Nữ Hoàng Tuyển Phu

Quyển 3 - Chương 10: Hậu cung của nữ hoàng



Sở Mặc: Yêu cần phải thoái nhượng

Ta, Sở Mặc, quốc quân Tần quốc.

Ta sinh ra ngày ấy, phụ hoàng ta mơ thấy phi long tại thiên, vì thế liền ở ta sinh ra ngày đó phong ta làm Thái tử. Phong hào Thái tử cũng không có mang cho ta đến may mắn cùng tôn vinh, bắt đầu từ cái ngày ta trở thành Thái tử, ta liền thành cái đinh trong mắt của tất cả Hoàng tử cùng các phi tần trong hậu cung, đều muốn diệt trừ cho sảng khoái.

Ba tuổi, mẫu phi của ta ly kỳ tử vong, tra không ra bất luận manh mối gì.

Bốn tuổi, ta bất hạnh trượt chân té ngựa, suýt nữa mệnh tang cửu tuyền.

Năm tuổi, ta ăn nhầm đồ ăn có độc, hai mắt mù lòa, sau này may mắn có thể trị liệu, lại mắc phải căn bệnh quáng gà.

Từ đây về sau, mỗi khi ban đêm, ta liền nhốt chính mình ở trong phòng tối đen, chăm lo việc nước, lén mài bảo kiếm. Ta muốn nhịn, trăm nhịn thành thép, ta tin tưởng cuối cùng có một ngày, ta sẽ đứng ở vị trí tối cao kia, thống ngự thiên hạ. Làm những người đã từng từng thương tổn ta đó, hung thủ hại chết mẫu phi của ta đều chảy máu ở dưới kiếm của ta.

Hai mươi hai tuổi, phụ hoàng của ta băng hà, truyền ngôi vị Hoàng đế cho ta. Ta nhổ ta cánh chim của hai vị ca ca, đưa bọn họ nhốt đánh vào địa lao, để cho cho bọn họ suốt đời suốt kiếp đều sinh hoạt ở trong địa lao tối tăm không có ánh mặt trời, nếm hết nỗi khổ ta chịu mười bảy năm qua.

Ba năm, ta đăng cơ ba năm, nạp rộng hậu cung, vì chính là cân bằng sự tranh giành quyền thế trong triều. Nhưng mà, ta lại chưa bao giờ có sủng hạnh quá một người phi tử, bởi vì ta có nhược điểm trí mạng, ta không cho phép bất luận kẻ nào công bố nhược điểm của ta. Tất cả những người biết nhược điểm của ta, đều đã chết thảm ở dưới kiếm của ta.

Phi tử trong hậu cung tranh sủng, xưa nay đã có, ta ngẫu nhiên vô tình cười đối với phi tử nào đó, liền có thể đưa tới một trận gió tanh mưa máu trong hậu cung. Hôm nay, con gái của Thượng thư bị con gái của Tướng quân hại chết, ngày mai, con gái của Thần tướng đẩy con gái của Thị lang rơi xuống nước, tiết mục vừa ra tiếp theo vừa ra trong hậu cung, vô cùng xuất sắc.

Ta chỉ ở bên cạnh xem diễn, nhìn tiết mục vừa ra không ngừng trình diễn, ngẫu nhiên, ta còn sẽ đưa chút trân bảo cho phi tử nào đó quạt gió thêm củi. Chỉ cần ta nhìn đại thần nào đó không vừa mắt, liền đưa trân bảo cho con gái của hắn ta, bởi vì ta biết không lâu sau, con gái của hắn ta liền sẽ trở thành đối tượng công kích của chúng phi, có thể tiếp tục tồn tại hay không, liền muốn xem nàng ta mệnh có cứng cỏi hay không.

Ta thật sự chán ghét, chán ghét xem diễn, chán ghét xem nhân tính đáng ghê tởm.

Khi ta nhận được thư mời của Hàn Hoàng, muốn mời ta đi tới Hàn quốc một chuyến, ta biết ông ta cũng không an lòng tốt gì. Sau khi trải qua thẩm tra, thì ra ông ta có một cô con gái, sau khi sinh ra liền cùng ta có hôn ước.

Vị hôn thê của ta sao? Thật là buồn cười, vận mệnh của ta khi nào lại bị người khác khống chế?

Nhưng mà, ta không có chối từ, Hàn quốc miếng thịt mỡ bên miệng này, ta đã mơ ước hồi lâu. Còn không phải là nhiều cưới một nữ nhân sao? Hậu cung của ta nhiều thêm một mình nàng không nhiều lắm, thiếu một mình nàng không ít. Cưới nàng, Hàn quốc đó là vật trong bàn tay của ta. Đến nỗi nàng thì sao, ta có thể tùy tiện ban thưởng chút trân bảo gì đó cho nàng, ta tin tưởng nàng rất nhanh ngay cả xương cốt đều không dư thừa. Hậu cung, chính là nơi đáng sợ như thế, mà ta thong thả chậm rãi mà thích trò chơi như vậy.

Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, Hàn Linh, là ở ven hồ nước.

Ta phát hiện nàng nghe lén cuộc trò chuyện giữa ta cùng với Hàn Dực, ta ra một cái ánh mắt cho Hàn Dực, ám chỉ hắn rời đi trước, một mình ta đủ để đối phó nàng.

“Xuất hiện đi!”

Ta hướng nàng quát lên, nhắc nhở nàng ta đã sớm phát hiện ra nàng.

Ra ngoài dự kiến của ta, nàng thế nhưng không có đáp lại, tiếp tục trốn ở chỗ cũ giả ngu.

Người ngu xuẩn, cho rằng như vậy ta liền không có biện pháp bắt nàng?

Ta túm nàng từ sau tảng đá lớn túm ra, ném xuống đất. Đây là ta lần đầu tiên nhìn thấy chân dung của nàng, nàng lớn lên rất đẹp, cứ việc là một nam tử, lại so với ta đã thấy bên trong hậu cung bất luận một người phi tần nào đều đẹp. Nàng có một đôi mắt sáng ngời mà động lòng người, trong đó sáng rọi lóng lánh khác thường, đẹp đến khiến cho ta ghen ghét. Nhưng mà, nàng lại cùng ta tiếp tục giả ngu, giả thành người mù, muốn gạt ta.

Không có người nào so với ta càng hiểu rõ tập tính của một người mù, hành vi của nàng sơ hở chồng chất, ta liếc mắt một cái liền xuyên qua. Nàng rất thông minh, cũng rất xảo trá, ở khi ta cố ý dẫn đường nàng hướng tới trong hồ nước, nàng bỗng nhiên thả người nhảy xuống, nhảy vào hồ nước. Sau khi nàng vào nước giống như một con cá chuồn, tự do mà bay lượn. Ta rất tức giận, ta tuyệt không cho phép người khác ở trước mặt ta sau khi chơi hết đa dạng, còn có thể bình yên chạy thoát. Ta sẽ khiến cho nàng trả giá lớn.

Nhưng mà, ta sinh ra ở phía tây, nơi thảo nguyên, sa mạc lớn, ta không biết bơi.

Ta thi triển khinh công, vớt nàng từ trong nước ra, chỉ cần tới trên bờ, ta muốn đem nàng nặn bẹp nặn tròn, nàng đều không thể phản kháng.

Nàng đang giãy giụa, trên thực tế, nàng vẫn luôn có ý đồ thoát khỏi sự nắm giữ của ta. Sợi tóc của nàng bởi vì giãy giụa mà rối tung, ta thấy rõ chân dung của nàng, nàng lại là một nữ tử, một người nữ tử mỹ mạo tuyệt luân.

Tay nàng đột nhiên nắm vào chỗ yếu hại trên người ta, cũng không biết là vô tâm, hay là cố ý. Cái vị trí kia là chỗ mẫn cảm nhất mà yếu ớt của thân thể, lại bị một người xa lạ nữ nhân nắm chặt gắt gao, ta tức khắc phân thần, chỗ kia cũng theo đó mà mẫn cảm mà nổi lên phản ứng.

Ta và nàng cùng nhau rơi vào trong nước.

Rơi vào trong nước, ta bắt đầu hoảng loạn, lượng nước lớn chảy vào mũi và tai ta, ta không hề chuẩn bị tâm lý. Ta cảm thấy thân thể của mình đang không ngừng chìm xuống, ta chỉ có gắt gao mà túm chặt nàng, mới có thể có một cơ hội sống. Mà lúc này, tay nàng vẫn là chặt chẽ mà cầm chỗ đó của ta, làm ta khổ không nói nổi.

Nữ nhân đáng chết này, nếu là ta còn có một hơi, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng.

Trái ngược với ta, nàng vào nước, trong nước đó là thiên hạ của nàng. Nàng ở trong nước triền đấu với ta, muốn tránh thoát ta, ta nơi nào chịu để cho nàng như ý nguyện? Cứ việc thể lực của ta càng ngày càng chống đỡ hết nổi, dưỡng khí trong cơ thể càng ngày càng ít, ta sắp duy trì không được, nhưng lực ý chí của ta đang dẫn đường cho ta, nhất định phải nắm chặt nàng. Nắm chặt nàng, ta mới có một cơ hội sống.

Dần dần, ta lâm vào hôn mê, mất đi tri giác.

Đợi khi ta tỉnh lại, nàng dùng sức mà lắc lắc ta, hai mắt đẫm lệ mông lung, trong miệng nàng không ngừng kêu to tên của một người khác. Không biết vì sao, trong tích tắc đó, ta hận cực kỳ cái tên này trong miệng nàng.

Nàng ôm ta, nước mắt liên liên trên mặt lộ ra vẻ mặt mừng như điên, ta rất không thích người khác đụng chạm, đặc biệt là người xa lạ. Ta nặng nề mà đẩy nàng ra, quở trách nàng.

Nàng doanh nước mắt, sở sở mà nhìn ta, ánh mắt xót thương, làm trong lòng ta run lên.

