Nụ Hôn Của Casanova

Chương 84



Kate và tôi quyết định ăn bữa tối muộn tại quán Frog and the Redneck ở trung tâm Durham. Cô nói chúng tôi cần vài giờ nghỉ ngơi sau khi làm nhiệm vụ. Tôi biết cô nói đúng.

Kate muốn về nhà trước, và bảo tôi mấy tiếng sau gọi cho cô. Tôi không khỏi ngạc nhiên khi Kate ra mở cửa căn hộ. Kate đã rũ bỏ vẻ ngoài xuềnh xoàng quen thuộc. Cô diện váy linen màu be, khoác áo sơ mi hoa. Mái tóc nâu dài cột đằng sau bằng một chiếc khăn vàng rực.

“Trang phục ăn tối ngày chủ nhật,” Kate nháy mắt bí ẩn. “Có điều với ngân sách hạn hẹp của một bác sĩ nội trú em không bao giờ đủ tiền đi ăn tiệm. Thỉnh thoảng đi ăn KFC hoặc Arby thôi.”

“Em có một cuộc hẹn nóng bỏng tối nay à?” tôi hỏi cô với giọng đùa cợt thường ngày. Mặc dù tôi tự hỏi ai đang đùa ai chứ.

Cô thản nhiên khoác tay tôi. “Thực tế thì, có lẽ là như vậy. Tối nay trông anh bảnh quá. Rất bóng bẩy, rất sành điệu.”

Tôi cũng đã rũ bỏ vẻ ngoài xuềnh xoàng quen thuộc mà quyết định ăn diện thật bóng bẩy, sành điệu.

Tôi không nhớ rõ chuyến lái xe đến nhà hàng Durham lắm, ngoại trừ việc chúng tôi đã trò chuyện không ngừng suốt trên đường đi. Chúng tôi không bao giờ hết chuyện. Tôi không nhớ chính xác những món ăn, chỉ biết rằng đó là những món khá ngon, đặc trưng của vùng này. Tôi chỉ nhớ tới món vịt Muscovy, việt quất và mận phủ kem tươi.

Điều tôi nhớ rõ nhất là hình ảnh Kate ngồi chống tay trên bàn, cằm tựa vào mu bàn tay. Một bức chân dung tuyệt đẹp. Tôi nhớ có một lúc trong bữa ăn tối, Kate tháo chiếc khăn vàng ra. “Em ăn quá nhiều rồi,” cô cười nói toe toét.

“Em có một giả thuyết mới rất thú vị, giả thuyết nảy sinh gần đây, về hai chúng ta. Em nghĩ nó đúng đấy. Anh có muốn nghe không?” cô hỏi tôi. Tâm trạng cô hôm nay khá tốt, mặc cuộc điều tra đau đầu nhức óc. Cả hai chúng tôi đều thế.

“Không,” con người từng trải trong tôi lên tiếng, cái phần lo lắng không kìm nén được cảm xúc dâng trào. Dạo gần đây tôi mới thế.

Kate tinh quái tỏ vẻ không nghe thấy tôi nói gì mà cứ tiếp tục giả thuyết của mình. “Em bắt đầu đây… Alex à, lúc này cả hai chúng ta đều thực sự, thực sự sợ gắn bó với người khác trong cuộc sống. Điều này rất rõ ràng. Chúng ta đều quá sợ.” Cô từ từ dẫn dắt câu chuyện. Cô biết đây là một chủ đề khó khăn với tôi, và cô đã đúng.

Tôi thở dài. Tôi không biết liệu mình có nên đi sâu vào vấn đề này ngay bây giờ không, nhưng liều xem sao. “Kate à, anh chưa kể nhiều với em về Maria… Vợ chồng anh đang yêu nhau sâu đậm thì cô ấy qua đời. Trong suốt sáu năm bên nhau, tình cảm của bọn anh luôn vẹn nguyên như vậy. Không phải là anh chỉ nhớ đến những chuyện tốt đẹp đâu. Anh thường tự nhủ, ‘Chúa ơi, mình thật quá may mắn khi gặp được cô ấy.’ Maria cũng cảm thấy như vậy.” Tôi mỉm cười. “Hoặc đó là điều cô ấy nói với anh. Vì vậy mà anh sợ gắn bó. Chủ yếu là vì anh sợ lại một lần nữa để mất người mình yêu thương nhiều đến vậy.”

“Em cũng sợ mất ai đó, Alex ạ,” Kate dịu dàng nói. Tôi hầu như không nghe được cô nói gì. Có lúc cô có vẻ ngượng ngùng, điều này thật cảm động. “Trong bộ phim Pawnbroker có một sợi dây gắn kết kỳ diệu, với em nó cũng kỳ diệu như thế. Mọi thứ em yêu thương đã bị lấy đi mà em không chết.”

Tôi cầm tay cô hôn nhẹ. Khoảnh khắc ấy, tình cảm với Kate tràn ngập trong tôi. “Anh biết sợi dây đó mà,” tôi nói.

Tôi nhận ra nỗi âu lo trong đôi mắt nâu sẫm của cô. Có lẽ cứ nên để tình cảm tiến triển mặc kệ những gì sắp xảy ra giữa chúng tôi, mặc kệ những rủi ro phía trước.

“Em nói thêm một điều nữa được không? Lại là một sự thú nhận không dễ dàng nữa? Chuyện này tệ lắm,” cô nói.

“Anh muốn nghe mà. Tất nhiên là anh muốn nghe rồi. Em muốn nói gì cũng được.”

