Nụ Hôn Của Casanova

Chương 49



Nửa giờ sau, bác sĩ Maria Ruocco và tôi đã ở trong phòng của Kate McTiernan. Tôi chưa cho cảnh sát Durham hay FBI biết về sự phát hiện mới của mình. Tôi muốn nói chuyện với bác sĩ tập sự này trước. Đây có thể là manh mối quan trọng cho vụ này, quan trọng nhất cho đến nay.

Maria Ruocco kiểm tra bệnh nhân quan trọng của mình trong gần một giờ đồng hồ. Cô là một bác sĩ nghiêm nghị, nhưng tận tâm với bệnh nhân. Cô rất hấp dẫn với mái tóc màu tro vàng, tuổi có lẽ chưa đến bốn mươi. Phảng phất vẻ đẹp con gái miền Nam nhưng thế cũng khá tuyệt vời rồi. Tôi tự hỏi Casanova đã từng có ý định săn đuổi Ruocco chưa.

“Đúng là cô gái tội nghiệp đang phải chịu đựng loại thuốc đó,” cô nói với tôi. “Lượng Marinol trong người gần đủ để giết cô ấy.”

Kate McTiernan dường như đang ngủ. Một giấc ngủ không sâu, nhưng vẫn là ngủ. Bác sĩ Ruocco chạm tay vào cô thì cô liền rên rỉ. Gương mặt đầy vết bầm tím nhăn lại thành một mặt nạ đờ đẫn, sợ hãi. Trông như thể chúng tôi chứng kiến cảnh cô bị ném trở lại ngục giam. Nỗi kinh hoàng ấy hiển hiện, và thật sự đáng sợ.

Bác sĩ Ruoccco vô cùng nhẹ nhàng, nhưng những tiếng rên than khe khẽ vẫn không ngừng vang lên. Rồi Kate McTiernan cất tiếng mà không mở mắt.

“Đừng chạm vào tao! Không! Mày dám chạm vào tao à, mẹ thằng chó!” cô hét lên. Mắt cô vẫn không mở. Thực ra, cô đang cố gắng nhắm nghiền mắt. “Tránh xa tao ra, thằng khốn!”

“Mấy cô bác sĩ trẻ này,” bác sĩ Ruocco nói đùa. Chịu áp lực thế mà cô hoàn toàn bình tĩnh. “Họ bất kính không thể tin được. Và cả cái thứ ngôn ngữ chết tiệt này nữa.”

Nhìn Kate McTiernan bây giờ giống như đang nhìn ai đó bị tra tấn thể xác. Tôi lại nghĩ về Naomi. Liệu con bé có ở Bắc Carolina? Hay bằng cách nào khác đã đến California? Chuyện tương tự có xảy ra với cô bé không? Tôi cố gắng xua hình ảnh đáng sợ ấy ra khỏi đầu. Giải quyết từng vấn đề một thôi.

Bác sĩ Ruocco mất thêm nửa giờ để điều trị cho Kate McTiernan. Cô tiêm vào ven bệnh nhân một liều Librium. Vì Kate bị chấn thương nên cô phải đeo máy đo nhịp tim. Khi bác sĩ xong việc thì cũng là lúc cô thực tập sinh thiếp đi trong giấc ngủ sâu hơn. Tối nay, cô không thể cho chúng tôi biết bất cứ bí mật nào cả.

“Tôi thích công việc của cô,” tôi thì thầm với bác sĩ Ruocco, “Cô làm tốt lắm.”

Maria Ruocco ra hiệu cho tôi ra ngoài cùng cô. Hành lang bệnh viện gần như chìm vào bóng tối, nó khá yên tĩnh, và trông cũng rùng rợn như các bệnh viện khác vào ban đêm. Tôi vẫn không thôi nghĩ rằng Casanova có thể là bác sĩ tại Bệnh viện Đại học này. Hắn thậm chí có thể đang ở bên trong bệnh viện, kể cả lúc tối muộn thế này.

“Chúng ta đã làm tất cả những gì có thể cho cô ấy rồi, Alex ạ. Cứ để Librium phát huy tác dụng. Tôi đếm thấy có ba đặc vụ FBI, cộng với hai cảnh sát Durham canh chừng cô bác sĩ trẻ McTiernan khỏi con quỷ đêm nay rồi. Sao anh không quay trở lại khách sạn ngủ một chút đi? Một ít Valium cho anh thì thế nào, thưa quý ngài?”

Tôi nói với Maria Ruocco rằng tôi thích ngủ tại bệnh viện hơn. “Tôi không nghĩ Casanova sẽ đuổi theo cô ấy đến đây, nhưng cũng không nói trước được. Vẫn có khả năng chứ.” Đặc biệt nếu Casanova là bác sĩ địa phương, tôi nghĩ như vậy nhưng không nói với Maria. Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đã có cảm giác đó rồi. Có thể cô ấy biết Naomi.

Bác sĩ Maria Ruocco ngước lên nhìn tôi chăm chăm. Tôi cao hơn cô ta ít nhất ba mươi phân. Cô nói mà mặt không biểu lộ cảm xúc gì. “Trông anh thì bình thường, nghe anh nói chuyện đôi lúc cũng bình thường, nhưng đúng là anh điên rồi,” cô vừa nói vừa cười. Đôi mắt xanh sáng hấp háy tinh nghịch.

“Hơn nữa, tôi còn có vũ khí và khá nguy hiểm đấy,” tôi nói.

“Chúc ngủ ngon, tiến sĩ Cross,” Maria Ruocco nói, đoạn gửi cho tôi một nụ hôn gió nhẹ nhàng.

“Chúc ngủ ngon, bác sĩ Ruocco. Cảm ơn cô nữa.” Tôi cũng trao lại cho cô một nụ hôn gió khi cô bước dọc hành lang.

Tôi đã có một đêm ngủ chập chờn trên hai cái ghế chẳng lấy gì làm thoải mái kê sát nhau trong phòng Kate McTiernan. Tôi đặt khẩu súng lục ổ quay trong lòng. Những giấc mơ dễ chịu, tôi chắc chắn thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.