“Trạch Dã, anh thật sự đã quên em rồi sao?”

Nàng lần nữa mà kêu tên của một người khác với ta, ta rất tức giận, ta nhận định nàng tất là lại đang chơi cái trò gì đó. Ta gắt gao mà bóp chặt cổ nàng, không ngừng mà dùng sức, một khắc kia, ta hiện lên sát khí. Nhưng mà, khi nàng si ngốc mà nhìn ta, nói nàng yêu ta với ta, tim ta như bị thứ gì đụng vào nặng nề, ta không cách nào lại xuống tay với nàng.

Ta đem nội lực bại bởi nàng, muốn cứu nàng, cho đến khi ta nghe thấy có tiếng bước chân tới gần, ta mới rời đi.

Thời gian một buổi trưa, trong đầu ta đều là bóng dáng của nàng, cố gắng mà muốn quên mất nàng, xóa sạch bóng dáng của nàng, nhưng mà ta như thế nào cũng làm không được. Hàn Hoàng nói rất nhiều về chuyện giữa hai nước và hôn sự của con gái của ông ta với ta, ta một câu cũng không có nghe vào tai, ta chỉ là muốn gặp nàng, đơn thuần mà muốn gặp lại nàng một lần nữa, nhìn xem nàng có phải bình yên vô sự hay không.

Từ khi mới năm tuổi, ta liền rất ít ở ban đêm ra cửa. Mà đêm nay, ta khống chế không được chính mình, muốn đi tới bên hồ nước nhìn lại, có lẽ còn có thể nhìn thấy nàng, cứ việc ta cái gì cũng nhìn không thấy.

Ta dựa vào ký ức mò mẫm đến hồ nước, thế giới của ta một mảnh tối đen, ta chỉ có thể dựa vào thính lực mà cảm giác. Ta nghe được ít nhất có tiếng hít thở của ba người, ta không nhìn thấy bọn họ, nhưng là ta có thể cảm giác được nàng liền ở chỗ này. Ta ở trong đầu phác hoạ chân dung của nàng, nhớ tới ánh mắt thâm tình kia khi nàng đang hơi thở thoi thóp, lúc này nàng nhất định tâm thần đều bị thương. Ta bỗng nhiên có chút ghen ghét người kia trong miệng nàng, hắn có được tình yêu của nàng, chân thành tha thiết như vậy, thương cảm như vậy. Khi nào, ta cũng có thể gặp gỡ một nữ tử như vậy, dùng đồng dạng si ý yêu ta.

Có người phát hiện ta, hắn xuất chưởng đánh úp lại về phía ta. Ta ở trong đêm đen tính cảnh giác so với bình thường càng cao, ta đúng lúc mà lắc mình, cũng không dừng lại, trực tiếp trở về thư viện.

Hàn Hoàng mời ta nhìn xem khảo hạch của con gái ông ta, ta biết dụng tâm của hắn, muốn cho ta coi trọng con gái của hắn, sau đó cưới nàng. Ta cười lạnh, Sở Mặc ta há là một người dễ dàng vì sắc đẹp mà mê muội? Hắn không khỏi quá coi thường ta.

Nhưng mà ta trăm triệu không nghĩ tới, nàng chính là con gái của Hàn Hoàng, công chúa Hàn quốc, Hàn Chi Hoa. Đây hoàn toàn ra ngoài dự kiến của ta, ta rất kinh ngạc, đồng thời cũng sinh ra hoài nghi. Hay là nàng tiếp cận ta là có mục đích, vì chính là hấp dẫn lực chú ý của ta?

Nàng thay đổi một thân trang phục, một thân cung trang tinh mỹ, cứ việc hoa lệ đến làm người loá mắt, nhưng mà hoàn toàn cập không thượng đẹp một phần mười của nàng. Ta không thể không thừa nhận, ở sau khi nhìn thấy chân dung nữ trang của nàng, ta lại một lần bị điều này kinh diễm, nhưng cũng không hơn. Nghĩ đến nàng ở trong hồ nước vô lễ với ta, ta trầm mặt xuống, thuyết phục chính mình đừng bỏ qua cho nàng.

“Trạch Dã, em rốt cuộc tìm được anh……”

Nàng lại một lần ở trước mặt ta nhắc tới cái tên kia, đáng chết! Vẻ mặt mừng như điên của nàng thế nhưng làm cho ta không dời mắt được, nàng mừng như điên lại không phải vì ta, mà là vì một người nam nhân ta chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy.

“Ngươi nhận sai người rồi, trẫm không quen biết ngươi.” Lời nói của ta lạnh băng, ta rất tức giận, ta không nghĩ lại từ trong miệng nàng nghe thấy cái tên của nam nhân đáng chết kia.

Nàng không có từ bỏ, nàng đàn một khúc nhạc ta chưa bao giờ nghe qua, tiếng đàn rất đẹp, ca từ rất đẹp, nàng càng đẹp, ta gần như bị lạc ở trong tiếng đàn và tiếng ca của nàng.

