Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt Ngào

Chương 12: Anh ấy yêu em nhiều hơn




Trở về chung cư của Doãn Mặc thì đã rất muộn, Mộ Dữu tự giác đi lên phòng ở tầng trên ngủ.
Lần trước ở đây với Doãn Mặc, bản thân cô đã ngủ trong phòng thư viện.
Đêm nay đã trễ, lại thêm lúc ở nhà của Phương Khải Hạ đã có uống một chút rượu, nên Mộ Dữu cũng không tiếp tục mất ngủ.
Tỉnh lại sau giấc ngủ, sắc trời đã sáng rõ.
Hôn lễ của Phương Khải Hạ được tổ chức trong một khách sạn.
Mộ Dữu không cẩn thận mà dậy trễ, lúc cô cùng với Doãn Mặc đi đến khách sạn thì đã có rất nhiều người.
Doãn Mặc cùng với một số người quen nói chuyện với nhau, Mộ Dữu nhìn thấy Mộ Du Trầm, chạy tới ngồi cạnh anh: "Chú nhỏ, thì ra hôm nay chú đi sớm, hằng gì lúc nảy chúng cháu gõ cửa mà không có ai đáp."
Mộ Du Trầm trong tay cầm ly rượu vuốt vuốt, nói với cô: "Chờ hai người để ở trước mặt chú anh anh em em sao?"
Mộ Dữu nằm ở mép bàn, nâng má, lông mi động chớp mắt hai lần, một mặt vô tội: "Không phải chú cùng với Doãn Mặc là anh em tốt sao, anh ấy hạnh phúc thì chú phải cảm thấy vui mừng chứ.

Chú đây chính là ghen tị đúng không, chú cũng nên tìm cho mình một cô bạn gái để dính nhau đi, ông nội mà biết chắc sẽ vui bay lên cao luôn."
Mộ Du Trầm khẽ xì một tiếng: "Ông ấy thì vui cái gì chứ."
"Chú là đứa con nhỏ nhất của ông, ông hiểu chú nhất, chú có bạn gái đương nhiên là ông sẽ rất vui rồi."
Mộ Du Trầm nhấp rượu, lười nhác dựa lưng vào ghế, im miệng không nói gì.
Đằng sau không biết là ai nói cô dâu đang tới, hôn lễ lập tức bắt đầu.

Khách quý trong tiệc nhao nhao đứng dậy, đi đến thảm đỏ bon chen.
Mộ Dữu cũng đi lên xem náo nhiệt.
Cửa của khách sạn chậm rãi đẩy ra.
Âm nhạc trong phòng nháy mắt im bặt, xung quanh đều im lặng.
Ánh sáng được tắt hết, chỉ chừa một chiếc đèn chiếu lên người cô dâu đang mang áo cưới trắng tinh, phía trên được đính kim cương lấp lánh.
Ở đầu thảm đỏ bên này, người đàn ông mang lễ phục chậm rãi bước về phía cô dâu của mình.
Một màn này Mộ Dữu thường xuyên thấy trên TV chiếu qua, nhưng mà lúc này tận mắt được chứng kiến mang một cảm giác chân thực hơn.
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của Phương Khải Hạ nhìn về phía cô gái của mình tràn đầy sự thâm tình, cũng cảm giác được giữa lông mày của cô dâu đang ngập tràn hạnh phúc.
Phương Khải Hạ cùng với cô dâu là bạn học thời đại học, yêu nhau đã được nhiều năm.
Hai bên yêu nhau thật lòng rồi bước vào cùng điện hôn nhân, đây mới là dáng vẻ tốt đẹp nhất của tình yêu, và bọn họ chính là minh chứng cho điều này.

Trong lòng Mộ Dữu chỉ cảm khái một câu, ai ngờ không cẩn thận mở miệng nói ra.
Nam Hằng đứng bên cạnh cô, cười to: "Tiểu Dữu tử sao lại cảm khái như vậy chứ, tương lại em cùng với anh Mặc sẽ kết hôn mà, không phải cũng sẽ như bọn họ sao?"
Thần sắc của Mộ Dữu hơi giật mình, vô ý thức nghiêng đầu, Doãn Mặc lúc này đang đứng bên cạnh cô, cặp mắt thâm trầm đen nhánh rơi trên mặt cô.
Quả thực cô đã từng ảo tưởng rằng mình và Doãn Mặc cũng có thể có một ngày như vậy.
Nhưng mà, cũng chỉ là đã từng thôi.
Mộ Dữu bình tĩnh thu hồi tầm mắt lại, nửa đùa giỡn cùng với Nam Hằng: "Hai bọn em sao có thể tính như vậy được, là anh ấy quấn lấy em, em lại là người rất dễ mềm lòng, lúc đó mới đáp ứng với anh ấy.

