Bắc Thần Âm cởi xuống mũ của áo choàng đội ở trên đầu, lộ ra một khuôn mặt tú lệ, đáng tiếc đối phương nhắm hai mắt, không cách nào nhìn thấy vẻ mỹ lệ của nàng ta. Nàng ta vẫy lui lão giả dẫn đường, đến gần trước thiết lao, thấp giọng nói: “Ngươi có khỏe không? Ta lại tới xem ngươi. Nghe Hồ bá nói ngươi không ăn cũng không uống, tiếp tục như vậy, thân mình như thế nào chống đỡ được?”
Đối phương vẫn ngồi yên lặng như cũ, hoàn toàn không để ý tới nàng ta. Nàng ta khẽ thở dài từ phía dưới áo choàng lấy ra một bao đồ vật, từ trong thiết lao đưa vào: “Ta mang theo chút điểm tâm tới cho ngươi, ngươi ăn thêm chút đi. Ca ca ta làm việc trước nay sấm rền gió cuốn, ngươi như vậy cùng hắn đối nghịch, là không có chỗ tốt gì. Mục đích hắn muốn đạt tới, liền sẽ không từ thủ đoạn, cho dù ngươi cùng hắn đấu tranh, cuối cùng xui xẻo vẫn là chính ngươi.”
Sở Mặc vẫn như cũ ngồi yên lặng, không hề để ý tới, hắn sẽ không quên, ngày đó chính là nữ tử này giả mạo Linh nhi, mới làm cho hắn thân hãm hiểm cảnh. Cứ việc nàng cứ một mực mà lại tỏ ra tốt về phía hắn, cũng không cách nào đụng chạm tới hắn mảy may, hắn thống hận nhất chính là người khác lừa gạt.
Bắc Thần Âm thấy hắn vẫn luôn không để ý tới, có chút nhụt chí, thở dài: “Trong lòng ngươi nhất định còn đang trách ta đêm đó giả mạo Linh tỷ tỷ đi? Lúc ấy ta cũng không biết quan hệ của các ngươi, chỉ là ca ca bảo ta giả trang nàng đi gặp ngươi, ta liền đi, ta không biết sự tình sẽ biến thành như vậy……” Nàng không có chú ý tới, ở khi nàng nhắc tới ba chữ Linh tỷ tỷ, ánh mắt của đối phương hơi nhíu lại.
“Được rồi, ta đây không quấy rầy ngươi, đồ vật đặt ở nơi này, ngươi nếu là đói bụng, liền ăn chút đi.” Bắc Thần Âm rất là bất đắc dĩ mà thở dài, rời khỏi địa lao. Hai mắt Sở Mặc ở sau khi nàng rời đi, dần dần mà mở ra, có một tia ghét bỏ từ trong đáy mắt của hắn toát ra. Hắn không muốn biết đối phương hết lòng hết dạ làm như thế, cho dù nàng ta lại dùng hết tâm tư như thế nào, cũng không cách nào xóa đi hận ý trong lòng hắn.
“Mặc, chàng thật sự ở chỗ này.”
Nghe được giọng nói này, trong lòng Sở Mặc nhảy dựng, lập tức từ trên mặt đất bò lên, lấy tay sờ đến bên cạnh thiết lao.
“Linh nhi, có phải là nàng hay không?”
Hàn Linh lắc mình từ ngoài cửa tiến vào, nàng là một đường theo dõi Bắc Thần Âm cùng Hiên Viên Thần tới, mới vừa rồi sau khi nhìn thấy Bắc Thần Âm rời đi, nàng mới tiến vào, vì chính là không rút dây động rừng.
Nàng nhanh chóng đi đến bên cạnh cửa lao, xoa tay hắn, tâm tình có chút kích động: “Mặc, là ta, ta ở chỗ này.”
“Linh nhi, nàng như thế nào sẽ tìm được nơi này?” Sở Mặc vui mừng, nắm lấy tay nàng, lòng bàn tay đang không nhịn được mà run rẩy.
“Trước không nói cái này, chúng ta vẫn là chạy nhanh rời đi nơi này mới là quan trọng.” Hàn Linh kéo kéo khóa sắt của địa lao, phát hiện dùng sức như thế nào đều mở nó không ra.
Sở Mặc đè lại tay nàng, nói: “Vô dụng thôi, chỉ có chìa khóa phù hợp mới có thể mở nó ra, chìa khóa ở trên người Bắc Thần Hi.”
Hàn Linh buồn bực mà ném khóa sắt xuống, có chút ủ rũ, động tĩnh này của nàng, lập tức kinh động Hiên Viên Thần canh giữ ở ngoài cửa.
“Linh nhi, làm sao vậy?”
Sở Mặc nghe được có người cùng nàng một đường tiến đến, không khỏi mà nghi hoặc. Mà Hiên Viên Thần còn lại là tò mò mà nhìn về phía người ở trong lao, đối với hắn, lòng hiếu kỳ của hắn cường thịnh.
“Khóa sắt mở không ra.” Giọng điệu của Hàn Linh có chút bực bội, chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, hình như người ở bên ngoài cũng phát hiện động tĩnh ở bên trong, cho nên đã tới xem kỹ.