“Không nguyện như gió như sương như mây mù, chỉ mong như pháo hoa khi rực rỡ.”*

* Đây là bài "Trần duyên" nhạc phim "Đại a hoàn", trình bày Trần Tư Thành.

Khi nào, ta cũng có thể gặp được sinh mệnh kia như thời khắc pháo hoa rực rỡ nhất?

Tiếng đàn dừng tiếng ca dừng, nàng đã rơi lệ đầy mặt.

“Thực xin lỗi, là ta nhận sai người.”

Nàng chua xót mà bật cười, xoay người rời đi. Một khắc kia, tim ta cũng theo đó mà mất mát, có như vậy một chốc kia. Ta bỗng nhiên hy vọng nàng cứ như vậy nhận sai ta, có thể nhìn thấy nụ cười lộng lẫy của nàng, chẳng sợ chỉ là làm một cái bóng dáng của người khác, ta cũng nguyện ý.

Nàng dưới chân lảo đảo, nghiêng người ngã xuống. Ta rốt cuộc không cách nào bình tĩnh, quên mất bên cạnh còn có Hàn Hoàng như con cáo giảo hoạt kia ở đây, ta tiến lên đỡ nàng. Nhưng mà, nàng nhẹ nhàng mà bật cười, đẩy ra ta, mang theo vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo, lại lần nữa rời đi.

Ta nhìn chăm chú vào bóng hình xinh đẹp của nàng, một lòng chìm nổi không chừng. Có lẽ, nàng chính là người nữ tử mà ta vẫn luôn đang chờ đợi, có thể đả động ta, cùng ta cầm tay trăm năm.

Nàng rời đi không lâu, trong từ đường đã xảy ra dị động, ta và Hàn Hoàng đều bị người đánh lén, khốn thủ ở trong từ đường. Ta cũng không có quá mức hoảng loạn, bởi vì hộ vệ giáp đen của ta liền ở phụ cận, không đến vạn bất đắc dĩ, ta tuyệt đối không sẽ bại lộ thực lực chân chính của ta, đó là một quân cờ quan trọng của ta, quân cờ mấu chốt trí thắng.

Trong hỗn loạn, nàng đã trở lại.

Thân phận của Bắc Thần Hi, trước khi ta lên núi đã điều tra rõ, hắn ngăn cản nàng tiến vào từ đường. Ta rất tò mò, hắn vì sao đối với nàng khẩn trương như thế, khi ta chú ý tới ánh mắt khác thường khi hắn nhìn nàng, ta bỗng nhiên hiểu được. Thì ra Bắc Thần Hi cũng đã thích nàng rồi.

Nàng một phen ý luận lập trị quốc mới mẻ độc đáo, rất có kiến giải, ta lại một lần bị điều này kinh ngạc. Nàng rốt cuộc còn có thể cho ta ngạc nhiên và vui mừng bao lớn? Có lẽ cưới nàng, thật sự giống như có được một món trân bảo, rất đáng giá.

Trấn Nam Vương quay giáo, âm mưu của Bắc Thần Hi bị bại lộ, hắn bắt nàng đi rồi, muốn chạy trốn. Ta đối với sự sống chết của Bắc Thần Hi không chút nào quan tâm, nhưng mà ta lại quan tâm an nguy của nàng. Không thể để cho Bắc Thần Hi mang nàng đi, nàng là của ta! Nếu đã nhận định nàng, ta liền không thể lại cho phép bất luận kẻ nào chạm vào nàng.

Ta từ trong tay Bắc Thần Hi cứu nàng, nàng lại nôn ra người ta một đống, ta dở khóc dở cười. Xuất phát từ tự tôn của nam nhân, tự tôn của quân chủ một quốc gia, ta ném nàng ở bên đường, phất tay áo rời đi.

Giữa chúng ta còn chưa có xong, ta đã tiếp nhận đề nghị của Hàn Hoàng, quyết định cùng nàng ở chung một phen nhiều hơn, bồi dưỡng cảm tình. Nàng nhất định không biết phụ hoàng của nàng đã sớm bán nàng đi, mà nàng vẫn chưa hay biết gì.

Chỗ sâu trong rừng phong, ta cố ý đến tìm nàng, nàng hẳn là phát hiện ra ta, lại làm bộ buồn ngủ, đối với ta làm như không thấy. Ta thu liễm ánh mắt, tức giận dũng ở ngực, ta không cho phép nàng đối với ta làm như không thấy, không cho phép nàng dùng ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo tương đối với ta.

Ở trước mặt ta, nàng lại kêu lên tên của nam nhân kia. Mỗi khi nàng niệm ra cái tên kia, biểu tình của nàng đều sẽ trở nên vô cùng nhu hòa, ánh mắt thâm tình. Ta chán ghét cái tên này, chán ghét ánh mắt của nàng, ta cúi đầu hung hăng mà hôn nàng, nàng là của ta, ta không cho phép trong lòng nàng còn nghĩ tới nam nhân khác.

