“Tôi là Vị Khách Lịch Thiệp,” Will Rudolph kịch cỡm cúi chào tự giới thiệu. Gã khoác lên mình một tấm áo vest dạ tiệc, cà vạt đen, áo sơ mi kiểu lễ phục. Tóc buộc đuôi ngựa. Hắn đã chuẩn bị hoa hồng trắng dành cho dịp đặc biệt này.
“Và mọi người ở đây đều biết tôi là ai rồi nhỉ, thưa các quý cô. Trông tất cả đều rất đáng yêu,” Casanova nói từ chỗ ngồi của hắn. Hắn mặc bộ đồ tương phản một trời một vực với cộng sự của mình. Quần jean bó sát màu đen. Đôi giày cao bồi đen. Không mặc áo sơ mi. Cơ bụng sáu múi. Hắn đeo một chiếc mặt nạ kinh dị màu đen với các đường sọc vẽ tay màu xám nhạt.
Hai tên sát nhân giới thiệu bản thân trong khi tất cả những người phụ nữ bị triệu tập tại phòng khách ở nơi ẩn náu của chúng. Họ xếp hàng trước một cái bàn dài.
Họ được thông báo trước rằng đây sẽ là một dịp kỷ niệm đặc biệt. “Con chó điên Casanova cuối cùng đã bị bắt,” Casanova nói với họ. “Tin tức nói vậy. Hoá ra hắn là một tân giáo sư đại học tâm thần nào đó. Đến bây giờ các cô còn trông cậy vào ai nữa được chứ ?”
Những phụ nữ được yêu cầu phải mặc trang phục dự tiệc chỉnh tề, bất cứ thứ gì phù hợp cho một buổi tối hẹn hò đặc biệt. Đầm dạ hội cổ trễ, giày cao gót đi kèm với tất trong suốt, chuỗi hạt ngọc trai hoặc bông tai dài. Ngoài ra không còn trang sức nào khác. Trông họ thật sự “thanh lịch”.
“Chỉ có bảy quý cô xinh đẹp ở đây thôi sao,” Rudolph nói khi gã và Casanova nhìn những người phụ nữ bước vào phòng khách xếp thành một hàng tiếp đón. “Anh quá kén chọn rồi. Casanova nguyên bản chỉ là một người tình tham lam, và không hề kén cá chọn canh chút nào.”
“Anh phải thừa nhận rằng bảy cô gái đều rất xuất chúng chứ,” Casanova nói với đồng bọn. “Bộ sưu tập của tôi là một kiệt tác, kiệt tác vĩ đại nhất thế giới.”
“Tôi hoàn toàn đồng ý với anh,” Kẻ Lịch Thiệp nói. “Họ đẹp như tranh vẽ vậy. Chúng ta bắt đầu chứ ?”
Chúng đồng ý chơi một trò chơi yêu thích quen thuộc. “Số bảy may mắn.” Vào những lúc khác thì nó đã từng là “số bốn may mắn,” “số mười một may mắn,” “số hai may mắn.” Thực tế thì đây là trò chơi của Kẻ Lịch Thiệp. Đêm nay là đêm của gã. Có lẽ cũng sẽ là đêm cuối cùng của bọn chúng tại ngôi nhà này.
Chúng thủng thẳng đi dọc hàng tiếp đón. Đầu tiên, chúng nói chuyện với Melissa Stanfield. Melissa mặc váy lụa bó sát màu đỏ. Mái tóc vàng dài búi lệch sang một bên. Cô gái khiến Casanova nhớ đến Grace Kelly trẻ trung.
“Em vẫn giữ mình cho tôi sao?” Kẻ Lịch Thiệp hỏi.
Melissa hé miệng cười bẽn lẽn. “Tôi để dành trái tim mình cho ai đó.”
Will Rudolph mỉm cười trước câu trả lời khôn ngoan. Gã lướt mu bàn tay trên má cô. Bàn tay gã từ từ rờ rẫm xuống cổ họng cô và khắp bầu vú săn chắc. Cô gái cam chịu mà không hề biểu hiện sự khiếp đảm hay hoảng sợ nào. Đó là một trong những quy tắc khi trò chơi đang diễn ra.
“Em chơi trò nhỏ này giỏi, giỏi lắm,” gã nói. “Em thật là một người chơi đáng ngưỡng mộ, Melissa à.”
Naomi Cross là người tiếp theo trong hàng. Cô mặc váy dự tiệc màu ngà. Rất hợp thời trang. Lẽ ra cô đã là hoa khôi trong bữa tiệc của một công ty luật Washington nào đó. Casanova cảm thấy hơi choáng váng khi ngửi thấy mùi nước hoa của cô. Lòng hắn thôi thúc không để Kẻ Lịch Thiệp xâm phạm đến cô. Xét cho cùng, hắn cũng hơi ngán ông chú Alex Cross của cô.
“Chúng ta sẽ quay trở lại với Naomi sau,” Kẻ Lịch Thiệp nói. Gã nhẹ nhàng hôn lên tay cô. “Rất hân hạnh.”
Rudolph gật đầu, rồi dừng lại ở người phụ nữ thứ sáu trong hàng ngũ tiếp đón. Gã quay đầu, đưa mắt dò xét cô gái cuối cùng, sau đó quay nhìn lại cô gái thứ sáu.
“Em rất đặc biệt,” hắn nói nhẹ nhàng, gần như ngại ngùng. “Thực sự là quá xuất chúng.”
“Đêm nay, tôi sẽ cùng hẹn hò với Christa,” Kẻ Lịch Thiệp hào hứng thốt lên. Gã đã lựa chọn. Casanova đã tặng gã một món quà - mặc gã làm gì thì làm như gã thích.
Christa Akers cố gắng mỉm cười. Đó là quy tắc của căn nhà. Nhưng cô không thể. Đó chính là điều hắn đặc biệt thích ở cô: sự sợ hãi thú vị trong đôi mắt.