thống giang sơn.”
Lý tưởng hào hùng của nàng không gì đáng trách mà kinh sợ ở trong lòng mọi người, chí nguyện to lớn như thế, ở trong lòng bọn họ là xa xôi đến như vậy. Trước kia bọn họ là nghĩ cũng không dám nghĩ, không bị nước của hắn xâm phạm, ở trong kẽ hở cầu sinh cũng đã không tồi, nhưng mà hiện giờ, bọn họ có nữ hoàng mới, Hàn quốc cũng có khí tượng mới, hơn nữa một trận chiến đêm qua, phấn chấn lòng người, ai cũng sẽ không lại hoài nghi đây là một giấc mộng xa xôi.
“Chúng thần cẩn tuân thánh dụ!”
Hàn Linh cất bước xuyên qua đủ loại quan lại lại lần nữa quỳ sát, hướng tới trong cửa cung bước nhanh đi đến, so với niềm vui thắng lợi, chiến dịch nàng càng là quan tâm sự an toàn của ba người Dạ Ma Thiên. Bây giờ nàng rốt cuộc cảm nhận được tất cả chuyện khác đều là hư ảo, chỉ có quý trọng người ở bên người, quý trọng người ở trước mắt, mới là quan trọng nhất.
“Như Phong, bọn họ thế nào rồi?”
Người chưa tới, tiếng đã tới trước.
Hàn Như Phong nghe được tiếng kêu trung khí mười phần của nàng, vui sướng mà chạy về phía nàng, như đứa trẻ vui mừng mà nở nụ cười.
“Linh nhi, nàng đã trở lại rồi sao? Mau để cho ta nhìn xem, có bị thương? hay không” Hắn lôi kéo Hàn Linh trên dưới trái phải đánh giá một lần, xác định nàng không sao, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Trong lòng Hàn Linh ấm áp, nhe miệng nở một nụ cười sáng lạn với hắn, nói: “Ta nương tử nhà huynh chính là địch của vạn người, sao có thể dễ dàng bị thương như vậy?”
Hàn Như Phong nghe vậy, vui mừng mà nở nụ cười.
Hàn Linh vòng qua hắn, đi về phía ba cái giường mềm đặt trên đại điện, ba người như cũ không hề có sự sống mà nằm yên, chỉ có mùi thuốc nồng đậm vây quanh ở xung quanh ba người. Tay nàng chạm đến khuôn mặt tuyệt mỹ của Dạ Ma Thiên, nàng không thể để cho hắn có chuyện, nàng nhất định phải cứu hắn, còn có hai người khác cũng vậy, bọn họ đối với nàng đều đồng dạng quan trọng. Nàng không khỏi mà nhíu mày, chẳng lẽ thật sự muốn đi cầu Hoàng Phủ Kiệt cho giải dược sao? Vừa nhớ tới gương mặt thực hiện được của hắn, nàng liền nén không được lửa giận thiêu đốt.
“Người tới, bãi giá thiên lao.”
Thiên lao.
Âm lãnh, ẩm ướt, mang theo mùi vị máu tanh, địa phương này không chút nào có thể so với chiến trường thoải mái.
Nhìn xung quanh một vòng, hình cụ ở cổ đại thật đúng là đầy đủ mọi thứ, hoa hoè loè loẹt.
Một cái ghế dựa sạch sẽ đặt ở chỗ trống trải nhất của thiên lao, lao đầu áp người nhà của Hoàng Phủ Kiệt tới trước mặt của nàng, mà ở mặt đối diện của nàng trong thiết lao giam giữ Hoàng Phủ Kiệt dùng khóa sắt xiềng xích khóa lại.
“Công chúa tha mạng, đây đều là nghịch tử làm chuyện ngu xuẩn, cùng một nhà của lão thần không quan hệ, vẫn xin công chúa nắm rõ.”
Lao đầu lên trước một bên, quát bảo hắn ngưng lại, nói: “Im miệng! Bây giờ ở trước mặt của các ngươi chính là nữ hoàng mới của chúng ta.”
Phía sau hắn những người có dính dáng cũng sôi nổi quỳ lạy, kêu gọi vạn tuế, trong những người đó chỉ có Hoàng Phủ Vân ngẩng đầu đứng thẳng, căm tức nhìn nàng, oán khí mười phần.
