Nụ Hôn Của Casanova

Chương 122



Sáng nay, đến phiên tôi chuẩn bị bữa sáng, và tôi đã dân chủ chọn món bánh quế yêu thích của Kate thay cho món pho mát Monterey Jack và trứng rán cuộn hành chẳng mấy hấp dẫn của tôi.

Tôi tính chạy bộ đến cái tiệm bánh đắt đỏ tại Nags Head, cả đi lẫn về. Chạy bộ đôi khi cũng giúp tôi suy nghĩ mạch lạc hơn.

Tôi chạy trên một con đường ngoằn ngoèo qua những sóng cỏ rung rinh cao đến thắt lưng, cuối cùng cũng giao với con đường lát đá qua đầm lầy dẫn vào thị trấn. Hôm nay là một ngày cuối hạ đẹp trời.

Tôi bắt đầu thả lỏng cơ thể trong từng bước chạy. Người bảo vệ nằm gục xuống nên suýt nữa tôi không nhìn thấy anh ta.

Một người đàn ông tóc vàng mặc áo gió màu xanh hải quân và quần kaki bạc màu nằm sõng soài trên thảm cỏ cao, cách xa con đường bụi bặm. Trông anh ta như bị gãy cổ. Anh ta mới chết thôi. Khi tôi bắt mạch cho anh ta thì thấy cơ thể vẫn còn ấm.

Xác chết là nhân viên FBI. Anh ta là một đặc vụ chuyên nghiệp, không thể bị đánh bại dễ dàng. Anh ta ở đây để bảo vệ Kate và tôi, đồng thời gài bẫy Casanova. Kế hoạch này là của Kyle Craig, nhưng Kate và tôi đều đồng ý.

“Ôi, chiết tiệt, không,” tôi rên rỉ. Tôi rút súng ra, vắt chân lên cổ chạy về nhà với Kate. Cô đang cận kề với nguy hiểm khủng khiếp. Chúng tôi đều gặp nguy hiểm.

Tôi cố gắng tập trung suy nghĩ như Casanova, về những gì hắn định làm tiếp theo, những gì hắn có khả năng làm được. Rõ ràng là vành đai bảo vệ quanh ngôi nhà đã bị phá vỡ.

Sao hắn lại tiếp tục ra tay? Hắn là ai? Tôi cần phải chiến đấu với ai đây?

Tôi không để ý thấy thi thể thứ hai đến nỗi suýt vấp phải nó. Cái xác được giấu trong đám cỏ. Đặc vụ cũng mặc áo gió màu xanh hải quân. Anh ta nằm ngửa, mái tóc đỏ được chải gọn gàng. Không có dấu hiệu ẩu đả, đôi mắt nâu vô hồn nhìn trân trân những con mòng biển lượn tròn và mặt trời màu vàng bơ. Lại thêm một nhân viên bảo vệ của FBI thiệt mạng.

Tôi chạy ngược chiều gió, qua đồng cỏ trải dài đến ngôi nhà ven biển, lòng đầy sợ hãi. Tất cả trông yên bình tĩnh mịch như khi tôi rời đi.

Tôi gần như tin chắc rằng Casanova đã vào nhà. Hắn đã đến đây tìm chúng tôi. Đây là thời khắc trả thù. Hắn phải làm cho đúng cách sao? Hắn phải làm thật “hoàn hảo”. Hoặc có lẽ hắn chỉ cần trả thù cho Rudolph.

Tôi giơ khẩu Glock lên, thận trọng bước vào cánh cửa lưới phía trước. Không có gì bị xê dịch trong phòng khách. m thanh duy nhất có chăng chỉ là tiếng chiếc tủ lạnh cũ kỹ kêu ro ro trong nhà bếp, nghe như tiếng kêu của cả bầy côn trùng.

“Kate!” tôi gào to lên hết cỡ. “Hắn ở đây! Kate! Kate! Hắn ở đây! Casanova ở đây!”

Tôi vội vã chạy qua phòng khách tìm đến phòng ngủ tầng trệt, đẩy tung cửa ra.

Cô không có ở đó.

Kate không ở chỗ mà tôi rời cô vài phút trước.

Tôi lại lom khom chạy ra hành lang. Một cánh cửa tủ đột ngột mở ra. Một bàn tay thò ra chộp lấy tay tôi.

Tôi quay ngoắt sang phải.