Anh ấy yêu em nhiều hơn một chút, cho nên tình yêu của hai bọn em là không ngang nhau."
Nam Hằng chỉ coi lời của Mộ Dữu là thú vui của các cặp yêu nhau, lắc đầu, buồn cười.
____
Tiệc cưới đến chạng vạng tối mới kết thúc.
Mộ Dữu muốn trực tiếp đi về trường học, Doãn Mặc không có uống rượu, từ mình lái xe đưa cô đi.
Tại lễ cưới cô có uống một chút rượu trái cây, Mộ Dữu vừa ngồi lên xe, liền nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Mơ mơ màng màng cô đi vào mộng.
Trong mộng cô mặc áo cưới trắng khiết đuôi cá, giẫm lên thảm đỏ mà đi vào phòng tiệc đầy lãng mạng.
Ở đầu thảm đỏ bên kia, người đàn ông khôi ngô tuấn tú chậm rãi bước đến bên cô.
Một chùm ánh sáng chiếu qua khuôn mặt lạnh buốt của người đàn ông, mơ hồ khuôn mặt dần dần rõ ràng.
_____
Là Doãn Mặc!
Mộ Dữu run rẩy, tỉnh lại.
Đèn chuyền sang màu xanh, Doãn Mặc tiếp tục lái rồi nhìn qua: "Sao vây?"
Mộ Dữu xoa xoa đầu: "Gặp phải ác mộng, quá doạ người."
Trời chiều có chút hơi ấm, chiếu lên nhưng toà nhà cao vút.
Doãn Mặc bỗng nhiên mở miệng: "Cuối tuần sau anh đến trường đón em."
Mộ Dữu nghe được nhưng không hiểu: "Đón tôi làm gì?"
"Chúng ta không phải là đang yêu nhau sao, cuối tuần phải gặp mặt chứ.

Anh và chú nhỏ của em ở cùng một khu chung cư, cậu ấy phát hiện ra cuối tuần em đều không qua, khẳng định sẽ sinh nghi."
Mộ Dữu rất không hài lòng: "Vậy cũng không nhất thiết mỗi tuần đều phải qua, cho dù đó là yêu đương, tôi cũng phải có không gian riêng tư."
Cô quay đầu nhìn Doãn Mặc, "Tôi cũng là vì muốn tốt cho anh, mỗi lần tôi qua anh đều ngủ ở dưới đất, anh lớn tuổi rồi, ngủ dưới đất không tốt cho eo đâu."
Khoé miệng của Doãn Mặc hơi nhếch lên, hướng về phía cô nói: "Anh không lớn hơn em bao nhiêu tuổi cả."
Mộ Dữu nhắc nhở anh: "Tôi hai mươi mốt, anh hai mươi tám!"
Cô cùng ngón tay đo số lượng.
Doãn Mặc: "Không phải đều là hơn hai mươi sao?"
Mộ Dữu: "..."
_____
Trở lại trường học, sinh hoạt của Mộ Dữu lại một lần nữa đi vào quỹ đạo.
Doãn Mặc đại khái tương đối bận rộn, liên tiếp vài ngày, Mộ Dữu ở trong trường cũng chưa từng thấy anh.
Mỗi ngày lên lớp, vẽ truyện tranh, thời gian lại nhanh chóng trôi qua.
Đảo mắt lại là thứ sau, cuối cùng chỉ còn một tiết chuyên ngành mà thôi, Hách Mộng Thành, Mộ Dữu cùng Trách Trách ngồi cùng nhau, Đồng Lạc Dao thì lại bị rất nhiều người vây quanh, ngồi ở hàng cuối cùng.
Đầu tuần trên diễn đàn đều liên quan đến Doãn Mặc, nghe nói anh họ của Đồng Lạc Dao là thư kí riêng của Doãn Mặc, các nữ sinh liền bắt đầu chủ động tìm Đồng Lạc Dao nói chuyện.
Cô nàng trước kia ở trường học, ngoại trừ ba người bạn cùng phòng thì còn lại không có người quen, bây giờ thì ngược lại long trời lỡ đất.
Hách Mộng Thành nhìn lại về phía sau một chút, thở dài: "Cậu ta hiện giờ thật đúng là xuân phong đắc ý, lúc trước không có bạn bè liền đi theo chúng ta, hiện giờ thì cảm thấy bọn mình chướng mắt.