“Em sợ mình sẽ chết giống như các chị em gái, nghĩa là em cũng sẽ bị ung thư. Ở tuổi này, em giống như quả bom hẹn giờ về sức khỏe vậy. Ôi, Alex, em sợ gần gũi với ai đó, để rồi gây tổn thương cho họ.” Cô thở dài đánh thượt. Chắc chắn là khó khăn lắm cô mới nói nổi điều này.

Chúng tôi nắm tay nhau rất lâu trong nhà hàng. Chúng tôi nhâm nhi rượu Porto. Cả hai đều yên lặng, để cảm xúc mạnh mẽ trào dâng trong lòng và quen dần với điều đó.

Sau bữa tối, chúng tôi trở về căn hộ của cô ở đồi Chapel. Trước tiên tôi kiểm tra xung quanh xem có vị khách không mời nào không. Khi lái xe đưa cô về, tôi cố gắng thuyết phục cô ở lại một phòng trong khách sạn nhưng vẫn như mọi lần, cô không đồng ý. Tôi vẫn bị ám ảnh bởi Casanova và trò chơi của hắn.

“Em cứng đầu chết đi được,” tôi nói với cô khi cả hai kiểm tra tất cả cửa sổ và cửa ra vào.

Anh phải nói là cực kỳ độc lập mới đúng chứ,” Kate phản bác lại. “Em có đai đen karate đấy. Cấp hai. Anh cẩn thận đấy.”

“Vậy thì em mới cứng đầu.” Tôi cười. “Anh nặng hơn em bốn mươi cân đấy.”

Kate lắc đầu. “Thế chưa hạ được em đâu.”

“Chắc là em đúng.” Tôi cười vang.

Không ai trốn trong căn hộ này trên con đường Bà Cô Già. Không ai cả, ngoại trừ hai chúng tôi. Có lẽ đây mới là điều đáng sợ nhất.

“Bây giờ anh đừng đi vội. Nếu anh chưa muốn đi hay không có việc phải đi thì ở lại đây với em thêm một lúc nữa nhé,” Kate nói. Chúng tôi đang đứng trong bếp. Tay tôi vụng về nhét trong túi quần.

“Anh chẳng muốn đi đâu cả,” tôi nói, cảm thấy hơi hồi hộp và căng thẳng.

“Em có một chai Chateau de la Chaize. Em nghĩ đấy là tên nó. Giá chỉ chín đô nhưng là loại rượu hảo hạng đấy. Em mua để dành cho tối nay mặc dù vào lúc đó em không hề hay biết.” Kate mỉm cười. “Em mua ba tháng trước.”

Chúng tôi ngồi trên đi văng trong phòng khách. Nơi này gọn gàng nhưng vẫn hiện đại. Có một vài bức ảnh đen trắng chụp mẹ và các chị em cô trên tường. Khoảng thời gian hạnh phúc hơn bây giờ của Kate. Còn có một bức ảnh tuyệt đẹp chụp cô mặc bộ đồng phục màu hồng tại quán ăn Big Top bên trạm xăng, nơi cô làm thêm để trang trải việc học. Công việc bồi bàn là một trong những lý do cho thấy trường y có ý nghĩa với cô đến thế.

Có lẽ nhờ chút men rượu mà tôi đã kề với Kate về Jezzie Flanagan nhiều hơn chủ ý. Cho đến nay, đó là lần duy nhất tôi cố gắng bắt đầu một mối quan hệ nghiêm túc sau cái chết của Maria. Kate cũng kể cho tôi về bạn trai cô, Peter Mcgrath. Giáo sư lịch sử trường đại học Bắc California. Khi cô nói về Peter, tôi chợt nảy ra một ý nghĩ khó chịu, rằng biết đâu Peter lại là kẻ tình nghi mà chúng tôi đã vội vàng bỏ qua.

Tôi không thể ngừng việc điều tra, ngay cả trong một buổi tối thế này. Có lẽ, tôi chỉ đang cố gắng trốn tránh bằng cách vùi đầu vào công việc. Tôi vẫn thầm ghi nhớ sẽ kiểm tra lại tiến sĩ Peter Mcgrath cẩn thận hơn nữa.

Kate dựa gần vào tôi trên đi văng. Chúng tôi hôn nhau. Miệng của cả hai hòa hợp một cách hoàn hảo. Trước đây, chúng tôi đã từng làm điều này, hôn, nhưng chưa bao giờ tuyệt vời đến vậy.

“Anh ở lại đây hôm nay chứ? Hãy ở lại với em,” Kate thì thầm. “Chỉ đêm nay thôi, anh Alex. Chúng ta không cần phải sợ hãi nữa chứ?”

“Không, chúng ta không phải sợ hãi,” tôi thì thầm lại với cô. Tôi cảm thấy mình giống như cậu nam sinh. Tuy nhiên, có khi như vậy cũng tốt.

Tôi không biết chính xác mình phải làm gì tiếp theo, phải chạm vào Kate như thế nào, phải nói gì, không nên làm gì. Tôi nghe thấy cả tiếng ầm ừ nhẹ nhàng trong hơi thở của cô. Tôi cứ để mọi việc thuận theo tự nhiên.

Chúng tôi lại hôn nhau, tôi đặt lên môi cô nụ hôn nhẹ nhàng như tôi nhớ đã từng trao ai đó. Cả hai đều cần nhau, nhưng chúng tôi cũng dễ bị tổn thương vào thời điểm ấy.

Tôi và Kate vào phòng cô. Chúng tôi ôm nhau một lúc lâu. Thì thầm bên tai nhau. Ngủ cùng nhau. Buổi tối hôm đó, chúng tôi không làm tình.

Chúng tôi là bạn thân. Chúng tôi không muốn phá hỏng điều đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.