Hàn Linh hơi hơi nhướng mày, nhưng thật ra thực thưởng thức lòng dũng cảm của nàng, lao đầu tương đối am hiểu xem mặt đoán ý, xem biểu tình của nàng như thế, liền đoán chắc nàng là không vui, vội ấn Hoàng Phủ Vân trên mặt đất, quát lớn nói: “Dám đối với nữ hoàng bất kính, chính là tội chết!”
Hàn Linh giơ tay ngăn trở hắn, mục đích hôm nay của nàng không phải nàng ta, không cần thiết dây dưa với nàng ta. Ánh mắt của nàng chếch đi, bắn về phía Hoàng Phủ Kiệt ở trong thiết lao, cười lạnh nói: “Hoàng Phủ Kiệt, ngươi đối với người trẫm âu yếm hạ độc, hôm nay trẫm ăn miếng trả miếng, cũng muốn đối với người chí thân của ngươi xuống tay, xem ngươi đến tột cùng có phải ý chí sắt đá hay không.”
Hoàng Phủ Kiệt cuồng tứ mà cười to, chút nào không bị lời nói của nàng sợ hãi: “Người làm chuyện lớn, nên vứt tình tuyệt ái, ngươi cho rằng lấy tánh mạng của người nhà của ta tới uy hiếp ta, ta liền sẽ đem giải dược cho ngươi sao? Ngươi không khỏi quá mức ngây thơ, Hoàng Phủ Kiệt ta tuyệt đối không phải người chịu dễ dàng bỏ qua như thế, mặc dù ngươi giết hết cả nhà già trẻ của ta, ta cũng sẽ không thỏa hiệp với ngươi.”
“Mày đứa nghịch tử này! Đây là lời mày nên nói hả? Hành động của một mình mày, liên luỵ cả nhà, bây giờ mày còn muốn xem cả nhà chúng ta vì mày mà toi mạng, lòng dạ của mày đến tột cùng là làm bằng cái gì?”
“Kiệt nhi, con làm sao có thể nói lời tuyệt tình như thế? Mẹ mang thai mười tháng sinh con ra, lại ngậm đắng nuốt cay mà nuôi con khôn lớn thành người, con có thể nào đối đãi mẫu thân như thế?”
“……”
Một nhà họ Hoàng Phủ khóc thành một đoàn, làm Hàn Linh rất là phiền lòng, nàng nhưng thật ra không dự đoán được Hoàng Phủ Kiệt thế nhưng tuyệt tình như thế, ngay cả sự sống chết của người nhà cũng có thể không màng. Nhưng mà, nàng cũng không có tin hết, đây cũng không loại trừ hắn ta nghĩ thông suốt bỏ qua một bên thân tình, khiến cho nàng nghĩ lầm hắn không coi trọng người nhà, cho nên sẽ không tính đến khả năng xuống tay với người nhà của hắn ta.
Liếc nhìn người của Hoàng Phủ gia, Hữu tướng cùng phu nhân của ông ta tuổi cũng đã lớn, nàng thật sự không đành lòng một lần xuống tay với bọn họ, nhưng thật ra Hoàng Phủ Vân này vẻ mặt quật cường, khơi dậy ham muốn muốn thu phục nàng ta của nàng.
Nàng hướng tới lao đầu vẫy vẫy tay, nói: “Trói Hoàng Phủ tiểu thư đến trên giá kia.” Theo phương hướng ngón tay của nành, đó là một cây cột giá chữ thập cùng loại, có vòng sắt đặt ở phía trên, người một khi bị cột lên, vậy tay chân chịu trói, không cách nào nhúc nhích.
“Buông ta ra, ngươi muốn làm cái gì?” Mặc cho Hoàng Phủ Vân giãy giụa như thế nào, cuối cùng vẫn là khó địch lại sức mạnh của lao đầu, bị buộc chặt ở trên giá gỗ.
Hữu tướng cùng phu nhân của ông ta đều gấp đến đỏ mắt, xin tha với Hàn Linh nói: “Hoàng thượng, xin người buông tha Vân nhi đi, người muốn trói hãy trói ta bộ xương già này đi. Hoàng thượng, cầu người.”
Hàn Linh làm lơ bọn họ kêu to, chỉ là chuyên chú mà nhìn chăm chú Hoàng Phủ Kiệt, xem hắn ta đến tột cùng có thể bởi vì muội muội mà có chút cảm xúc dao động hay không. Nhưng mà, nàng thất vọng rồi, đối phương hoàn toàn là một người máu lạnh lãnh tình, muội muội gặp phải hiểm cảnh, hắn ta vẫn như cũ thờ ơ, chỉ là mang theo ánh mắt hài hước đang khiêu khích với nàng. Đúng vậy, đó tuyệt đối là ánh mắt khiêu khích.
