Nụ Hôn Của Casanova

Chương 55



Kate vẫn không nhớ được nhiều kể từ ngày thoát khỏi địa ngục. Cô đồng ý bị thôi miên, ít nhất cũng để tôi thử, mặc dù cô nghĩ phản ứng phòng thủ tự nhiên của mình quá mạnh. Chúng tôi quyết định thôi miên vào lúc tối muộn trong bệnh viện, khi cô ấy đã quá mệt mỏi và dễ bị điều khiển hơn.

Thuật thôi miên được xem là một quá trình tương đối đơn giản. Trước tiên, tôi yêu cầu Kate nhắm mắt, sau đó thở chậm đều. Có lẽ đêm nay cuối cùng tôi cũng sẽ gặp Casanova. Nhìn vào đôi mắt Kate tôi có thể hiểu được cách hắn hành động.

“Hít vào khí sạch, thở ra khí độc,” Kate nói, luôn giữ được sự hài hước. “Đại loại thế. Phải thế không tiến sĩ Cross?”

“Hãy thư giãn càng nhiều càng tốt, Kate ạ,” tôi nói.

“Tôi không biết phải làm sao.” Cô mỉm cười. “Lúc này có rất nhiều âm thanh khùng khiếp quanh đây. Giống như một căn gác cũ kỹ chứa đầy hòm xiểng đóng kín.” Giọng cô hơi ngái ngủ. Đó là một dấu hiệu đáng hy vọng.

“Bây giờ hãy đếm ngược từ một trăm. Khi nào cô muốn thì bắt đầu nhé,” tôi nói với cô.

Cô bất tỉnh khá dễ dàng. Điều đó có nghĩa rằng cô đã tin tưởng tôi phần nào. Với niềm tin ấy thì tôi càng thấy mình phải có trách nhiệm.

Bây giờ Kate rất dễ bị tổn thương. Trong bất kỳ trường hợp nào, tôi không muốn làm tổn thương cô. Vài phút đầu tiên, chúng tôi nói chuyện như khi cô vẫn thức và hoàn toàn tỉnh táo. Ngay từ đầu, chúng tôi đã rất thích nói chuyện với nhau.

“Cô có nhớ mình đã bị giam giữ trong nhà của Casanova không?” Cuối cùng, tôi đưa ra câu hỏi mấu chốt.

“Có, bây giờ tôi nhớ ra nhiều rồi. Tôi nhớ cái đêm hắn lẻn vào căn hộ của tôi. Tôi thấy hắn đưa tôi qua rừng, đến nơi tôi bị giam giữ. Hắn bế như thể tôi nhẹ tênh.”

“Nói cho tôi biết về khu rừng cô đã đi qua đi, Kate.” Đây là giây phút quan trọng đầu tiên của chúng tôi. Cô giờ như đang ở với Casanova lần nữa. Trong bàn tay quyền lực của hắn. Một tù nhân. Tôi bất chợt nhận ra xung quanh chúng tôi yên tĩnh thế nào.

“Khu rừng tối thui tối mò. Rừng cây rậm rạp, rất đáng sợ. Cổ hắn lủng lẳng đèn pin được treo bằng sợi dây hay sợi thừng gì đó… Hắn khỏe đến khó tin, tôi nghĩ hắn khỏe như thú. Hắn tự so sánh mình với Heathcliff trong Đồi gió hú. Hắn có cách nhìn rất lãng mạn về bản thân cũng như những gì hắn đang làm. Đêm đó… hắn thầm thì với tôi như thể chúng tôi là tình nhân. Hắn nói hắn yêu tôi. Lời hắn nghe rất… chân thành.”

“Cô còn nhớ điều gì về hắn nữa không, Kate? Bất cứ những gì cô nhớ lại đều hết sức hữu ích. Hãy từ từ thôi.”

Cô quay đầu như nhìn ai đó vừa lướt qua bên phải tôi. “Hắn luôn luôn đeo mặt nạ khác nhau. Một lần, hắn đeo một chiếc mặt nạ tái tạo. Đó là chiếc đáng sợ nhất. Chúng được gọi là ‘mặt nạ’ vì đôi khi bệnh viện và nhà xác sử dụng chúng để xác định danh tính nạn nhân bị biến dạng.”

“Chi tiết mặt nạ xác chết thật thú vị. Tiếp đi, Kate. Cô được việc lắm.”

“Tôi biết người ta làm đám mặt nạ ấy dựa trên chính sọ người, hầu hết là sọ nào cũng được. Họ sẽ chụp ảnh hộp sọ… phủ giấy can lên… vẽ các đặc điểm. Rồi từ hình vẽ đó, họ làm ra một chiếc mặt nạ thực sự. Trong phim Gorky Park cũng có nói đến mặt nạ xác chết đấy. Người ta chẳng bao giờ đeo cái thứ đó cả. Tôi tự hỏi làm thế nào hắn có được nó chứ.”

Được rồi, Kate, tôi nghĩ thầm, tiếp tục nói về Casanova nào. “Chuyện gì đã xảy ra vào ngày cô trốn thoát?” tôi hỏi, dẫn dắt cô thêm chút nữa.

Lần đầu tiên, cô dường như không thoải mái với câu hỏi. Cô mở mắt ra trong thoáng chốc, như thể cô chỉ mới chớm ngủ và bị tôi đánh thức. Cô lại nhắm mắt. Chân phải gõ nhịp rất nhanh.

“Tôi không nhớ được nhiều về ngày đó, Alex à. Tôi nghĩ mình bị đánh thuốc mê đến mụ mẫm cả người, chả biết trời trăng gì.”

“Được rồi. Bất cứ điều gì cô nhớ đều có ích cho tôi. Cô làm tốt lắm. Có lần cô nói mình đã đá hắn. Cô đá Casanova sao?”

“Tôi đá hắn. Với tốc độ bằng ba phần tư tốc độ bình thường. Hắn hét lên đau đớn, rồi gục xuống.”

Lại một khoảng lặng. Cô chợt khóc. Nước mắt trào dâng trong mắt cô, và rồi cô nức nở.

Mặt cô cũng đẫm mồ hôi. Tôi cảm thấy mình nên đưa cô ra khỏi trạng thái thôi miên. Tôi không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra, và thấy hơi sợ.

Tôi cố giữ giọng bình tĩnh. “Có chuyện gì thế, Kate? Cô sao vậy? Cô có ổn không?”

“Tôi đã bỏ những phụ nữ khác lại. Đầu tiên tôi không thể tìm thấy họ. Sau đó tôi lại bối rối đến không ngờ. Tôi đã bỏ những người khác lại.”

Đôi mắt cô mở ra, tràn đầy sợ hãi cùng những giọt nước mắt. Cô đã tự mình thoát ra khỏi thuật thôi miên. Cô thật mạnh mẽ. “Chuyện gì làm tôi sợ hãi đến vậy?” cô hỏi tôi. “Chuyện gì vừa xảy ra?”

“Tôi cũng không biết chắc,” tôi nói với Kate. Chúng tôi sẽ nói chuyện ấy sau, nhưng không phải ngay bây giờ.

Cô lẩn tránh ánh mắt tôi. Cách xử sự này không giống cô. “Tôi có thể ở lại một mình không?” lát sau cô thì thầm. “Giờ tôi có thể ở một mình không? Cảm ơn anh.”

Tôi rời phòng bệnh với cảm giác đã phản bội Kate. Nhưng tôi không biết liệu mình có thể làm gì khác. Đây là cuộc điều tra nhiều vụ giết người. Cho đến nay mọi việc vẫn chưa tiến triển. Làm sao lại như thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.