Cậu nói xem đám người kia nịnh bợ cậu ta, sẽ không phải giống như cơ hội lần trước của bọn mình, cùng Doãn Mặc ăn cơm chứ?"
Kỳ thật lần trước có thể cùng ăn cơm với Doãn Mặc, cho đến bây giờ Hách Mộng Thành đều không thể tin nổi cảm giác rất không chân thực.
Chẳng lẽ thật sự là dính hào quang của Đồng Lạc Dao.
Cô nàng cảm thấy, sự tình không thể đơn giản như vậy.
"Lần trước vì sao Doãn Mặc lại đồng ý ăn cơm với chúng ta vậy? Chúng ta đâu có quen anh ấy." Cô nàng suy nghĩ lại hỏi Mộ Dữu.
Mộ Dữu cầm bút ngẩng đầu, búng trán cô nàng một cái, nói nhỏ: "Cậu lo nghe giảng bài đi."
Hách Mộng Thành nâng má: "Hôm nay bạn thân lúc nhỏ đến tìm tớ, tớ đang nghĩ không biết nên đưa cậu ấy đi đâu chơi, không có tâm tư để nghe giảng bài."
Trách Trách liếc nhìn cô nàng một cái: "Không phải buổi tối hôm nay cậu còn một tiết học sao? Tính cúp học à? Là giáo sư Hoắc khoa tài chính đó, lá gan cậu cũng lớn lắm đó nha,"

Sắc mặt của Hoắc Mộng Thành nhất thời cứng lại.
Cô nàng gõ gõ đầu, cô không nhớ tối nay mình có tiết, thế mà cô lại quên!
Cảm giác được ánh mắt cầu cứu của Hách Mộng Thành nhìn qua, Trách Trách lập tức cuối đầu đọc sách giáo khoa: "Tớ cũng có việc rồi, đêm nay thay cậu đi học không được."
Hách Mộng Thành: "..."
Tiếng chuông tan học vang lên, các bạn học thu dọn lần lượt rời đi.
Đã đến giờ cơm, Mộ Dữu đem cặp sách khoá lại, suy nghĩ trưa nay nên ăn cái gì.
Hách Mộng Thành xoa xoa tay, hay tay nâng mắt tiến lại gần cô, cười tủm tỉm: "Dữu tử, buổi tối hôm nay câu có bận gì không?"
Mộ Dữu đem gương mặt của cô nàng đẩy ra: "Làm gì, để tớ thay cậu lên lớp sao?"
Hách Mộng Thành: "Bạn tớ chiều nay đã đến, tớ phải đến trạm tàu đón cậu ấy, không kịp trở về lớp học.

Cậu giúp tớ lần này thôi được không, cuối tuần tớ mang đồ ăn ngon trở về cho."
Dù sao hôm nay Mộ Dữu cũng không có ý định đến chỗ của Doãn Mặc, với thêm nữa cô cũng không có chuyện gì quan trọng để làm.
Cô trầm mặt một lát, gật đầu: "Được rồi."
"Dữu tử, tớ rất yêu cậu đó!" Hách Mộng Thành kích động ôm cô, Mộ Dữu giả vờ ghét bỏ đẩy ra, "Ai nha, dính nhau quá đi, nhanh đi ăn cơm thôi, chậm là không xếp hàng được đâu."
Hách Mộng Thành chân chó đuổi theo: "Cậu hôm nay muốn ăn gì, dùng thẻ cơm của tớ đi!"
____
Sau bữa cơm trưa, Hách Mộng Thành đi đón bạn của cô nàng, Trách Trách đi đến trường kế bên, Mộ Dữu trở về ký túc xá làm việc của mình.
Buổi tối tiết kinh tế học của Hách Mộng Thành bảy giờ mới bắt đầu, là viện trưởng Hoắc của học viện tài chính.
Lúc trước Mộ Dữu có tham gia cậu lạc bộ, có nghe sinh viên khoa tài chính thảo luận qua, nói học trò đắc ý nhất của giáo sư Hoắc chính là Doãn Mặc, luôn tìm cơ hội để nói đến sự thành công vĩ đại của vị tổng tài Doãn thị này.
Cũng bởi vì nguyên nhân như vậy, nên nghe nói trong học viện tài chính, nữ sinh hâm mộ Doãn Mặc là đông đảo nhất.
Đêm này có tiết học, không biết vị giáo sư Hoắc này có còn nêu ví dụ về Doãn Mặc nữa hay không.
Sáu giờ rưỡi Mộ Dữu tắt máy tính, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi học.
Đang muốn đi ra ngoài, thì đụng phải Đồng Lạc Dao cầm mấy món quà nhỏ trở về.
Trống thấy Mộ Dữu, cô nàng đem một phần nhỏ bánh ngọt đưa lên: "Cậu ăn không, tôi không muốn nhưng mấy người phòng bên cạnh cứ nhất định mua cho tớ, còn mùa rất nhiều là đằng khác, tôi cũng không ăn hết."
Mộ Dữu lắc đầu: "Không cần đâu, cảm ơn."
Đồng Lạc Dao thu hổi lại: "Có một mình cậu thôi sao? Ngày mai có vài người gọi tôi đi dạo phố, cậu có muốn đi không tôi đưa cậu đi?"
"Ngày mai tôi còn có việc, các cậu đi đi." Mộ Dữu đi ra cửa phòng ký túc xá, nhìn mấy món quà trên bàn của Đồng Lạc Dao, mở miệng "Những người đó trước kia không cùng cậu lui tới, hiện tại đột nhiên muốn làm thân với cậu như vậy, rõ ràng là có mang theo mục đích riêng, cậu hãy cẩn thận."
Đồng Lạc Dao sửa sang lại mấy món quà kia: "Mục đích riêng? Ý của cậu là những người đó muốn kết thân với tôi, về sau có cơ hội tiếp cận Doãn Mặc? Cậu đừng đem người khác nghĩ xấu như vậy, các cậu ấy sao lại có những loại suy nghĩ này, nhưng mà nếu các cậu ấy thật sự muốn làm bạn với tôi.