“Về sau, không cần lại để cho trẫm nghe thấy cái tên này!”

Ta vừa lòng mà xoay người rời đi, nàng quả nhiên so với sở liệu của ta còn ngọt ngào hơn, ta có chút lưu luyến.

Hàn Hoàng rời đi, ông ta đem nhiệm vụ hộ tống công chúa giao cho ta, trên thực tế, cũng là ở dưới sự ám chỉ của ta, ông ta mới làm ra quyết định này. Hàn Hoàng con cáo già này thật sự thông minh, hắn đã nhìn ra ta đối với con gái của ông ta động tâm, ta rất ảo não, ta không nên biểu hiện đến rõ ràng như thế. Ở khi ông ta giao nhiệm vụ này cho ta, ta không có cự tuyệt, bởi vì ta cũng muốn cùng nàng có càng nhiều cơ hội tiếp xúc hơn.

Chờ ở trong phòng Hàn Hoàng, ta biết nàng nhất định sẽ đến nơi này. Quả nhiên, nàng đúng hạn tới, ở xa xa, ta liền nghe được giọng nói của nàng.

“Phụ hoàng, con đã chọn xong, liền Long Chi Dực, con muốn hắn làm phò mã của con.”

Ánh mắt ta chợt lạnh lẽo, nữ nhân đáng chết, thế nhưng chọn xong phò mã cho chính mình. Tức giận che trời lấp đất dũng hướng trong lòng ta, ta khó có thể tự khống chế, bỗng nhiên có loại cảm giác bị phản bội.

Ta hạ lệnh, sai Hàn Dực nhìn thẳng nàng, không được để nam nhân khác tiếp cận nàng.

Nàng lại tò mò mà suy đoán, hỏi ta có phải hay không đang ghen. Đúng vậy, ta đáng chết chính là ghen tị, nhưng mà ta sẽ không thừa nhận, ta là vua của một nước, có tự tôn cao quý, ta sẽ không thừa nhận ta vì nàng mà ghen. Ta lại lần nữa hạ lệnh, sai Hàn Dực ném nàng ra ngoài cửa. Ở trong nháy mắt nàng té ngã, ta có chút đau lòng, nhưng mà ta lại biết nàng là kiên cường, không có gì có thể dễ dàng mà đả đảo nàng.

Nàng lén lút rời đi, muốn trốn từ phía dưới mí mắt của ta. Nhưng mà nàng lại không biết thế lực của ta đến tột cùng có bao nhiêu lớn, nàng hoàn toàn trốn không thoát lòng bàn tay của ta.

Ta một đường theo dõi nàng, nhìn nàng ở trên đường cái khắp nơi hỏi đường, còn tự mình vẽ một tấm bản đồ. Ta rất có hứng thú muốn nhìn một chút nàng đến tột cùng vẽ chính là cái gì, trong lúc vô tình thoáng nhìn, ta thiếu chút nữa cười ầm lên ra tiếng. Đường đường một cô công chúa, lại ngay cả phương hướng và vị trí cụ thể của Hoàng cung cũng không biết rõ ràng, ta không khỏi mà tò mò, nàng quả thật là công chúa Hàn quốc sao?

Nàng một đường hạt đi, cuối cùng bị lạc ở trong một khu rừng rậm. Càng là vừa khéo chính là, một con sơn báo đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, ra sức mà công kích nàng.

Dưới tình thế cấp bách, ta liền phải lao ra đi giúp nàng, chuyện kinh dị đã xảy ra, nàng đột nhiên đánh ra một chưởng, cứng rắn mà đâm chết sơn báo ở trên cây. Đây là lực lượng thật lớn kiểu gì mới có thể làm được? Trên người nàng cất giấu càng nhiều bí mật kinh người, thúc đẩy ta không ngừng mà đi khai quật nó.

Xem nàng bị thương, trong lòng ta không hiểu được mà phát đau, từ chỗ Hàn Dực muốn thuốc trị thương muốn chữa thương cho nàng. Ai ngờ trước khi đến gần, nàng lo cởi quần áo của mình xem kỹ miệng vết thương, ta tức khắc ngây ngẩn cả người, tiến thoái lưỡng nan. Da thịt tuyết trắng giống như mỡ đông của nàng, vô cùng mịn màng, trong lòng ta giật mình một cái, thế nhưng có phản ứng sinh lý với nàng. Cưỡng chế cổ lỗi thời * kia, ta tiến lên bôi thuốc cho nàng, nàng đầu tiên là kháng cự, ở dưới cường thế của ta, nàng chậm rãi mềm hoá, dựa vào trong lòng ngực ta. Một khắc kia, ta bỗng nhiên muốn mãi mãi mà lưu nàng ở bên người ta, muốn có nàng làm bạn, muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nàng.

Khi tới ban đêm, ta liền bắt đầu sinh ra sợ hãi, ta nhìn không tới bất luận ánh sáng gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng trò chuyện giữa nàng và Hàn Dực, cùng với tiếng tách tách chay lên của ngọn lửa. Nàng đứng lên, đi tới gần ta, lập tức cả người ta trở nên khẩn trương, quát lớn với nàng, không cho phép nàng tới gần ta trong vòng năm bước, ta sợ chính mình nhất thời nhịn không được, sẽ trong lúc vô tình ra tay giết nàng.

