Nụ Hôn Của Casanova

Chương 119



Tôi không về nhà. Tôi đến thăm Kate tại trung tâm y tế Đại học Duke. Cô trông không khỏe; da dẻ xanh xao nhợt nhạt; người khẳng khiu. Giọng cô cũng không tốt cho lắm. Tuy nhiên, tình hình của Kate giờ đã cải thiện rất nhiều. Cô không còn hôn mê nữa.

“Xem ai cuối cùng đã tỉnh lại rồi kìa,” tôi nói từ ngưỡng cửa phòng bệnh.

“Anh đã tóm một trong hai con quái vật, Alex,” Kate thì thầm khi vừa nhìn thấy tôi. Cô cười yếu ớt, nói chậm chạp, nhát gừng. Đó là Kate, nhưng chưa hẳn là Kate.

“Em mơ thấy sao?” tôi hỏi cô.

“Anh có một món quà nhỏ dành cho em đây,” tôi nói với cô. Tôi giơ ra một con gấu nhồi bông mặc quần áo giống bác sĩ. Kate tươi cười nhận lấy con gấu. Nụ cười mê hồn khiến cô gần giống như con người trước đây.

Tôi ghé đầu xuống gần đầu Kate. Tôi đặt một nụ hôn lên chỗ da đầu bị sưng của cô như thể hôn lên loài hoa mỏng manh nhất trên trái đất. Những cảm xúc kỳ lạ nảy nở giữa chúng tôi, nhưng có lẽ là cảm xúc mạnh mẽ nhất.

“Anh không diễn tả nổi anh nhớ em nhiều đến thế nào đâu,” tôi thì thầm vào mái tóc cô.

“Nói cho em nghe đi,” cô thì thầm lại. Rồi cô lại mỉm cười. Cả hai chúng tôi đều cười. Lời cô nghe có vẻ chậm chạp nhưng trí óc thì không.

Mười ngày sau đó, Kate đã đi lại được bằng khung tập đi bốn chân bằng kim loại trông khá vướng víu. Cô luôn phàn nàn rằng mình ghét món “dụng cụ cơ học tạm thời” ra sao và trong vòng một tuần sẽ không phải dùng đến nó nữa. Thực sự thì cô phải mất gần bốn tuần, nhưng thế cũng đã kỳ diệu lắm rồi.

Bên trái trán cô có một vết sẹo hình bán nguyệt là kết quả của trận đánh đập dã man hôm đó. Cô vẫn không chịu làm phẫu thuật thẩm mỹ để xóa sẹo. Cô nghĩ rằng vết lõm sẽ làm cô cá tính hơn.

Ở một khía cạnh nào đó thì đúng. Đó chính là một Kate McTiernan thuần túy, tinh khiết. “Nó cũng là môt phần của câu chuyện đời em, nên cứ để lại đi,” cô nói. Cô đã nói được gần như bình thường, mỗi tuần một rõ hơn.

Mỗi khi thấy vết lõm hình bán nguyệt của Kate, tôi lại nhớ đến Reginald Denny, tài xế xe tải bị đánh đập dã man trong vụ bạo loạn ở Los Angeles. Tôi nhớ lại vẻ ngoài của anh ta sau khi Rodney King bị kết án. Một bên đầu của Denny bị lõm sâu, đúng ra là giập nát. Thời điểm ông xuất hiện trên truyền hình một năm sau khi vụ việc xảy ra thì tôi thấy trông ông vẫn vậy. Tôi cũng nhớ đến truyện ngắn “Cái bớt” của Nathaniel Hawthorne. Vết lõm là sự bất toàn của Kate. Trong mắt tôi, nhờ nó mà cô còn đẹp hơn và đặc biệt hơn bao giờ hết.

Tôi dành hầu hết những ngày tháng Bảy cho gia đình ở Washington. Tôi chỉ trở lại Durham hai lần để thăm Kate một lát. Có bao nhiêu ông bố dành cả tháng với con họ, theo dõi sự trưởng thành tự nhiên của chúng trong thời thơ ấu? Mùa hè năm đó, Damon và Jannie chơi bóng chày có tổ chức. Chúng vẫn nghiện âm nhạc, phim ảnh, những thứ ồn ĩ nói chung, và bánh sô cô la nóng hổi. Khoảng một tuần đầu tiên, trong giai đoạn tôi phục hồi sức khỏe, cố quên đi quãng thời gian kinh khủng gần đây, thì cả hai đứa đều ngủ cùng tôi.