Đều là bạn bè tốt, nếu các cậu ấy muốn gặp, có cơ hội tôi sẽ giúp các cậu ấy một chút cũng không sao."
(* nhỏ này sao ngây thơ dữ thế không biết.)

Mộ Dữu nhất thời không nói chuyện.
"Cậu vui vẻ là được rồi."
___
Mộ Dữu đến phòng học sớm, bây giờ vẫn chưa có nhiều người đến.
Cô ngồi xuống hàng cuối cùng, sau đó như không có việc gì cầm điện thoại chơi.
Lục tục loe ngoe có người đi đến, Mộ Dữu cũng không ngẩng đầu.
Bỗng nhiên có một giọng nói ôn hoà vàng lên: "Cậu cũng học môn kinh tế học sao?"
Cảm giác giống như đang nói chuyện với cô, Mộ Dữu nhìn sang.
Một nam sinh gầy gò ngồi bên cô, khá quen, nhưng nhất thời không nhớ ra được là ai.
Không đợi cô hỏi, nam sinh chủ động nói: "Tớ là Tần Phong ở viện văn học, cùng khoá với cậu, cùng là nam ba."
Mộ Dữu vẫn như cũ không có ấn tượng gì, vẫn lễ phép gật đầu: "Chào cậu."
Tần Phong hỏi: "Tớ nhớ là cậu học quản lý du lịch chuyên nghiệp, không phải các cậu có khoá du lịch kinh tế học sao, cậu còn chọn môn kinh tế học?
Mộ Dữu: "Bạn cùng phòng chọn."
Tần Phong thấy mấy người bạn cùng phòng tiến vào, nhìn thấy Mộ Dữu đều rất ngạc nhiên, lại nhìn về phía Tần Phong trong ánh mắt có một tầng mập mờ.
Mấy người nam sinh ngồi ở phía trước, có người trêu ghẹo: "Lúc đầu tớ còn không muốn đi học, bây giờ lại được nhìn thấy giáo hoa, cảm thấy đến thật là đáng giá."
Tần Phong ngồi ở bàn dưới đám đối phương một cái, người kia lúc này mới ngậm miệng.
Sau một lát, một nam sinh lại nhìn qua, nói: "Các cậu có phát hiện ra không, môn tự chọn của giáo sư Hoắc đa số đều là các nữ sinh, vì có thể ở trên lớp thỉnh thoảng được nghe sự tích của Doãn Mặc.

Cậu nói xem Doãn Mặc sao lại ở trường chúng ta nổi đến như vậy chứ, các nữ sinh ai cũng đều thích hắn."
Cậu ta nhìn về phía Tần Phong, "Tớ cảm thấy anh ta cùng với Tần đại tài tử so tài thì cũng như thế thôi."
"Mộ Dữu, cậu cảm thấy như thế nào?" Người kia hỏi Mộ Dữu.
Bổng nhiên bị điểm tên, ánh mắt của Mộ Dữu từ điện thoại dịch chuyển khỏi.
Ngắm nhìn Tần Phong bên cạnh, Mộ Dữu trong lòng thầm một câu: Muốn nói về tướng mạo, cái kia xác thực còn phải hỏi sao đương nhiên đại chó đen đẹp trai hơn rồi.
Cô lễ phép cười cười, lời gì cũng không nói, lại một lần nữa cúi đầu nhìn điện thoại.
Không bao lâu, chuông vào học vang lên, trong phòng học xao động, một người đàn ông đầy khí chất đi vào phòng, đứng ở trên giảng đường.
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác rộng, chân dài, trên sóng mũi cao thẳng còn có một chiếc kính mắt.
Mộ Dữu ngạc nhiên nhìn chằm chặp trên bục giảng, cả kinh cái cằm suýt rơi xuống đất.
Thế nào lại là-----
Đại chó đen?!!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.