“Người phụ nữ kia là ai?” tôi khẽ hỏi khi tiến đến chỗ nhóm người có vẻ không phải là cảnh sát, “đám ô hợp lắm quyền” giống như Nick Ruskin đã mô tả.
Thi thể kia là phụ nữ da trắng. Vào thời điểm này thật khó mà kết luận gì hơn ngoài điều đó. Chim thú đã rỉa xác chết, khiến nạn nhân trông không còn giống con người nữa. Thay vào đôi mắt trừng trừng, trân trối là hốc mắt tối đen giống như vết cháy. Người phụ nữ không có mặt, da và các mô đã bị ăn hết.
“Hai người là ai vậy?” một trong những đặc vụ FBI, người phụ nữ tóc vàng khá đậm người khoảng ngoài ba mươi hỏi Ruskin. Cô ta đúng là xấu người xấu nết, với cặp môi dày đỏ sưng phồng và cái mũi khoằm. Ít nhất cô ta cũng nên ban cho chúng tôi một nụ cười dễ chịu thường thấy của FBI, hay là “những cái bắt tay vui vẻ” nổi tiếng của FBI chứ.
Nick Ruskin cũng trở nên cộc cằn với cô ta. Khoảnh khắc đầu tiên mà tôi có chút cảm tình với anh ta. “Đây là thám tử Alex Cross, và cộng sự của ông ấy, thám tử Sampson. Họ từ D.C. xuống đây để tìm cháu gái của thám tử Cross mất tích ở Duke. Cô bé tên là Naomi Cross. Còn đây là đặc vụ phụ trách, Joyce Kinney.” Anh ta giới thiệu viên đặc vụ với chúng tôi.
Đặc vụ Kinney cau mày, hoặc có thể đó là một cái quắc mắt. Cô ta nói, “Ừm, đây chắc chắn không phải cháu của anh.”
“Tôi sẽ rất biết ơn nếu như hai người vui lòng quay trở lại xe. Hãy quay lại đi.” Cô ta cảm thấy cần phải giải thích thêm.
“Các anh không có thẩm quyền trong vụ này, và cũng không được phép có mặt ở đây.”
“Như thám tử Ruskin vừa nói vói cô, cháu gái tôi vẫn đang mất tích.” Tôi nói với đặc vụ Joyce Kinney bằng giọng nhẹ nhàng nhưng cương quyết. “Đó là tất cả những quyền mà tôi cần. Chúng tôi không xuống đây để chiêm ngưỡng nội thất bọc da và bảng điều khiển trong chiếc xe thể thao của thám tử Ruskin.”
Một anh chàng tóc vàng có bộ ngực săn chắc tầm ba mươi tuổi nhanh nhảu chạy đến bên sếp của mình. Anh ta tuyên bố, “Tôi nghĩ hai người đã nghe rõ những gì mà đặc vụ Kinney nói rồi. Tôi rất biết ơn nếu các ông rời khỏi đây ngay bây giờ.” Trong những hoàn cảnh khác, phản ứng thái quá của anh ta có thể thật hài hước. Nhưng không phải hôm nay. Không phải giữa cảnh thảm sát này.
“Mọi người sẽ không ngăn được chúng tôi đâu,” Sampson nói với đặc vụ tóc vàng bằng giọng cực kỳ dữ tợn và kiên định. “Không phải cô, cũng không phải những người bạn bảnh chọe của cô ở đây.”
“Không có gì đâu, Mark.” Đặc vụ Kinney quay sang viên cảnh sát trẻ hơn. “Chúng ta sẽ giải quyết sau vậy.” Đặc vụ Mark rút lui, nhưng không quên kèm theo một cái quắc mắt trịch thượng, giống như cái quắc mắt của sếp anh ta. Cả Ruskin và Sikes đều cười phá lên khi tay đặc vụ đi khỏi.
Chúng tôi được phép ở lại hiện trường vụ án cùng với FBI và đội ngũ cảnh sát địa phương. Những Người đẹp và Quái vật. Tôi nhớ lại cụm từ mà Ruskin đã nói trong xe. Ảnh của Naomi đã được trưng lên tấm bảng về con Quái vật ấy. Vậy ảnh của người phụ nữ đã chết này cũng nằm trên tấm bảng ấy sao?