Nàng rất bất mãn với ta, cái này ta biết. Ta thừa nhận giọng điệu của ta quá mức khắc nghiệt, nhưng mà không có cách nào, thế giới của ta một mảnh tồi đen, ta không có biện pháp sinh ra cảm giác an toàn.

Khi bình minh lên, ta rốt cuộc thấy được một tia nắng, cũng chỉ có lúc này, lòng cảnh giác của ta mới dần dần mà buông lỏng. Ở trước tiên ta có thể nhìn thấy, ta lập tức tìm kiếm bóng dáng của nàng, ta thấy được nàng, nàng ngủ ngon lành, trong lòng ngực còn có tiểu sư tử của nàng, cũng đang ngủ ngon lành. Ta không nghĩ ra vì sao nàng có thể cùng một con sư tử ở chung hòa hợp, nhưng là bây giờ dung nhan ngủ ngon của nàng đẹp đến mê người.

Ta cúi đầu, hôn trộm cánh môi màu sắc no đủ của nàng, phía trên thơm ngọt, làm cho ta lưu luyến quên đi tất cả. Bên cạnh Hàn Dực hơi động thân, ta biết hắn đã tỉnh, tính cảnh giác của hắn từ trước đến nay rất cao. Khi quay đầu lại, hắn vẫn nhắm mắt lại, ta biết hắn là cố ý như thế, giữ lại mặt mũi cho ta.

Bên trong khu rừng, một trận tiếng vó ngựa tới gần, ta nhíu mày, hận này tiếng vó ngựa đánh thức nàng, mà nàng cũng vào giờ phút này mở bừng mắt. Ánh mắt mê ly của nàng, vừa mới tỉnh ngủ, cũng không biết ta từng hôn qua nàng. Ta cũng đúng lúc mà tránh đi, không cho nàng phát hiện dị thường của ta.

Chúng ta thế nhưng gặp gỡ sơn tặc, một đám sơn tặc không biết sống chết, chỉ riêng thân thủ của một mình Hàn Dực liền đủ để tiêu diệt bọn chúng. Thời điểm cuối cùng, nàng bỗng nhiên đề nghị lưu lại người sống, kê biên tài sản tặc huyệt của sơn tặc. Ta rất ngạc nhiên, vì sao nàng sẽ có ý tưởng quái dị như vậy, càng ngạc nhiên chính là, ta cũng đi theo ngo ngoe rục rịch, thế nhưng đối với đề nghị này sinh ra cảm giác hưng phấn và kích thích. Từ nhỏ đến lớn, ta vẫn chưa hề chuyện hoang đường chơi đùa cướp bóc sơn tặc bực này, nhưng mà, đời người như diễn, không làm chút chuyện hoang đường, hình như liền không thể xưng là hoàn chỉnh.

Chúng ta ở ổ cướp lục soát ra lượng lớn ân bảo, ước chừng có sáu rương vàng bạc châu báu, nàng đề nghị chia đều, không phải ba người chia đều, lại là nàng cùng chúng ta chia đều. Cái tiểu nữ nhân tham lam này, thật không hiểu nàng muốn nhiều vàng bạc châu báu như vậy làm cái gì. Muốn cố ý trêu cợt nàng một chút, ta từ trong rương lấy ra một chuỗi vòng cổ đá quý còn tính để mắt cho nàng, xem như ta muốn thưởng cho nàng. Nàng muốn có được tài vật khác, nghĩ cũng đừng nghĩ!

Bộ dáng tức muốn hộc máu của nàng, đáng yêu mà động lòng người, ta buồn cười, dưới đáy lòng cười muốn lật trời. Nàng chính là có bản lĩnh bực này, lúc nào cũng có thể ảnh hưởng tâm tình của ta, ta rốt cuộc hiểu rõ thì ra đây là tình yêu, bỗng nhiên vui vì cái này, bỗng nhiên buồn vì cái này.

Nàng đề nghị nói muốn bắt chúng ta có được tiền tham ô kết phường làm buôn bán, “chủ tịch”, “tổng giám đốc chấp hành” trong miệng nàng, ta hoàn toàn không hiểu. Ta rất tò mò vì sao trong miệng nàng cứ thường thường mà nhảy ra một ít từ ngữ kỳ lạ, càng thêm tò mò thân là công chúa một quốc gia vì sao đối với tiền tài coi trọng như thế? Nàng trả lời làm cho ta không lời gì để nói, đúng vậy, ta thân là vua của một nước, có được tài phú của toàn bộ quốc gia, ta mới là người coi tiền tài như đất nhất kia. Nhưng mà ta lại nguyện ý đi theo nàng điên, đi theo nàng chơi, vì bất quá là muốn cùng nàng trong đó có nhiều hơn giao thoa, ký ức càng thật tốt đẹp.

