Nụ Hôn Của Casanova

Chương 50



“Ông là ai? Ông là cái quái quỷ gì vậy, thưa ông?”

Một giọng nói lớn, lanh lảnh đánh thức tôi dậy. Giọng nói rất gần. Ngay sát mặt tôi. Ngay lập tức, tôi nhớ mình đang ở bệnh viện Đại học Bắc Carolina. Tôi nhớ chính xác là mình đang ở trong bệnh viện. Tôi đang ở cùng Kate McTiernan, nhân chứng quan trọng của chúng tôi.

“Tôi là cảnh sát,” tôi nhẹ nhàng nói với hy vọng trấn an được cô bác sĩ thực tập bị chấn thương tâm lý. “Tên tôi là Alex Cross. Cô đang ở bệnh viện Đại học Bắc Carolina. Bây giờ mọi việc đều ổn rồi.”

Đầu tiên, Kate McTiernan nhìn như thể sắp khóc, nhưng rồi dường như cô ghìm lại được. Nhìn cách cô tự kiểm soát cảm xúc như vậy giúp tôi hiểu làm thế nào cô đã thoát khỏi Casanova và bàn tay hà bá. Trước mặt tôi là một phụ nữ kiên cường.

“Tôi đang ở trong bệnh viện sao?” Giọng cô hơi líu ríu, nhưng ít nhất cũng nghe ra.

“Đúng vậy,” tôi nói, đoạn giơ một tay lên, lòng bàn tay hướng ra ngoài. “Cô an toàn rồi. Để tôi chạy đi gọi bác sĩ. Tôi sẽ trở lại ngay thôi.”

Bác sĩ McTiernan tiếp tục líu ríu trông hết sức tập trung.

“Chờ chút. Bản thân tôi cũng là bác sĩ. Cứ để tôi xem tình hình thế nào trước khi chúng ta cho người khác vào đây. Chỉ cần cho tôi suy nghĩ thêm tẹo nữa. Anh là cảnh sát ư?”

Tôi gật đầu. Tôi muốn cố hết sức để làm cô thoải mái. Tôi muốn ôm cô, nắm tay cô, thể hiện sự che chở nhưng không gây lo sợ, sau tất cả những gì cô chịu đựng trong những ngày qua. Tôi cũng muốn hỏi cô hàng trăm câu hỏi quan trọng.

Kate McTiernan quay đi. “Tôi nghĩ mình bị đánh thuốc mê. Hay tất cả chỉ là một giấc mơ?”

“Không, không phải mơ đâu. Hắn đã sử dụng một loại thuốc mạnh tên là Marinol.” Tôi nói với cô những gì chúng tôi biết cho đến nay. Tôi thận trọng không làm Kate hoảng loạn.

“Đúng là tôi đã bị ngấm thuốc.” Cô cố huýt sáo, và cũng tạo ra một âm thanh vui nhộn. Tôi thấy cô bị mất một chiếc răng. Miệng cô trông hơi thô; môi sưng phồng lên, nhất là môi trên.

Dù trông có vẻ kỳ quặc, nhưng tôi thấy mình mỉm cười. “Chắc cô đã ở hành tinh Kỳ lạ một thời gian. Cô quay về là tốt rồi.”

“Quay về là quá tốt rồi,” cô thì thầm. Nước mắt ầng ậng. “Xin lỗi,” cô nói. “Tôi đã cố gắng rất nhiều để không khóc ở nơi khủng khiếp ấy. Giờ tôi chỉ muốn khóc. Chắc tôi khóc mất thôi.”

“Ồ, xin tự nhiên, cô cứ khóc cho thỏa,” tôi cũng thì thầm. Bản thân tôi cũng không thể tiếp tục trò chuyện hay kìm nổi nước mắt. Lồng ngực tôi bị bóp chặt. Tôi đến bên giường bệnh, nhẹ nhàng nắm tay Kate trong khi cô khóc.

“Nghe giọng thì anh không phải người miền Nam.” Cuối cùng, Kate McTiernan lại nói. Cô đang cố gắng kiềm chế cảm xúc. Điều đó khiến tôi thật ngạc nhiên.

“Thực sự thì tôi từ Washington, D.C đến. Cháu gái tôi bị mất tích ở trường Luật Duke mười ngày trước đây. Đó là lý do tại sao tôi xuống Bắc Carolina này. Tôi là thám tử.”

Cô dường như nhìn tôi lần đầu tiên. Xem chừng cô bỗng nhớ ra một điều quan trọng. “Có những phụ nữ khác tại ngôi nhà nơi tôi bị giam giữ. Chúng tôi không được phép nói chuyện. Casanova nghiêm khắc cấm chúng tôi liên lạc với nhau, nhưng tôi đã phá vỡ quy tắc. Tôi đã nói chuyện với một phụ nữ tên là Naomi…”

Tôi ngắt lời, không để cô nói hết câu. “Cháu gái tôi tên là Naomi Cross,” tôi nói. “Con bé còn sống phải không? Con bé ổn chứ?” Tim tôi như muốn nổ tung. “Nói tôi nghe những gì cô nhớ đi, Kate. Xin cô.”

Giọng Kate McTiernan càng thêm xúc động. “Tôi đã nói chuyện với một người tên Naomi. Tôi không nhớ họ cô ấy là gì. Tôi cũng đã nói chuyện với một người tên Kristen. Thuốc ơi là thuốc. Ôi, Chúa ơi, là cháu gái anh ư?... Bây giờ với tôi mọi thứ đều rất mơ hồ, mù mịt. Tôi rất tiếc…” Giọng Kate chìm hẳn xuống như thể cô không thở được.

Tôi siết nhẹ tay cô. “Không, không. Cô cho tôi nhiều hy vọng hơn những gì tôi có kể từ khi tôi xuống đây rồi.”

Đôi mắt Kate McTiernan đã bình tĩnh và nghiêm nghị trở lại, nhìn tôi chăm chú. Cô dường như đang hồi tưởng những điều khủng khiếp mà bản thân chỉ muốn quên đi. “Giờ tôi không nhớ được nhiều. Tôi nghĩ Marinol có tác dụng phụ… Tôi nhớ rằng hắn định tiêm cho tôi thêm một mũi nữa. Tôi đã đá hắn, làm hắn bị thương vừa đủ để mình chạy thoát. Ít nhất tôi nghĩ đó là những gì đã xảy ra…

Có những rừng cây rậm rạp, rất rậm rạp. Thông Carolina, rêu rủ xuống khắp mọi nơi… tôi nhớ, tôi thề có Chúa… ngôi nhà… nơi nào đó mà chúng tôi bị giam giữ, đã biến mất. Ngôi nhà nơi chúng tôi bị giam giữ đã biến mất trước mắt tôi.”

Kate McTiernan chậm rãi lắc mái tóc nâu dài. Đôi mắt cô mở to kinh ngạc. Cô có vẻ ngạc nhiên trước câu chuyện của chính mình. “Đó là những gì tôi nhớ. Sao lại thế được? Sao một ngôi nhà có thể biến mất cơ chứ?”

Tôi nhận thấy quá khứ đáng sợ mới đây lại trở về trong cô. Tôi đang ở ngay bên cô. Tôi là người đầu tiên nghe câu chuyện chạy trốn của cô, là người duy nhất đến thời điểm này được nghe nhân chứng của chúng tôi nói chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.