Đó là Kate. Trên khuôn mặt cô ẩn chứa sự quyết tâm và căm ghét tột cùng. Đôi mắt cô không hề sợ hãi. Cô đặt ngón tay lên môi. “Suỵt. Suỵt,” cô thầm thì. “Em ổn, Alex.”

“Anh cũng vậy. Cho đến giờ.”

Chúng tôi kẻ trước người sau tiến về phía nhà bếp, nơi đặt điện thoại cố định. Tôi phải gọi cảnh sát Cape Hatteras ngay bây giờ. Họ sẽ liên lạc với Kyle và FBI.

Hàng lang hẹp tối như hũ nút, khi tôi nhìn thấy ánh kim loại thì đã quá muộn. Người tôi nhói lên như bị một chiếc phi tiêu khá dài đâm vào ngực trái.

Đó là phát bắn vào tim. Một phát đạn hoàn hảo. Hắn dùng khẩu súng Tensor gây mê tiên tiến nhất bắn hạ tôi.

Dòng điện mạnh chạy thẳng vào cơ thể tôi. Tim tôi run rẩy. Tôi còn ngửi thấy cả mùi da thịt mình cháy.

Không biết mình đã làm thế nào nhưng tôi đã tiến về phía hắn. Đó là nhược điểm của súng gây mê, thậm chí một khẩu Tensor tám mươi nghìn vôn đắt tiền thì cũng vậy thôi. Không phải lúc nào nó cũng hạ gục được một người đàn ông cao lớn. Nhất là một người sôi máu đầy quyết tâm.

Tôi không còn đủ sức nữa. Không còn đủ sức chống lại Casanova. Tên sát nhân khỏe mạnh nhanh nhẹn nhảy sang một bên chém vào cổ tôi. Hắn đánh tôi lần thứ hai, làm tôi khuỵu gối xuống.

Lần này hắn không đeo mặt nạ.

Tôi ngước hìn hắn. Hắn để râu lún phún, giống Harrison Ford trong phần mở đầu của phim The Fugitive. Mái tóc nâu hất ngược ra sau, giờ đã dài hơn, trông bờm xờm. Hắn có vẻ cẩu thả. Hắn đang để tang người bạn tốt nhất của mình ư?

Không đeo mặt nạ. Hắn muốn tôi biết hắn là ai. Trò chơi của hắn đã bị phá hủy, có phải vậy không nhỉ?

Cuối cùng thì Casanova cũng đang ở đây.

Tôi đã từng nghĩ Casanova là Davey Sikes. Tôi chắc chắn chuyện này phải do ai đó có mối quan hệ với lực lượng cảnh sát Durham gây ra. Tôi cảm thấy đó là người liên quan đến cuộc điều tra sát hại cặp đôi vàng. Mặc dù hắn đã xóa sạch mọi dấu vết. Hắn có chứng cớ ngoại phạm chứng minh hắn không thể là kẻ giết người.

Hắn đã tính toán mọi thứ quá hoàn hảo. Hắn đúng là quái nhân - thảo nào suốt trong thời gian dài hắn đều ra tay trót lọt.

Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dửng dưng của thám tử Nick Ruskin.

Ruskin là Casanova. Ruskin là Quái Vật. Đúng là Ruskin! Ruskin! Ruskin!

“Tao có thể làm bất cứ điều gì tao muốn! Đừng bao giờ quên điều đó, Cross,” Ruskin nói với tôi. Hắn là bậc thầy trong lĩnh vực của mình. Hắn khéo léo hòa nhập, trà trộn với mọi người, tạo ra một vẻ ngoài khả dĩ nhất trong vai trò thám tử. Ngôi sao địa phương; anh hùng địa phương. Người không thể bị nghi ngờ.

Ruskin bước về phía Kate khi tôi nằm bất lực do bị khẩu Tensor làm tê liệt. “Tôi nhớ em, Kate. Em có nhớ tôi không?”

Hắn vừa nói cừa cười nhăn nhở. Mặc dù vậy, đôi mắt hắn vằn lên sự điên dại. Cuối cùng hắn đã đi quá giới hạn. Có phải vì kẻ “sinh đôi” của hắn đã chết? Hắn muốn làm cái quái gì bây giờ?

“Vậy em có nhớ tôi không?” hắn vừa lặp lại câu hỏi vừa lăm lăm cầm khẩu Tensor uy quyền tiến về phía cô.

Kate không trả lời. Thay vì thế cô lao vào hắn. Cô muốn làm thế từ rất lâu rồi.

