Kẻ Lịch Thiệp dừng lại để bắt đầu trò chơi tại hồ Stoneman, tiểu bang Arizona. Một buổi sáng đẹp trời thích hợp để ra tay. Trời khô lạnh, mùi khét của một đám cháy rừng lan tràn trong không khí.
Gã phải để lại xe trong rừng giữa những tảng đá mòn, cách xa con đường quê. Không ai có thể nhìn thấy gã. Gã ngồi đó nghĩ cách đi xuống trong khi lim dim ngắm nhìn một ngôi nhà ốp ván trắng đầm ấm của một gia đình. Gã thực sự cảm thấy con quái vật trong mình trỗi dậy. Chuyển đổi. Kèm với niềm đam mê lạ kỳ. Jekyll và Hyde.
Gã nhìn thấy một người đàn ông rời khỏi căn nhà chui vào một chiếc Ford Aerostar màu bạc. Người chồng có vẻ vội vàng, có lẽ đã muộn giờ làm. Bây giờ người vợ đang ở nhà một mình, có lẽ vẫn còn nằm trên giường. Tên người phụ nữ là Juliette Montgomery.
Khoảng hơn tám giờ, gã cầm một bình gas rỗng tiến về phía ngôi nhà. Nếu ai đó bất chợt nhìn thấy gã thì cũng không thành vấn đề. Gã cần nạp nhiên liệu cho chiếc xe thuê.
Không ai nhìn thấy gã. Có lẽ mấy cây số quanh đây không có ai cả.
Kẻ Lịch Thiệp leo lên bậc thềm trước. Gã dừng lại một lúc, sau đó nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa. Gã thấy ngạc nhiên là người dân sống quanh hồ Stoneman không có thói quen khóa cửa ra vào.
Ôi Chúa ơi, sở thích của gã… mục đích sống của gã… cái khoảnh khắc gã là Ngài Hyde.
Juliette đang tự phục vụ bữa sáng. Khi đi ngang qua phòng khách, gã nghe thấy cô vừa ngân nga vừa hát. Hương thơm và tiếng thịt xông khói chiên xèo xèo làm gã nhớ tới căn nhà của gia đình mình ở Asheville.
Cha gã là một quý ông đích thực. Là đại tá quân đội và rất tự hào, kiêu ngạo về điều đó. Lão già cứng ngắc không bao giờ hài lòng về mọi việc mà con trai lão làm. Thường sử dụng thắt lưng da dày để áp đặt kỷ luật. Luôn gân cổ la hét mỗi khi đánh gã những đòn thập tử nhất sinh. Đã nuôi lớn một thằng con trai hoàn hảo. Học sinh và vận động viên xuất sắc của trường trung học. Có tên trong bảng vàng danh dự Phi Beta Kappa tôn vinh những sinh viên tài năng. Tốt nghiệp hạng ưu trường Y Đại học Duke. Con quái vật mặt người.
Gã ngắm nhìn Juliette Montgomery từ ngưỡng cửa dẫn vào nhà bếp sạch bong không tì vết. Mành cửa được kéo lên khiến ánh sáng tràn ngập căn phòng. Cô vẫn say sưa hát… một bài hát cũ của Jimi Hendrix mang tên “Lâu đài cát”. Giai điệu đầy bất ngờ cất lên từ người phụ nữ xinh đẹp.
Gã thích ngắm nhìn cô như thế này - khi cô đinh ninh chỉ có mình mình. Có lẽ cô sẽ ngượng ngùng khi hát trước mặt gã. Cô cẩn thận đặt ba dải thịt xông khói vào chiếc khăn giấy gần như phù hợp với giấy dán tường bếp màu nâu be.
Juliette mặc bỗ quần áo ở nhà giản dị bằng cotton trắng, chạm nhẹ vào bắp đùi mỗi lần cô đi đi lại lại từ bàn ra bếp. Cô khoảng hai mươi lăm tuổi. Đôi chân dài của diễn viên múa. Làn da rám nắng tuyệt đẹp. Bàn chân trần lướt trên vải lót sàn bếp. Mái tóc nâu vàng đã được chải gọn gàng trước khi cô xuống làm bữa sáng.
Trên quầy có một bộ dao đựng trong giá để dao bằng gỗ. Gã rút ra con dao phay, vô tình tạo ra âm thanh leng keng khi con dao va nhẹ vào chiếc nồi thép không gỉ trên quầy.
Nghe thấy âm thanh đó, cô gái quay lại. Nét mặt nhìn nghiêng rất đáng yêu. Đã tắm rửa sạch sẽ, rạng rỡ. Juliette cũng biết yêu bản thân mình. Gã cam đoan là vậy.
“Anh là ai? Anh đang làm gì trong nhà tôi?”
Cô khẽ hổn hển cất tiếng. Khuôn mặt cô gái tái nhợt đi như bộ quần áo ở nhà của mình.
Bây giờ phải hành động nhanh, gã tự nhủ.
Gã túm lấy Juliette và giơ cao con dao. Hình bóng Pyscho và Frenzy[1] cuả Hitchcock. Bộ phim kịch tính hái ra tiền.
[1] Hai bộ phim kinh dị của Alfred Hitchcock.
“Đừng bắt tôi phải làm đau em. Điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào em đó,” gã dịu dàng nói.
Cô kìm nén tiếng thét lại, nhưng ánh mắt vẫn hoảng hốt. Gã thích nhìn vẻ mặt Juliette lúc này. Mục đích sống của gã.
“Miễn là em không làm hại tôi thì tôi sẽ không làm hại em? Tới giờ em hiểu rồi chứ? Đã rõ ràng chưa nhỉ?”
Cô gật đầu ngay tắp lự. Gật vài lần. Đôi mắt màu xanh lục lam trợn lên thật lạ lùng. Cô không dám gật đầu quá nhiều vì sợ gã cắt đầu mình.
Cô thở dài. Tuyệt vời. Có vẻ cô cũng hơi tin gã. Tiếng nói của gã có trọng lượng với mọi người. Phong cách và cách cư xử lịch thiệp của gã. Ngài Hyde. Vị Khách Lịch Thiệp.
Cô nhìn sâu vào đôi mắt gã, tìm kiếm lời giải đáp. Gã đã nhìn thấy nét mặt băn khoăn ấy nhiều lần trước đây. Tại sao vậy? Ánh mắt nói lên điều đó.
“Bây giờ tôi sẽ cởi quần lót của em ra. Chắc chắn đã có người làm điều này trước tôi, vì vậy chẳng có lý do gì mà em phải hoảng hốt cả. Em là người có làn da đẹp và mềm mại nhất. Tôi nói thật đấy,” Kẻ Lịch Thiệp nói.
Con dao phay vung xuống.
“Tôi thích em, Juliette, thật lòng đấy… dù ai tôi cũng thích.” Kẻ Lịch Thiệp thì thầm với giọng dịu dàng nhất.