Phía Tây Nam của Ngự Hoa Viên, một mảnh đất hoang chưa sửa sang, ba bóng dáng nho nhỏ ở dưới sự chỉ điểm của lão cung nhân bắt đầu việc trồng cây giống của bọn họ.
Hiên Viên Thần làm người trông coi, thì ngồi ở một bên trong đình, cắn hạt dưa, uống trà thơm, tốt đến không được tự nhiên.
Hàn Tử Mặc cầm xẻng, mắt nhìn người ở trong đình, thấy hắn nhắm hai mắt tựa như đang chợp mắt, vì thế kề sát vào bên cạnh Hàn Tử Hiên, hạ giọng nói: “Tử Hiên, đệ không phải thần cơ diệu toán sao? Có hay tính được hôm nay sẽ có tai họa này không?”
Hàn Tử Hiên mím môi, rất là sâu xa mà nói: “Cao nhân giống nhau, đều là có thể tính hết thiên hạ mà tính không được vận mệnh của mình.”
Hàn Tử Mặc khinh thường mà vứt cho hắn một cái liếc mắt: “Thả! Đệ còn là cao nhân?”
Hàn Tử Hiên dựng thẳng một ngón tay lên, lắc lắc mà nói: “Huynh có thể vũ nhục đệ ‘âu ma’, nhưng huynh không thể vũ nhục nhân cách của đệ.”
“ ‘Âu ma’? Trò đùa gì vậy?” Hàn Tử Mặc vẻ mặt không hiểu ra sao.
Hàn Tử Hiên vô cùng không ủng hộ mà lắc đầu nói: “Mẫu hoàng chính là lên dạy cả một tiết học, huynh thế nhưng cũng không có nghe vào tai? Đứa con bất hiếu a!”
Hàn Tử Mặc suy tư một hồi, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, bừng tỉnh đại ngộ, ngay sau đó sắc mặt của hắn biến đổi, hạ giọng nói: “Hay cho đệ Hàn Tử Hiên, đệ ở chỗ này cho ca của đệ ta sắp đặt lừa đâu? Ai dám vũ nhục mẫu hoàng, vậy không phải có ý định đi tìm chết sao? Lời nói này của đệ tương đương nói vô ích, độ tín nhiệm đệ ở lòng ta sớm đã là hết sạch rồi.”
Hai anh em nói chuyện phiếm một lát, ánh mắt Hàn Tử Mặc dần dần chuyển về phía Hiên Viên Bá Thiên ở một bên ra sức làm việc, xem hắn làm việc cứ dùng cậy mạnh, hảo hảo một cây giống ở dưới sự lăn lộn của hắn, đã chết xanh non nửa. Nhìn thấy cái này, hắn nhịn không được cười nhạo ra tiếng.
Hiên Viên Bá Thiên ngẩng đầu, mắt lạnh quét về phía hắn, rất là tức giận.
Hàn Tử Mặc đi dạo bước về phía hắn, cười tà nói: “Ngươi không trồng được cây giống sao? Mẫu hoàng chính là nói, trồng không được phải trồng lại, cây giống trồng đã chết, đồng dạng cũng phải trồng lại. Vốn tưởng rằng ngươi là một người thông minh, lại thì ra cũng là một tên mãng phu, uổng có một thân công phu, có gì đặc biệt hơn người?”
Hiên Viên Bá Thiên hừ lạnh nói: “Ngươi thông minh, nhưng thật ra ngươi trồng cho ta xem.”
Hàn Tử Mặc cười khẽ, vẫy vẫy tay với lão cung nhân ở bên cạnh, kiêu căng mà sai sử nói: “Từ giờ trở đi, ngươi ở bên cạnh làm làm mẫu, bổn Thái tử đi theo ngươi học. Nhớ kỹ, tới từng bước một, không được nhanh, cũng không được chậm!”
“Dạ, Thái tử điện hạ.”
Hàn Tử Mặc nhướng mày liếc xéo Hiên Viên Bá Thiên một cái, nói: “Đến đây đi, cùng nhau đi theo học, ai sinh ra là có thể không gì không làm được đâu? Mọi việc còn không phải đi từng bước một mà chậm rãi học?”
Hiên Viên Bá Thiên hơi kinh ngạc, vẫn luôn cho rằng hắn là một người cực kỳ kiêu ngạo ương ngạnh, nghe được một lời này của hắn, rất là kinh ngạc, trong lòng đối với hắn cũng có đổi mới.
Hiên Viên Thần ở trong đình nhắm mắt nghỉ ngơi mở một con mắt, nhìn bóng dáng của huynh đệ ba người đang nghiêm túc mà đi theo lão cung nhân học tập trồng cây, khóe môi hoàn mỹ hơi kéo ra, vui mừng mà nở nụ cười. Con của hắn quả nhiên không tồi!