Một cú đá mạnh trúng vai phải của Casanova, hất văng khẩu súng khỏi bàn tay duỗi dài của Nick Ruskin. Một cú đá đẹp, hoàn toàn trúng mục tiêu. Đá hắn một phát nữa, rồi rời khỏi đây đi, tôi muốn hét lên với Kate.

Tôi vẫn chưa thể nói được. Tôi cố gắng nhưng không thốt lên nổi một lời. Cuối cùng tôi chống khuỷu tay loay hoay đứng dậy.

Kate đang thực hành phương pháp mà cô đã luyện tập trên bãi biển. Casanova là một tay to con, khỏe mạnh, nhưng cơn thịnh nộ đã tiếp thêm sức mạnh cho Kate khiến cô không thua gì hắn. Hắn đến, chúng ta sẽ hợp lực, cô đã từng nói vậy.

Cô ra tay dứt khoát, một chiến binh hoàn hảo. Thậm chí tốt hơn cả tôi mong đợi.

Tôi không nhìn thấy cú đấm tiếp theo. Tầm nhìn của tôi bị cơ thể hắn chặn đứng. Tôi chỉ có thể nhìn thấy đầu của Nick Ruskin quay ngoắt sang một bên, mái tóc dài xoã tung. Chân hắn loạng choạng. Cô đã làm hắn đau.

Kate xoay người giáng cho hắn thêm một cú nữa. Một cú đấm nhanh như chớp vào đúng bên mặt trái. Tôi muốn cổ vũ cô. Dù vậy cú đấm không làm hắn dừng lại. Ruskin vẫn lì lợm, nhưng cô vẫn vậy.

Hắn lao vào Kate, cô liền cho hắn nếm mùi. Má trái của hắn dường như sắp long ra. Theo mọi góc độ thì cuộc đấu này không còn cân sức nữa.

Cô tung ra một cú đấm mạnh vào mũi khiến hắn gục xuống. Hắn lớn tiếng rên rỉ. Hắn đã bị đánh bại; hắn không thể đứng lên được nữa. Kate đã giành chiến thắng.

Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi thấy Ruskin đang lần mò bao súng đeo nơi mắt cá chân. Casanova không có ý để thua một người phụ nữ, hay bất cứ ai.

Hắn nhanh tay giở trò gian xảo, rút súng ra. Đó là một khẩu súng bán tự động. Smith & Wesson. Hắn đang thay đổi quy tắc của cuộc chiến.

“Khônggg!” Kate hét lên.

“Này, thằng khốn,” tôi thì thầm giọng khàn khàn. Tôi cũng thay đổi quy tắc.

Casanova quay lại. Hắn thấy tôi thì liền xoay khẩu súng bán tự động về phía tôi. Tôi cầm khẩu Glock bằng cả hai tay. Cánh tay tôi run lên nhưng tôi vẫn có thể ngồi dậy. Tôi gần như nhả cả băng đạn vào hắn. Trừ khử hắn. Đó là những gì tôi đã làm.

Casanova bật văng vào tường nhà. Người hắn bị va đập mạnh. Chân không thể nhúc nhích. Cả cơ thể hoàn toàn tệ liệt. Mặt choáng váng. Hắn nhận ra rốt cuộc mình cũng chỉ là người thường.

Nhãn cầu của hắn trợn ngược lên, trôi tuốt về phía đỉnh đầu. Chỉ còn mỗi tròng trắng. Hắn đá chân vài cái rồi thôi. Casanova đã chết, gần như ngay lập tức trên sàn ngôi nhà ven biển.

Tôi run rẩy đứng lên. Tôi nhận ra người mình đờ đẫn sũng mồ hôi. Lạnh tê người. Cảm giác khó chịu đến gớm ghiếc. Tôi lê đến bên Kate, chúng tôi ôm nhau rất lâu. Cả hai đều run rẩy sợ hãi, nhưng cũng vì đã chiến thắng. Chúng tôi đã thắng. Chúng tôi đã đánh bại Casanova.

“Em căm thù hắn đến tận xương tuỷ,” Kate thì thầm. “Trước đây em thậm chí còn không hiểu nghĩa của từ đó nữa kia.”

Tôi gọi điện cho cảnh sát Cape Hatteras. Rồi tôi gọi FBI, hai đứa con tôi và Nana tại Washington. Cuối cùng thì chuyện cũng kết thúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.