Hàn Linh thu lại ánh mắt, hạ nhẫn tâm, hạ lệnh nói: “Người tới, đem quần áo trên người của Hoàng Phủ Vân lột xuống từng cái dưới cho ta!”
“Không cần a ——”
Tiếng kêu thê lương dữ dội của Hoàng Phủ Vân ở trong thiên lao không ngừng mà vọng ra.
Tiếng quần áo bị xé rách, tiếng khóc la của vợ chồng Hữu tướng, còn có thanh âm xích sắt va chạm khi Hoàng Phủ Vân giãy giụa…… Hàn Linh nhịn xuống tội ác cảm trong lòng, cùng Hoàng Phủ Kiệt bốn mắt giằng co, nàng muốn đánh cuộc với hắn ta, đánh cuộc lương tâm của hắn ta, đánh cuộc thân tình của hắn ta, nhìn xem đến tột cùng ai có thể kiên trì đến cuối cùng.
Tiếng khóc la của Hoàng Phủ Vân càng lúc càng lớn, càng ngày càng thê lương. Hàn Linh tâm thần khẽ nhúc nhích, dư quang nhìn về phía nàng, trên người nàng chỉ còn lại có một chiếc yếm cuối cùng che đậy thân thể, mà sắc mặt của nàng sớm đã tái nhợt tuyệt vọng.
Lông mày của nàng nhăn lại, nàng làm như thế cùng Hoàng Phủ Kiệt lại có gì khác đâu? Vì đạt tới mục đích của chính mình, mà đi thương tổn người khác, nàng thật sự muốn làm như vậy sao?
Lại lần nữa nhìn lại Hoàng Phủ Kiệt, biểu tình của hắn ta vẫn như cũ không thay đổi, là lãnh tình máu lạnh đạm mạc, ý cười hài hước ở khóe môi, đang thị uy cùng cười nhạo với nàng. Hắn ta tựa hồ đoán chắc nàng không cách nào kiên trì đến cuối cùng, cho nên hắn ta châm chọc mà cười.
Hàn Linh nắm chặt lấy hai đấm, nàng thua rồi, nàng không cách nào làm được. Xoay người, hướng tới lao đầu quát: “Dừng tay!”
Nàng tự mình khom người nhặt lên quần áo của Hoàng Phủ Vân che lên người nàng, khe khẽ mà nói: “Xin lỗi.” Nàng xoay người, bước nhanh rời khỏi thiên lao, nàng không cách nào chiến thắng điểm mấu chốt đạo đức của chính mình, không cách nào giống như Hoàng Phủ Kiệt vậy làm được máu lạnh vô tình, cho nên nàng thua rồi.
Ở trong nháy mắt bước ra thiên lao, nàng dừng bước, hướng về phía Hoàng Phủ Kiệt ở trong thiết lao nói: “Hoàng Phủ Kiệt, ngươi nghe đây, ngươi tuy rằng thắng trẫm, nhưng là ngươi đã thua thân tình, thế gian này quan trọng nhất cũng không phải quyền thế, mà là người ở bên người của mình quý trọng nhất. Cho nên, nói đến cùng, ngươi cũng thua, hơn nữa so với trẫm thua càng thêm triệt để.”
Nàng ngậm cười lạnh, rời khỏi thiên lao, ở phía sau nàng không ngừng truyền đến tiếng quát lớn đầy thất vọng của vợ chồng Hữu tướng với con trai cùng tiếng khóc bi thương của Hoàng Phủ Vân.
Cất bước ở trên hành lang trong cung, trong lòng Hàn Linh không thể hiểu được mà bực bội, một ngày không có giải dược, ba người Dạ Ma Thiên liền sẽ tiếp tục hôn mê. Nếu chỉ là hôn mê, ngược lại cũng không có gì, nhưng nếu là thời gian lâu rồi…… Nàng không dám tưởng tượng.
Làm sao bây giờ? Nếu là Thượng Quan Tình ở đây thì tốt rồi, hắn y thuật cao minh, có lẽ có thể có phương pháp giải độc.
Đang trong lúc suy tư, Long Chi Dực từ hành lang đối diện trong cung đi về phía phương hướng của nàng, hắn cũng giống như nàng còn đang mặc nhung trang, không kịp thay đồ, nhưng mà trên mặt cũng là một mảnh dơ bẩn ô uế.