Khi tới gần hoàng hôn, bên này Hàn Tử Mặc và Hàn Tử Hiên đã hoàn thành nhiệm vụ, quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Bá Thiên, hắn ở đó còn dư lại bảy cây giống còn chưa trồng xong. Hai anh em nhìn nhau liếc mắt một cái, đi lên trước chủ động giúp đỡ.
Hiên Viên Bá Thiên có chút kinh ngạc, khó hiểu mà nhìn về phía hai người.
“Yên tâm, Thần thúc hắn sẽ không nói cho mẫu hoàng.” Hàn Tử Mặc cho hắn một cái ánh mắt yên tâm.
Hiên Viên Bá Thiên đưa mắt nhìn về phía người ở trong đình, nam nhân kia có gương mặt cực kỳ giống với hắn, chính là phụ thân hắn, trong lòng hắn biết rất rõ. Nhưng mà, bọn họ trước sau vẫn là vứt bỏ hắn, để hắn ở lại Vô Ảnh Điện mười năm chẳng quan tâm, trong lòng hắn không cách nào tha thứ cho hắn.
Không có cự tuyệt hai người giúp đỡ, nhìn khuôn mặt nhiệt tình của hai đệ đệ, hắn dao động. Trong nội tâm hắn là khát vọng thân tình, bằng không hắn cũng sẽ không tới nơi này tìm phụ mẫu của mình, chỉ là, trong lòng hắn có khúc mắc, trong một chốc không buông xuống được.
Ở phía xa, hai người Hàn Tịch Dạ và Long Trạch nắm tay bước nhỏ nện bước đi tới, Long Trạch một tay nắm Hàn Tịch Dạ, một tay xách một cái rổ thức ăn. Hoàng hôn chiếu nghiêng, hai bóng dáng nho nhỏ này, thấy như thế nào cũng giống như Kim Đồng Ngọc Nữ vậy.
“Hiên ca ca, Mặc ca ca, xem muội đưa tới cho các huynh cái gì?” Hàn Tịch Dạ trộm ngắm phương hướng cái đình, đè thấp thanh âm kêu, biểu tình lén lút như giặc chọc người trìu mến.
Trong đình Hiên Viên Thần nghiêng người, cố ý đưa lưng về phía bọn họ, không muốn vạch trần.
Hàn Tử Mặc đã sớm phát hiện hắn là đang chợp mắt, cũng liền không hề cố kỵ, nói với muội muội: “Tiểu Dạ Nhi, tay muội còn đau không?”
“Không đau, bôi thuốc dán của Nam Cung cha cha, mát lạnh, một chút cũng không đau.” Nàng xòe bàn tay nhỏ cho hắn xem, vết đỏ kia còn lưu ở mặt trên.
“Muội mang theo chút điểm tâm tới cho các huynh ăn, là muội lặng lẽ từ Ngự Thiện Phòng lấy ra nha.” Nàng giống như hiến vật quý từ chỗ của Long Trạch lấy ra một đĩa điểm tâm, vẻ mặt tươi cười sáng ngời hiện lên ở trên khuôn mặt non nớt.
“Bọn huynh còn đang làm việc, tay dơ lắm, trong chốc lát lại ăn.”
“Vậy muội đút cho các huynh ăn!”
Nhìn biểu tình vẻ mặt nhảy nhót và nâng tay lên của muội muội, trong lòng Hàn Tử Mặc ấm áp một mảnh, cúi đầu liền ngậm lấy điểm tâm trong tay nàng, ăn đến ngon miệng. Hàn Tịch Dạ cười đến càng vui vẻ, vội vàng lại lần lượt đút điểm tâm cho hai người khác ăn.
Khi đến phiên Hiên Viên Bá Thiên, hắn rõ ràng có chút ngẩn ngơ, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một mạt đỏ ửng.
Hàn Tử Hiên trêu ghẹo mà nói giỡn nói: “Tiểu Dạ Nhi, xem ở trên phần muội ngoan như vậy, sáng mai ca ca đoán một quẻ cho muội, nhìn xem vận đào hoa của muội đến tột cùng khi nào đến.”
“Thật sự? Được đó, được đó! Hiên ca ca giỏi nhất!”
Ở bên này Hàn Tịch Dạ mừng rỡ không khép miệng được, ở bên kia Long Trạch thì rất là buồn bực. Đào hoa cái gì, mặc kệ ngươi tới bao nhiêu đóa, ta liền dẫm chết bấy nhiêu đóa!
Cách đó không xa, hai người Hàn Linh và Dạ Ma Thiên tránh ở sau cây ngắm nhìn bọn họ, rốt cuộc vẫn là giữa bọn nhỏ tương đối dễ dàng hòa hợp ở chung.
“Linh nhi, tính toán khi nào nhận nhau với hắn?”
“Chờ một chút đi, hắn cần có thời gian thích ứng.”