Trong người nàng mang ngân phiếu hai trăm vạn lượng, đứng ngồi không yên, không dám ăn uống thả cửa, cũng không dám đi đến những nơi đông người, nàng thật cẩn thận, bộ dáng lén lút lấy lòng ta. So với trong cung những phi tần đó cả ngày đeo đồ trang sức đến đầy đầu đều đúng vậy tới nói, nàng càng đẹp hơn, không cần phải tân trang liền đã nghiêng nước nghiêng thành.

Nàng cuối cùng tìm được một chỗ cực kỳ bí ẩn giấu kín ngân phiếu, ta rất câm nín mà nhìn nàng ở trên tường đào cái lỗ, đây là nàng tìm chỗ cất giấu cho ngân phiếu. Một khắc kia, ta bỗng nhiên hiện ý xấu, nếu là ta thừa lúc nàng không ngờ, đánh cắp toàn bộ ngân phiếu của nàng, nàng lại sẽ là phản ứng như thế nào?

Ta còn chưa kịp thực thi ý nghĩ của ta, khách điếm đột nhiên không hiểu được mà bùng cháy, mà nàng giờ phút này người đang ở bên trong thanh lâu đối diện chơi đùa. Nếu không phải ta không thể nhìn thấy, ta nhất định coi nàng đến chặt chẽ, trời mới biết bên trong thanh lâu kia sẽ xảy ra chuyện bất kham kiểu gì. Sau khi cháy, phản ứng thứ nhất của ta chính là muốn giữ được ngân phiếu nàng cực kỳ quý trọng, ta không muốn nhìn thấy bộ dáng thương tâm thất vọng của nàng, ta muốn nhìn thấy biểu tình hưng phấn sau khi mất mà tìm lại được của nàng.

Khói đen dày đặc, sặc đến ta không ngừng ho khan, ta bị nhốt ở trong phòng bị cháy. Ta ở trên tường mò mẫm một lúc, thật vất vả mới tìm được khối gạch giấu ngân phiếu kia, trên đường ta từng nghĩ tới từ bỏ, nhưng mà trong đầu hiện lên dung nhan tuyệt mỹ của nàng, ta lại tiếp tục tìm kiếm. Ta không muốn để cho nàng thất vọng, dung nhan mỹ lệ của nàng hẳn là thường mang theo nụ cười.

Khói đặc cuồn cuộn, không khí trong phòng càng ngày càng loãng, ta thật vất vả mới mò mẫm đến ngoài cửa, Hàn Dực mang ta rời khỏi phòng. Hắn là người duy nhất biết ta có chứng bệnh quáng gà, ta biết hắn sẽ không phản bội ta, nhưng mà ta vẫn là thường hay mà đề phòng hắn. Bụng người cách một lớp da, trên đời này dễ dàng thay đổi nhất chính là lòng người, cho nên ta không cách nào hoàn toàn mà đi tín nhiệm hắn.

Nàng bắt được ngân phiếu, lại không có như dự đoán của ta mà mừng rỡ như điên, nàng giống như điên mà chạy về phía đám cháy, đem trong tay ngân phiếu một tờ lại một tờ quăng vào trong biển lửa. Ta nhìn không thấy động tác và biểu tình của nàng, nhưng ta cũng đang khiếp sợ, thì ra ta ở trong lòng nàng so với ngân phiếu hai trăm vạn lượng quan trọng hơn. Ta thế nhưng vì thế cảm thấy vui sướng, ta cười khổ, từ khi nào ta trở nên hèn mọn như thế? Thì ra tình yêu thật sự sẽ làm cho con người trở nên ngu xuẩn và buồn cười, ở trong lúc ta còn chưa có kịp chuẩn bị, tình yêu đã lặng yên tới.

Nàng nắm tay của ta, lời nói mềm nhẹ nói với ta: “Tin tưởng ta.”

Một câu ngắn ngủn, làm cho toàn thân thần kinh căng chặt của ta tức khắc thả lỏng. Lần đầu tiên, ta cho phép người ở ban đêm tới gần ta, lần đầu tiên, ta cho phép người nắm chặt tay của ta, cũng là lần đầu tiên, có người nói với ta, muốn ta tin tưởng nàng, mà ta cũng đáp ứng.

Tình yêu, liền ở ban đêm lặng yên không bình tĩnh này mà nở rộ, trong đó có giãy giụa, có bàng hoàng, có lo được lo mất, nhưng rốt cuộc ta gắt gao mà ôm chặt nàng, chiếm hữu nàng, yêu nàng. Mặc kệ sau này sẽ như thế nào, ta đều muốn quý trọng hiện tại thật tốt. Đó là một cái ban đêm * mà tình cảm mãnh liệt, ta lần đầu tiên nếm tới niềm vui của nam nữ, đó là một loại tư vị rất kỳ diệu, đặc biệt vẫn là đối với người lòng ta nghi ngờ. Thể xác và tinh thần vui thích, làm ta tiếp cận điên cuồng, ta yêu nàng, thậm chí có thể xem nhẹ nàng qua đi. Bởi vì ta hạ quyết tâm, từ giờ phút này khởi, nàng chính là của ta, không có người nào có thể cướp đi nàng từ bên người ta. Vị trí ta đứng có bao nhiêu cao, thì ham muốn chiếm hữu của ta liền mạnh bấy nhiêu, không có người nào có thể mang nàng đi từ bên người ta, không có người nào……

Nhưng mà, ta sai rồi, ta cuối cùng đấu không lại ông trời.

