Nụ Hôn Của Casanova

Chương 113



Đó là một cảnh tượng hân hoan, cuồng nhiệt mà tôi không bao giờ quên được. Gia đình và bạn bè thân thiết của những người phụ nữ bị giam cầm liên tục kéo đến trung tâm y tế Duke suốt đêm hôm đó. Khắp khoảng sân bệnh viện thoai thoải và bãi đậu xe gần đường Erwin, một đám đông lớn bao gồm sinh viên và người dân thị trấn xúc động tập trung ở lại đó đến quá nửa đêm. Những hình ảnh ấy khiến tôi không thể nào quên được.

Ảnh của những người sống sót được phóng to trưng trên các tấm biển. Giảng viên và sinh viên nắm tay nhau, cùng ngân vang những bài hát tôn giáo cũng như bài “Give Peace a Chance”. Ít nhất trong đêm nay, tất cả mọi người đều chọn cách quên đi sự thật rằng tên Casanova vẫn nhởn nhơ. Tôi cũng cố gằng làm vậy trong vài giờ.

Sampson vẫn sống sót và đang hồi phục trong bệnh viện. Kate cũng vậy. Những người tôi chưa từng gặp mặt bước đến, bắt tay tôi thật chặt trong căn phòng bỗng dưng tràn ngập không khí lễ hội. Cha của một trong những nạn nhân còn sống sót xúc động bật khóc trong vòng tay tôi. Tôi cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết khi được làm cảnh sát.

Tôi đi thang máy lên tầng thứ tư thăm Kate. Trước khi bước vào phòng cô, tôi hít một hơi thật sâu. Cuối cùng, tôi bước vào. Trông cô giống một xác ướp bí ẩn bị quấn băng khắp đầu. Tình trạng đã dần ổn định dần. Cô sẽ không chết, nhưng vẫn hôn mê.

Tôi nắm tay Kate kể cho cô nghe câu chuyện của một ngày dài. “Những người phụ nữ bị giam cầm đã được tự do. Anh và Sampson đã ở căn nhà kinh dị đó. Họ an toàn rồi, Kate à. Bây giờ em trở lại với mọi người đi. Đêm nay chắc sẽ tuyệt vời lắm,” tôi thì thầm.

Tôi khao khát được nghe lại giọng nói của Kate, ít nhất thêm một lần nữa thôi. Nhưng môi cô không động đậy. Tôi tự hỏi liệu Kate có thể nghe thấy tôi, hoặc hiểu được những gì tôi nói hay không. Trước khi ra về tôi nhẹ nhàng hôn cô. “Anh yêu em, Kate à,” tôi thì thầm vào bờ má bị băng bó. Tôi ngờ rằng cô có thể nghe thấy tôi.

Sampson nằm trên Kate một tầng. Đô vật vừa được phẫu thuật, và tình trạng của cậu ấy được đánh giá là tốt.

Cậu ấy vẫn đang thức và tỉnh táo khi tôi bước vào thăm. “Kate và những người phụ nữ khác thế nào rồi?” Cậu bạn hỏi tôi. “Tớ đã sẵn sàng té khỏi nơi này rồi.”

“Kate vẫn còn hôn mê. Tớ vừa từ phòng cô ấy ra. Còn tình trạng của cậu là ‘tốt’, nếu như cậu quan tâm.”

“Cậu bảo bác sĩ nâng cấp tớ thành ‘tuyệt vời’ đi. Tớ nghe nói Casanova đã trốn thoát.” Cậu ấy bắt đầu ho, và tôi biết cậu ấy đang nổi giận…

“Từ từ nào. Chúng ta sẽ bắt được hắn.” Tôi biết đến lúc rời đi rồi.

“Đừng quên mang cho tớ cặp kính râm,” cậu ấy nói với theo. “Chỗ này quá sáng. Cứ như trong siêu thị Kmart ấy.”

Chín giờ ba mươi tối hôm đó, tôi trở lại phòng bệnh của Scootchie. Seth Samuel cũng đang ở đó. Cả hai nhìn nhau xúc động. Chúng nồng nhiệt, nhưng cũng rất đỗi ngọt ngào. Tôi bắt cảm thấy hạnh phúc khi hiểu ra tình cảm giữa Naomi và Seth.

“Chị Scootch. Chị Scootch!”

Tôi nghe thấy một giọng nói thân thuộc phía sau, và đó là âm thanh tuyệt vời nhất. Nana, Cilla, Damon, và Jannie đều nhào chạy vào phòng. Họ đã bay từ Washington đến đây. Cilla xúc động òa khóc ngay khi nhìn thấy con gái. Tôi thấy Nana Mama cũng gạt đi vài giọt nước mắt. Rồi Cilla và Naomi ôm nhau như chưa bao giờ được ôm.

Hai con tôi đứng nhìn chị họ Scootch của chúng nằm trên giường bệnh đáng sợ. Tôi nhìn thấy nỗi sợ hãi cũng như sự bối rối ánh lên trong đôi mắt thơ ngây ấy, đặc biệt là Damon khi mà nó luôn cố gắng vượt qua tất cả những bất ổn và đáng sợ trong cuộc sống.

Tôi bước lại chỗ các con, dang tay nhấc bổng chúng lên. Tôi ôm cả hai thật chặt hết mức. “Chào con trai, còn bi-a trong túi quần bố! Jannie của bố thế nào rồi?” tôi hỏi. Đối với tôi, không gì quan trọng bằng gia đình, kể cả gần bằng. Tôi nghĩ đó là một phần lý do tại sao tôi làm công việc này. Tôi biết điều ấy. Thám tử tiến sĩ Cross.

“Bố tìm được chị Scootch rồi,” Jannie thì thầm vào tai tôi. Con bé ôm thít tôi bằng cả hai tay hai chân nhỏ bé mà mạnh mẽ. Con bé thậm chí còn vui mừng hơn cả tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.