Hàn Linh bỗng nhiên linh quang chợt lóe, hướng về phía Hiên Viên Thần ra cái dấu tay, hai người đồng thời nhảy lên đỉnh nhà tù, giống như thằn lằn bám vào tường mà nằm. Đợi có người tiến vào cửa lao, Hiên Viên Thần dẫn đầu ra tay, chế trụ người mới tới.
“Ngươi, đi triệu tập người ở bên ngoài toàn bộ tiến vào.”
Người nọ có chút chần chờ, nhưng bị chỗ vô lực của hắn uy hiếp, đành phải dựa theo sự phân phó của hắn, kêu tất cả thủ vệ ngoài cửa toàn bộ tiến vào. Cùng một thủ pháp, lần này là Hàn Linh ra tay, đem mọi người chế trụ từng người. Vì phòng có cá lọt lưới, nàng cùng Hiên Viên Thần hai người một người thủ trong, một người thủ ngoài, hoàn toàn khống chế toàn bộ sân.
Bọn thị vệ bị điểm huyệt đạo tổng cộng có hơn năm mươi người, vốn dĩ lấy võ nghệ của bọn họ đối phó ngoại địch xâm lấn, hoặc truyền ra tin cảnh báo cầu cứu là dư dả, chỉ tiếc bọn họ vừa lúc đụng phải hai cao thủ thiên kiếm, cũng chỉ có phần bị đánh.
Hàn Linh liếc coi tất cả bọn thị vệ, từ trong một cái bình sứ nhỏ đổ ra năm mươi mấy viên thuốc màu đen, ngón tay khẽ búng, từng viên vào trong miệng của mỗi người, từ trên cao nhìn xuống đe dọa nói: “Các ngươi nghe đây, vừa rồi các ngươi ăn vào chính là trăm bước Đoạn Trường Đan, chỉ cần các ngươi dám đi ra bên ngoài trăm bước, liền hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”
Trải qua lời đe dọa như vậy của nàng, sắc mặt của mọi người đều tức khắc trắng bệch, Hàn Linh ẩn nhẫn ý cười, đi vòng quanh bọn họ một vòng, tiếp tục nói: “Bây giờ các ngươi nghe đây, cầm lấy đao kiếm của các ngươi, từ bên ngoài đào địa đạo cho ta, nối thẳng đến bên trong địa lao, ta chỉ cho các ngươi thời gian hai canh giờ, các ngươi dùng sức mà đào cho ta, nếu là đào không thông, một đám các ngươi liền chờ độc phát mà chết đi!” Nàng cố ý tăng thêm giọng điệu đe dọa, nàng cho bọn hắn ăn, nơi nào là cái gì trăm bước Đoạn Trường Hoàn, chỉ là nàng nhất thời nảy lòng tham, từ trong điểm tâm Bắc Thần Âm mang đến cho Sở Mặc, tùy ý nặn thành viên bánh. Chỉ cần có thể dọa bọn họ sợ, mau chóng đào xuyên địa đạo đến trong lao, như vậy liền không cần lấy được chìa khóa trên người Bắc Thần Hi, bọn họ suốt đêm liền có thể thoát khỏi Triệu quốc.
“Một đám động tác nhanh nhẹn lên cho ta! Có phải không ăn cơm hay không? Các ngươi trước đứng sang một bên đi, để cho ta tới cho nổ ra cái lỗ ra tới cho các ngươi!” Nhìn bọn họ mân mê nửa ngày, một chút tiến triển cũng không có, Hàn Linh có chút không kiên nhẫn, đẩy bọn họ ra, vận ra một chưởng sức mạnh, cứ như vậy đem mặt đất kiên cố nổ ra một lỗ hổng, mặt đất kia vốn chính là dùng đá hoa cương cứng rắn lát thành, cũng khó trách bọn thị vệ này dùng sức như thế nào cũng đào không ra, hiện giờ sau khi đá hoa cương vỡ vụn, phía dưới đột nhiên lỏng lẻo, tiến độ làm việc cũng rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.
“Mặc, chàng chờ một chút, rất nhanh liền thành công.” Nàng dựa ở cạnh thiết lao, nắm tay hắn an ủi, ban đêm hắn không thể nhìn được, chỉ có nắm tay nàng mới có thể yên tâm.
“Linh nhi, bây giờ trẫm thật muốn nhìn thấy nàng……” Giọng nói của hắn trầm thấp, giàu có từ tính, lọt vào trong lòng Hàn Linh, nhấc lên tầng tầng gợn sóng.
“Rất nhanh là có thể thấy được.” Nàng ấm áp mà nở nụ cười.
Đúng vậy, ban đêm sắp qua đi, sáng sớm liền sẽ phải đến, hắn sẽ nhìn thấy.
Hồi lâu, Hiên Viên Thần từ ngoài cửa tiến vào đưa tin, sắc mặt có chút nôn nóng.
“Linh nhi, không tốt, Bắc Thần Hi mang theo nhân mã tới.”