Một lời của quốc sư thành sấm, hoàn toàn nhốt ta đánh vào địa ngục. Ta cũng không hối hận quyết định của chính mình, phàm là người muốn thương tổn ta, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ. Ta nhận định Thủy Mộ Hoa chính là người phía sau màn phái thích khách giết ta, cho nên ta cần phải giết hắn, thà rằng giết sai một ngàn, cũng không buông tha một người, nhân từ với địch nhân, chính là tàn nhẫn với chính mình. Ta chỉ là không nghĩ tới việc này sẽ trở thành ngòi nổ ta cùng nàng tách ra, nhưng mà nói đến cùng, chân chính làm cho chúng ta tách ra, không chỉ tại đây. Chúng ta sinh ra, chí nguyện của chúng ta, còn có quan niệm của chúng ta, đều tồn tại kinh ngạc quá lớn, bên trong chúng ta cần phải có người lựa chọn từ bỏ hết thảy. Trước mắt tới nói, ta làm không được, nàng cũng làm không được.

Khi nàng cầm đao đặt lên cổ ta, khi uy hiếp ta, ta liền đã biết: Tách ra, đã thành điều tất nhiên.

Đường núi tối tăm, ta xoay người, nàng đã cách ta càng ngày càng xa, ta vốn có thể giữ lại nàng, nhưng mà ta không có nói ra. Chúng ta đều yêu cầu thời gian tới lắng đọng lại phần cảm tình này, ta tin tưởng chờ chúng ta gặp lại là lúc, lẫn nhau đều có thể một lần nữa xem kỹ đoạn cảm tình này.

Trở lại Tần quốc, thấy toàn bộ cấm vệ quân trong Hoàng cung đều thay gương mặt mới, ta liền biết, tứ đệ của ta đã kìm nén không được. Ai mà không hướng tới vị trí chí cao vô thượng kia? Vì nó, ta tự tay trừ bỏ đại ca, nhị ca của ta, hiện giờ đến phiên đệ đệ của ta. Hắn nhất định cũng là ôm chặt ý tưởng lúc trước của ta, chỉ cần diệt trừ huynh đệ của mình, hắn liền có thể đăng lâm địa vị cao, cai quản cả Tần quốc. Nhưng mà hắn quá coi thường ta, ta sở dĩ chậm chạp không có đối phó hắn, chỉ là bởi vì cánh chim của hắn còn chưa đủ đầy đặn, còn chưa đủ để làm ta nhổ tận gốc hắn cùng vây cánh của hắn.

Ta rời khỏi Tần quốc, nhưng không đại biểu ta không có làm bất luận phòng bị gì cả. Ta cố ý điều đi tất cả hộ vệ giáp đen, ở trong Hoàng Thành không bố trí binh mã, vì chính là để cho hắn cho rằng ta lơi lỏng. Ta chính là muốn dẫn hắn ra, để cho hắn đi lên tuyệt lộ, sau đó ta lại nhất cử tiêu diệt hắn.

Trận khói thuốc súng này không có như tưởng tượng của ta nhanh đến như vậy, ta xem nhẹ hắn, hắn so với tưởng tượng của ta càng ngoan cố hơn nhiều, ta tốn gần một tháng thời gian, mới đưa hắn hoàn toàn mà huỷ diệt. Từ đây, trên dưới Tần quốc không còn có thế lực có thể uy hiếp đến ngôi vị Hoàng đế của ta, ta cũng quyết không cho phép có người đem thế lực dần dần lớn mạnh.

Nắm giữ tất cả binh quyền của Tần quốc, bước tiếp theo, mục tiêu của ta đó là thống nhất thiên hạ.

Ta không có dự đoán được, ở trong lúc ta đang hết sức chỉnh đốn trong Tần quốc, từ Hàn quốc truyền đến tin tức thành hôn của nàng, nàng cuối cùng vẫn là muốn thành thân. Ta rất tức giận, tức giận đến phát điên, nàng vẫn là phản bội ta, phản bội tình cảm của chúng ta. Ta sẽ làm cho nàng trả giá lớn!

Bước đầu tiên ta thống nhất thiên hạ, liền bắt đầu từ Hàn quốc, đây là trừng phạt của ta với nàng.

Nếu nàng không muốn chịu thoái nhượng, vậy ta liền bức nàng thoái nhượng, ta muốn biết ở sau khi nàng mất đi hết thảy, nàng còn có thể lo liệu tín niệm ban đầu, muốn trở thành nữ hoàng Hàn quốc hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.