Tôi và Kate đang làm việc tại căn hộ của cô ở đồi Chapel. Chúng tôi lại nói về ngôi nhà bốc hơi, vẫn cố gắng giải thích bí ẩn đau đầu nhức óc đằng sau nó. Khoảng hơn tám giờ thì chuông cửa reo. Kate ra xem ai gọi.
Tôi biết cô đang nói chuyện với ai đó, nhưng không biết đó là ai. Tay tôi lần đến khẩu súng, rồi chạm vào báng súng. Cô để người khách đi vào trong nhà.
Đó là Kyle Craig. Tôi nhận ra ngay vẻ mặt u ám của anh. Nhất định có chuyện gì rồi.
“Kyle nói có điều này anh muốn biết,” Kate thông báo khi dẫn đặc vụ FBI vào phòng khách.
“Tôi tóm được anh rồi, Alex. Cũng không quá khó,” Kyle nói. Anh ngồi trên ghế sofa bên cạnh tôi. Anh trông có vẻ cần ngồi xuống ngay.
“Tôi đã bảo với tiếp tân và người điều hành khách sạn là mình ở đâu đến khoảng chín giờ rồi mà.”
“Thì như tôi đã nói đấy thôi, cũng không quá khó. Nhìn vẻ mặt Alex đi, Kate. Bây giờ cô đã hiểu tại sao anh ta vẫn là thám tử rồi chứ. Anh ta lao đầu vào công việc, muốn giải quyết tất cả các câu đố khó khăn, thậm chí cả các câu đố giản đơn nữa.”
Tôi mỉm cười lắc đầu. Kyle có phần đúng. “Tôi yêu công việc của mình, chủ yếu vì tôi có thời gian tiếp xúc với những con người cũng hết sức thông minh và phức tạp như anh đấy. Có chuyện gì vậy Kyle? Nói cho tôi ngay đi.”
“Kẻ Lịch Thiệp đã gọi riêng cho Beth Lieberman. Cô ấy chết rồi. Gã cắt đứt ngón tay cô ấy ở Tây Los Angeles. Một nửa tòa nhà bị cháy rụi.”
Tôi cũng chẳng yêu mến Beth Lieberman cho lắm, nhưng vẫn bị sốc và buồn bã khi nghe tin cô ta bị giết. Tôi đã tin lời Kyle rằng cô ta không giữ thông tin gì giá trị đáng để tôi bay đến Los Angeles. “Có lẽ gã biết trong căn hộ của cô ấy có thứ cần phải đốt đi. Có thể thực sự cô ấy có thông tin quan trọng.”
Kyle lại liếc Kate. “Cô đã thấy anh ta giỏi thế nào chưa? Anh ta là một cỗ máy đấy. Đúng là cô ấy có thứ buộc tội hắn,” anh nói với cả hai chúng tôi. “Cô ấy chỉ lưu thông tin đó trong máy tính riêng tại tòa báo Times. Giờ thì chúng ta có rồi đây.”
Kyle trao cho tôi một bản fax dài quăn queo. Anh ta chỉ cho tôi một đoạn phía cuối giấy. Bản fax do văn phòng FBI ở Los Angeles gửi.
Tôi liếc xuống đọc mục đã được gạch chân.
Trong đó ghi Có thể là Casanova!!! Một nghi phạm rất đáng ngờ.
Bác sĩ William Rudolph. Kẻ lập dị nhất quả đất.
Địa chỉ nhà: Beverly Comstock. Nơi làm việc: Trung tâm y tế Cedars-Sinai.
Los Angeles.
“Cuối cùng chúng ta đã có manh mối. Ít nhất thì chúng ta cũng có một chỉ dẫn trên cả tuyệt vời,” Kyle nói. “Kẻ Lịch Thiệp có thể là bác sĩ. Kẻ lập dị, như cách cô ấy gọi gã.”
Kate nhìn tôi, rồi nhìn Kyle. Cô nói với chúng tôi rằng có thể Casanova cũng là bác sĩ.
“Còn gì khác trong ghi chú Lieberman để lại không?” tôi hỏi Kyle.
“Đến nay thì chưa tìm được gì,” Kyle nói. “Không may là chúng tôi không thể hỏi cô Lieberman về bác sĩ William Rudolph, hoặc lý do cô ấy viết những dòng đó trên máy tính. Tôi sẽ nói cho anh biết hai giả thuyết mà những nhà tội phạm học đang truyền tai nhau khắp bờ Tây,” Kyle tiếp tục. “Anh đã sẵn sàng nghe những giả thuyết có phần táo bạo chưa, anh bạn? Một vài dự đoán tâm lý học tội phạm chẳng hạn?”
“Tôi đã sẵn sàng rồi đây. Kể tôi nghe giả thuyết mới nhất và vĩ đại nhất của FBI miền Tây đi.”
“Giả thuyết đầu tiên là hắn tự mình gửi nhật ký. Gã vừa là Casanova vừa là Vị Khách Lịch Thiệp. Gã có thể đồng thời là hai kẻ giết người, Alex ạ. Hai kẻ đó đều gây ra những tội ác ‘hoàn hảo’ một cách chuyên nghiệp. Có rất nhiều điểm tương đồng. Có lẽ gã mắc chứng đa nhân cách. FBI miền Tây theo như cách gọi của anh, muốn bác sĩ McTiernan bay đến Los Angeles ngay lập tức. Họ muốn nói chuyện với cô ấy.”
Bản thân tôi không thích những giả thuyết ban đầu của bờ Tây nhưng lại không thể bác bỏ hoàn toàn. “Vậy còn giả thuyết khác từ miền Tây hoang dã là gì?” tôi hỏi Kyle.
“Giả thuyết khác,” anh nói, “là có hai người đàn ông. Nhưng chúng không chỉ liên lạc với nhau, mà còn cạnh tranh nữa. Đây có thể là cuộc cạnh tranh đáng sợ, Alex ạ. Có thể tất cả chỉ là một trò chơi đáng sợ mà chúng tạo ra.”