Thời tiết ở đây khá nóng ẩm, cơ thể của nạn nhân bị phân hủy rất nhanh. Cô gái đã bị thú rừng tấn công dữ dội, và tôi hy vọng cô ấy đã chết trước khi chúng đến. Nhưng dù sao tôi e rằng thực tế không phải như vậy.
Tôi quan sát tư thế bất thường của cơ thể. Cô gái nằm ngửa. Cả hai cánh tay xem ra đã bị trật khớp, có lẽ vì cô ấy đã quằn quại, cố gắng thoát khỏi sợi dây da và cái cây phía sau. Cảnh tượng đó cũng man rợ giổng như cảnh tượng tôi đã từng chứng kiến trên đường phố Washington hay bất cứ nơi nào khác.Tôi gần như chẳng hề có cảm giác khuây khỏa dù nạn nhân không phải là Naomi.
Cuối cùng, tôi đến nói chuyện với một trong những nhân viên giám định pháp y của FBI. Anh ta biết một người bạn của tôi ở Cục, Kyle Craig, hiện làm việc ở Quantico, Virginia. Anh ta nói với tôi rằng Kyle có một ngôi nhà nghỉ mát tại khu vực này.
“Nếu không có sai sót nào thì phải nói tên khốn kiếp này đã dàn dựng quá hoàn hảo và công phu.” Nhân viên pháp y FBI là người hay chuyện. “Hắn không hề bỏ sót một sợi lông mu, tinh dịch, ngay cả vệt mồ hôi lên người tất cả những nạn nhân mà tôi đã từng kiểm tra. Tôi ngờ rằng khó mà tìm thấy nhiều thông tin ở đây để phân tích DNA. Cũng may là cơ thể nạn nhân không bị hắn ăn thịt mất đó.”
“Hắn có quan hệ tình dục với các nạn nhân không?” tôi hỏi trước khi viên đặc vụ tiếp tục lan man về kinh nghiệm bản thân với những kẻ ăn thịt người.
“Có! Ai đó đã quan hệ tình dục với họ nhiều lần. Rất nhiều vết bầm tím ở âm đ*o và cả nước mắt nữa. Kẻ đốn mạt này có đầy đủ dụng cụ, hoặc sử dụng một thứ rất lớn để kích thích tình dục. Nhưng chắc hẳn, hắn ta phải tròng túi bóng kính khi quan hệ hoặc che giấu bằng cách nào đó. Không một sợi lông mu, không dấu vết của t*ng trùng. Nhà côn trùng học pháp y đã thu thập các mẫu vật. Ông ấy có thể cung cấp cho chúng ta thời điểm tử vong chính xác của nạn nhân.”
“Người này có thể là Bette Anne Ryerson,” một nhân viên FBI tóc xám đứng trong tầm nghe, nói. “Có một bản báo cáo về trường hợp mất tích của cô ấy. Cô gái tóc vàng, cao một mét bảy, nặng bốn mươi sáu ki lô. Khi mất tích, cô ấy đeo một chiếc đồng hồ Seiko vàng. Rất xinh đẹp, ít nhất đã từng như vậy.”
“Là mẹ của hai đứa con,” một trong những nữ đặc vụ tiếp lời. “Tốt nghiệp khoa Ngữ văn, Đại học bang Bắc Carolina. Tôi đã phỏng vấn chồng cô ấy, ông ta là giáo sư. Cũng đã gặp hai đứa con. Những đứa trẻ xinh xắn. Đứa bé một tuổi, đứa lớn lên ba. Cái tên khốn kiếp ấy.” Giọng của viên đặc vụ nghẹn lại.
Tôi có thể thấy chiếc đồng hồ đeo tay và dải ruy băng buộc tóc của cô gái đã bị tuột ra, nằm trên vai cô. Cô ấy đã không còn xinh đẹp nữa. Những phần còn lại trên người đều bị sưng đỏ lên. Mùi xác phân hủy hăng nồng dù ở ngoài trời.
Hai hốc mắt trống rỗng dường như đang hướng về khe hở hình lưỡi liềm ở chóp rặng thông, và tôi tự hỏi phút cuối cô ấy đã nhìn thấy những gì.
Tôi cố gắng tưởng tượng “Casanova” nhảy tung tăng trong khu rừng sâu u tối trước khi chúng tôi đến. Tôi đoán hắn chừng hai mươi, ba mươi tuổi, thể chất khỏe mạnh. Thực sự tôi càng thêm lo sợ cho Scootchie.
Casanova. Người tình vĩ đại nhất thế giới... Lạy Chúa phù hộ.