“Cái gì?!” Hàn Linh kinh hãi, không dự đoán được hắn sẽ ở ngay lúc này tới, làm sao bây giờ?
Sau một lúc suy nghĩ, nàng bỗng nhiên có quyết định: “Chàng nhìn bọn hắn chằm chằm, tiếp tục đào tiếp, ta đi dẫn dắt hắn rời đi.”
Hiên Viên Thần hơi do dự, nhíu mày nói: “Vậy nàng phải cẩn thận!”
Ở ra cửa lao trong nháy mắt, lại lần nữa truyền đến tiếng gọi lo lắng của Sở Mặc: “Linh nhi, cẩn thận!”
Hàn Linh quay đầu nhìn bọn họ liếc mắt một cái, nở nụ cười nhạt, bọn họ đều là người nàng yêu, cho dù nàng không cách nào làm được một đời một kiếp một đôi người, nhưng là nàng tuyệt đối sẽ không phụ lòng bất luận một ai trong bọn họ. Nhanh chóng mà rời khỏi địa lao, nàng phi thân biến mất ở trong màn đêm.
Bắc Thần Hi người đang muốn tiến lên gõ cửa, Hàn Linh đột nhiên từ góc tường vượt qua mà ra, cố ý làm ra động tĩnh lớn, chờ bọn họ phát hiện.
“Thái Tử điện hạ, bên kia có người!”
Trong thời gian nháy mắt, Hàn Linh đã bị vây quanh chật như nêm cối.
Bắc Thần Hi giục ngựa lại đây, ở dưới ánh trăng nhận ra dung mạo của nàng, nhíu mày chất vấn nói: “Linh nhi, tại sao nàng lại xuất hiện ở đây?” Ánh mắt của hắn lập loè vẻ nghi ngờ, hắn vẫn chưa xác định nàng có phải đã phát hiện bí mật của hắn hay không, cho nên không dám dễ dàng lộ ra dấu vết.
Hàn Linh lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, quát hỏi nói: “Ngươi đến tột cùng giấu Sở Mặc ở nơi nào? Đừng cho là ta không biết ngươi bắt hắn đi, ta ở trong khu rừng kia phát hiện ra dấu vết đánh nhau, cũng thấy được manh mối hắn lưu lại. Ngươi nói đi, hắn rốt cuộc đang ở nơi nào?”
Bắc Thần Hi ánh mắt khẽ nhấp nháy, xem ra nàng còn chưa có phát hiện bí mật trong viện, lông mày dãn ra nói: “Linh nhi, nàng hiểu lầm rồi, ta không có bắt hắn đi, ta hoàn toàn là chưa thấy qua hắn.”
Hàn Linh cười lạnh, hỏi ngược lại: “Thật sự chưa thấy qua sao? Vậy ngươi đêm khuya đến đây lại là vì cái gì?”
Bắc Thần Hi đánh giá liếc mắt một cái y phục dạ hành trên người nàng, cũng nổi lên lòng nghi ngờ với nàng, chất vấn nói: “Vậy nàng một thân y phục dạ hành cải trang, lại là vì cái gì?”
Hàn Linh cúi đầu nhìn quần áo trên người của mình, tâm tư chuyển động nói: “Ta là đi theo muội muội của ngươi tới, ta rất tò mò nàng ta vì sao đêm khuya chạy tới nơi này. Nhưng mà nàng ta chỉ đợi một lát liền rời đi, ta đang muốn biết rõ ràng bên trong tòa nhà này đến tột cùng ẩn dấu bí mật gì.”
Bắc Thần Hi tựa như thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Linh nhi, nơi này chỉ là một tòa nhà bình thường mà ta mua, không có chỗ đặc biệt gì, nàng liền không cần lại nghi ngờ. Trời không còn sớm, nàng vẫn là cùng ta về phủ Thái tử đi.” Hắn âm thầm hướng tới thị vệ sử cái ánh mắt, có thể là thời gian dài như vậy, bên trong đều không có người ra tới tiếp đón, làm cho hắn nổi lên lòng nghi ngờ.
Hàn Linh sợ bọn họ tiến sân xem kỹ, hơi lảo đảo, làm bộ té xỉu, ngăn cản đường đi của thị vệ.
“Linh nhi, nàng làm sao vậy?” Bắc Thần Hi nhảy xuống ngựa, đúng lúc mà đỡ nàng, vẻ quan tâm trong đáy mắt lộ ra hết không thể nghi ngờ.
Hàn Linh đỡ đầu vai của hắn, mềm mại mà nói: “Khi ta ở Vô Ảnh Điện, bị bọn họ hạ một loại độc, đến nay còn chưa có thuốc giải, thường xuyên sẽ xuất hiện hiện tượng đầu óc choáng váng.”
“Bọn họ hạ độc với nàng? Là loại độc gì? Không được, ta vẫn là mau chóng mang nàng đi xem ngự y.” Bắc Thần Hi bế nàng lên ngựa, vẻ mặt nôn nóng.
Đúng lúc khi, trong sân phát ra một tiếng vang lớn, như là thanh âm hòn đá nổ tung.