Căn hộ áp mái của bác sĩ Will Rudolph từng là nơi rất ngăn nắp sạch sẽ thì giờ đây không còn như vậy. Căn hộ ba phòng ngủ trông giống như một phòng thí nghiệm tội phạm tiên tiến. Hơn sáu giờ, Kate và tôi đã có mặt ở đó. Kate dò hỏi tôi có linh cảm gì vậy.
“Anh đã mơ về Kẻ Lịch Thiệp sao?” Kate muốn biết. “Linh cảm của anh?”
“Ừ ừ. Lúc đó anh đang xử lý thông tin. Giờ thì xử lý xong hết rồi.”
Khoảng nửa tá kỹ thuật viên của FBI, thám tử điều tra án mạng từ sở cảnh sát L.A vẫn còn ở hiện trường. Bài hát mới nhất của Pearl Jam phát ra từ chiếc đài của ai đó. Ca sĩ chính trong ban nhạc dường như đang trải qua một nỗi đau khủng khiếp. Chiếc ti vi Mitsubishi màn hình rộng của bác sĩ Will Rudolph đang bật, nhưng bị tắt tiếng. Một kỹ thuật viên đang ăn bánh sandwich trứng bọc trong tờ giấy thấm đầy mỡ.
Tôi tìm một đặc vụ có tên là Phil Becton, người lập hồ sơ nghi phạm của FBI. Người Đó. Anh ta được điều động từ Seattle để thu thập tất cả thông tin có sẵn về Rudolph, sau đó kết hợp với dữ liệu đã biết về các khía cạnh tâm thần khác. Một người lập hồ sơ, dù là đàn ông hay là đàn bà, nếu thực sự giỏi thì sẽ là báu vật trong một cuộc điều tra loại này. Kyle Craig kể với tôi rằng Becton là “sư phụ”. Anh ta là giáo sư xã hội học tại Stanford trước khi gia nhập Cục điều tra.
“Anh đã hoàn toàn tỉnh táo chưa? Sẵn sàng rồi chứ?”
Becton hỏi khi cuối cùng tôi cũng tìm ra anh ta trong phòng ngủ. Anh cao ít nhất là mét chín, cộng thêm tám phân tóc đỏ cứng quèo. Túi nylon và phong bì hồ sơ đựng bằng chứng la liệt khắp phòng ngủ. Becton đeo kính, ngoài ra còn có thêm một cặp kính có dây đeo lủng lẳng quanh cổ.
“Tôi không chắc mình có tỉnh táo hay không nữa,” tôi nói với Becton. “Đây là bác sĩ Kate McTiernan.”
“Rất vui được gặp cô.” Becton bắt tay Kate, cùng lúc chăm chú quan sát khuôn mặt cô. Đối với anh, cô là dữ liệu. Anh có vẻ là người lập dị, rất hợp với công việc của mình.
“Xem đi,” Anh nói, chỉ sang phía bên kia phòng ngủ. FBI đã tháo rời tủ quần áo của Kẻ Lịch Thiệp. “Anh nói đúng về chuyện tiền bạc. Chúng tôi tìm thấy một bức tường giả mà bác sĩ Rudolph Hess[1] xây phía sau cái tủ quần áo mỏng dính của gã. Phần thêm đó rộng khoảng năm phân.”
[1] Phó tướng của trùm phát xít Adolf Hilter
Tủ quần áo chứa những bộ vest của gã quá mỏng và khác thường. Tôi đã chắp nối dữ kiện này trong chính giấc ngủ mơ màng tối qua. Tủ quần áo chắc chắn là nơi gã lẩn trốn. Đó là một ngôi đền, đống quần áo đắt tiền chỉ để che mắt.
“Đó là nơi gã lưu giữ kỷ vật?” tôi đưa ra một phán đoán hợp lý.
“Anh đúng rồi đấy. Có một cái tủ đá nhỏ cao đến hông đặt ở đó. Đấy là nơi gã giấu các bộ phận cơ thể người gã thu thập được.” Becton chỉ vào hộp niêm phong kín. “Chân Sunny Ozawa. Ngón tay. Hai cái tai cùng với bông tai khác nhau, hai nạn nhân riêng biệt.”
“Còn gì nữa trong bộ sưu tập của gã?” tôi hỏi Phil Becton. Tôi không vội nhìn vào bàn chân, tai, ngón tay. Chiến lợi phẩm từ những vụ giết các cô gái trẻ trên khắp L.A.