Tôi lo sợ Csanova sẽ đến tìm tôi sau khi tôi đã giết bạn thân của hắn, nhưng đến giờ thì vẫn chưa thấy tăm hơi gì. Không còn phụ nữ đẹp nào bị bắt cóc ở Bắc Carolina. Bây giờ tôi hoàn toàn chắc chắn rằng hắn không phải là Davey Sikes. Một số cảnh sát khu vực đã bị điều tra; bao gồm cả cộng sự của anh ta, Nick Ruskin, thậm chí cả cảnh sát trưởng Hatfield. Cảnh sát nào cũng có chứng cớ ngoại phạm, mà họ cũng đều bị thẩm vấn cả rồi. Vậy thì Casanova là ai? Có phải hắn sẽ biến mất như ngôi nhà dưới lòng đất sao? Hắn đã từ bỏ tất cả những vụ giết người ghê rợn rồi ư? Liệu bây giờ hắn đã rửa tay gác kiếm chưa?

Bà tôi vẫn liên tục dành cho tôi vô số lời khuyên về tâm lý và cả những lời khuyên hữu ích khác. Những lời khuyên đó chủ yếu nhắm vào cuộc sống lứa đôi của tôi, về việc tôi hãy sống một cuộc sống bình thường để thay đổi không khí. Bà muốn tôi hành nghề tư, bất cứ nghề gì trừ nghề cảnh sát.

“Bọn trẻ cần có một người bà, và một người mẹ.” Một sáng, lúc đang dọn bữa sáng bên bếp lò, Nana Mama nói với tôi như vậy.

“Tức là cháu nên hẹn hò và tìm một người mẹ cho Damon và Jannie? Ý bà là vậy phải không ạ?”

“Ừ, cháu nên chứ, Alex, mà có lẽ cháu nên cưới vợ trước khi nhan sắc tàn phai đi.”

“Cháu làm ngay đây ạ,” tôi nói. “Giăng bẫy một người vợ và người mẹ trong mùa hè này.”

Nana Mama đập cái xẻng rán vào người tôi. Đập thêm cái nữa để tôi chịu nghe lời. “Đừng có lém lỉnh với bà,” bà nói.

Bà luôn là người nói câu cuối cùng.

Gần một giờ sáng một ngày cuối tháng Bảy, tôi nhận được điện thoại. Nana và hai đứa trẻ đã đi ngủ cả. Tôi đang chơi nhạc jazz trên đàn piano để tự tìm vui, để đuổi mấy tên xì ke trên phố Năm mươi bằng nhạc của Miles Davis và Dave Brubeck.

Kyle Craig đang ở đầu dây điện thoại bên kia. Tôi rên rỉ khi nghe giọng nói trầm trầm bình tĩnh của Kyle.

Tôi đoán là tin xấu, tất nhiên, nhưng không phải cái tin mà tôi nhận được tối muộn hôm đó.

“Cái quái gì vậy, Kyle?” tôi hỏi thẳng vào vấn đề, cố biến cuộc gọi bất ngờ của anh ta trở thành trò cười. “Tôi đã nói với anh là đừng bao giờ gọi cho tôi cơ mà.”

“Tôi phải gọi để thông báo điều này, Alex. Anh cần phải biết,” anh ta rít lên trong điện thoại đường dài. “Bây giờ anh nghe cho kỹ đây.”

Kyle nói chuyện với tôi trong gần nửa giờ, và đó không phải là những gì tôi mong đợi. Mà còn tồi tệ hơn rất nhiều.

Sau khi nói chuyện điện thoại với Kyle, tôi trở lại hiên kính. Tôi ngồi đó rất lâu, suy nghĩ xem giờ giờ nên làm gì. Tôi không thể làm gì hết, bất cứ điều gì. “Chuyện không dừng lại,” tôi thì thầm với bốn bức tường, “phải không nhỉ?”

Tôi đi kiếm khẩu súng lục. Tôi ghét phải mang súng trong chính nhà mình. Tôi kiểm tra tất cả cửa ra vào và cửa sổ trong nhà. Cuối cùng, tôi đi ngủ.

Nằm trong căn phòng ngủ tối tăm, tai tôi vẫn văng vẳng những lời khủng khiếp của Kyle. Tôi nghe Kyle chia sẻ cơn bàng hoàng của anh. Tôi hình dung ra một khuôn mặt tôi không bao giờ muốn gặp lại lần nào nữa. Tôi nhớ lại tất cả mọi thứ.

“Gary Soneji trốn tù rồi, Alex. Hắn để lại một tờ giấy. Trong đó hắn nói sẽ sớm ghé qua thăm anh.”

Chuyện không dừng lại.

Tôi nằm trên giường suy nghĩ về việc Gary Soneji vẫn còn muốn giết tôi. Chính hắn đã từng nói với tôi như vậy. Quãng thời gian ngồi tù, hắn đã luôn ám ảnh về việc hắn định ra tay như thế nào, khi nào và ở đâu.

Cuối cùng tôi cũng ngủ thiếp đi. Lúc đó trời đã gần sáng. Một ngày mới lại bắt đầu. Chuyện thực sự không dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.