“Ừm, như anh phỏng đoán dựa vào các tóm tắt hiện trường án mạng, gã cũng thích sưu tập đồ lót của họ. Những chiếc quần lót, áo ngực, quần tất mới mặc, một chiếc áo phông nữ in chữ Dazed & Confused vẫn vương mùi nước hoa Opium. Gã cũng thích giữ lại ảnh ót, mấy lọn tóc nâu vàng. Gã rất gọn gàng. Gã giữ mỗi mẫu vật trong một túi nylon riêng. Đánh số từ một đến ba mốt. Gã dán nhãn chúng bằng các con số.”
“Giữ mùi,” tôi lẩm bẩm. “Bằng túi đựng sandwich.”
Becton gật đầu, anh cũng cười toe toét như một thiếu niên ngu ngơ, rụt rè. Kate nhìn chúng tôi như thể chúng tôi là hai gã dở hơi mà thực ra đúng là vậy.
“Tôi nghĩ anh nên thấy những vật khác nữa. Chắc anh sẽ đánh giá cao thứ đó. Ghé qua văn phòng tôi nhé.”
Trên chiếc bàn gỗ trơn bên cạnh giường là một số bảo vật và đồ lưu niệm của Kẻ Lịch Thiệp. Hầu hết mấy món đồ đã được đánh dấu. Phải huy động cả một đội đặc nhiệm có tổ chức để bắt một kẻ giết người có tổ chức.
“Sư phụ” Phil Becton dốc sạch một chiếc phong bì khổ mười ba mười tám, cho tôi xem thứ bên trong. Chỉ một bức ảnh duy nhất từ trong phong bì rơi ra. Đó là một nam thanh niên, có lẽ hơn hai mươi tuổi. Tình trạng bức ảnh, cũng như quần áo của người đàn ông, cho thấy nó đã được chụp cách đây nhiều năm. Theo suy đoán nhanh của tôi thì bức hình phải được chụp từ tám đến mười năm trước.
Tôi bỗng cảm thấy dựng tóc gáy. Tôi hắng giọng. “Người này có thể là ai?”
“Cô biết người đàn ông này không, bác sĩ McTiernan?” Phil Becton quay sang Kate. “Trước đây, cô đã bao giờ nhìn thấy người đàn ông này chưa?”
“Tôi… tôi không biết,” Kate trả lời Phil Becton. Cô nuốt nước bọt một cách khó khăn. Phòng ngủ của Kẻ Lịch Thiệp trở nên tĩnh mịch. Ngoài kia trên những con phố Los Angeles, ánh bình minh ngày mới nhuộm sắc đỏ cam lên khắp thành phố.
Becton đưa cho tôi chiếc nhíp kim loại mà anh mang theo trong túi áo ngực. “Vì tất cả các thống kê dân sinh, hãy lật lên nhé. Giống như mấy tấm thẻ bóng chày Topps mà chúng ta sưu tập khi còn bé ấy. Ít nhất chúng ta đã từng làm vậy ở Portland.”
Tôi đoán rằng Becton đã sưu tập được nhiều thứ hơn thẻ bóng chày trong cuộc sống. Tôi cẩn thận lật tấm ảnh.
Đằng sau tấm ảnh có mấy dòng ghi chú nắn nót. Nó khiến tôi nhớ về cách Nana Mama xác định mỗi tấm ảnh cũ trong nhà chúng tôi. “Đôi khi cháu quên một số người, Alex ạ. Ngay cả người đã từng chụp ảnh cùng cháu,” bà nói với tôi. “Bây giờ cháu không tin bà, nhưng về sau cháu sẽ hiểu.”
Tôi không nghĩ rằng Will Rudolph quên được người đàn ông trong hình, nhưng gã đã viết tay mấy dòng chú thích lên ảnh. Đầu tôi hơi quay cuồng. Cuối cùng thì chúng tôi đã có một manh mối khó tin trong vụ này. Tôi cầm chiếc nhíp dùng nơi hiện trường án mạng kẹp tấm ảnh ngay dưới mũi mình.
Tiến sĩ Wick Sachs, chú thích dưới bức ảnh viết.
Tiến sĩ, tôi nghĩ. Một ông Nghè khác. Hãy tưởng tượng xem.
Durham, Bắc California, dòng ghi chú tiếp tục.
Hắn đến từ khu vực Tam giác Nghiên cứu. Hắn là dân miền Nam.